Chương 39
Lúc về tới nhà thì trời đã tối, bà ngoại cô đã làm xong cơm nước hết rồi, tràn ngập trong gian bếp là mùi thịt sườn nồng đậm, Tô Đường lập tức kéo tay Thẩm Dịch đi vào phòng ngủ của cô.
Thẩm Dịch ngẩn người nhìn Tô Đường đóng chặt cửa, rồi lại đầy ngạc nhiên khi nhìn cô lôi một bộ quần áo từ trong tủ ra.
“Áo sơ mi cũng ướt sạch rồi, anh thay đồ xong rồi hãy ăn, cẩn thận không lại bị cảm.”
Tô Đường đưa cho anh một bộ quần áo nam mặc ở nhà, chất liệu vải mềm mại, màu trắng thuần khiết, cũng không khác mấy bộ quần áo Thẩm Dịch hay mặc ở nhà lắm. Anh khẽ run, đáy mắt xuất hiện ý cười thoáng qua, một tay nhận bộ quần áo, tay kia đặt lên vai Tô Đường, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Dù sao Từ Siêu cũng là khách, Tô Đường luôn cảm thấy xấu hổ vì lần nào mời cậu ta về nhà, cũng để cậu ta giúp bà nấu ăn. Vì thế cô liền xoay người chuẩn bị ra ngoài dọn bàn ăn, nhưng vừa mới đi ra đến cửa, tay còn chưa kịp chạm vào tay nắm, Thẩm Dịch đã vỗ vai cô một cái.
Tô Đường quay đầu nhìn người đang ôm bộ quần áo đuổi theo mình, “Sao vậy anh?”
Một tay Thẩm Dịch lật nhãn mác ở cổ áo, một tay lật ở phía lưng quần, giơ lên ngang mặt Tô Đường, dở khóc dở cười nhìn cô.
Tô Đường cúi đầu nhìn thoáng qua, hóa ra Thẩm Dịch đang muốn cô xem size của bộ quần áo này.
Số đo của áo và quần không cùng một size.
Tô Đường cười rộ lên, “Đúng vậy, anh cứ thử mặc sẽ biết, em đảm bảo không có bộ nào thích hợp với anh hơn nữa đâu.”
Thẩm Dịch thấy Tô Đường có vẻ tự tin, thậm chí còn ra vẻ rất tự hào, thì toàn thân bỗng nổi da gà.
Tô Đường cười cười, vươn tay khẽ gãi vào lồng ngực rộng của anh, “Anh chưa từng mua quần áo trong nước đúng không?”
Thẩm Dịch lắc đầu, đặt bộ quần áo kia xuống cuối giường của Tô Đường rồi lấy di động ra gõ chữ.
— Anh đã từng điều tr.a về thị trường đầu ra của ngành thời trang nước ta, tỉ suất lợi nhuận của ngành thời trang trong nước quá cao, dù là mua sản phẩm hàng hiệu trong nước hay nhập khẩu về từ nước ngoài thì cũng không khác nhau là mấy. Vì vậy anh tính sẽ xin nghỉ trước ngày lễ Quốc Khánh Mỹ và lễ Giáng Sinh, vừa để qua thăm bạn bè cũ bên đó, tiện đường mua đồ bên đó luôn.
Tô Đường nhìn anh vài giây, ngẩn người vì không ngờ anh là một người tính toán tiết kiệm như vậy, cô dở khóc dở cười nhìn người đang nghiêm mặt kia, “Sau này anh vẫn mua quần áo bằng cách đó sao……”
Tô Đường nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, khẽ thở dài, “Em cứ nghĩ với dáng người này của anh thì rất dễ mua đồ. Ai ngờ đến trung tâm thương mại mới biết các nhà thiết kế thời trang đều đặt cảm thụ của người tiêu dùng Châu Á lên hàng đầu, đến mức gạt luôn cơ hội được mua sắm của những người chân dài.”
Tô Đường nói xong thì quay người đi tới trước tủ áo, rồi lôi một bộ quần áo y hệt bộ quần áo ở nhà vừa rồi, cô mở ra, lôi phần size áo và quần ra cho Thẩm Dịch xem.
“Đúng ngày cuối tuần nên bên đó có chương trình ưu đãi, giá cũng hợp lý. Nếu khách mua hai bộ sẽ được giảm giá một bộ, thế nên em đã mua hai bộ hai size khác nhau, phần nào không vừa vặn em đã sửa giúp anh rồi.” Tô Đường nói xong thì cầm cánh tay áo bên phải gấp gập lên cánh tay áo trái, rồi giơ ba ngón tay lên trời thề thốt, “Em thề với Chức nữ, bộ trang phục này tuyệt đối sẽ thích hợp với anh không kém gì những bộ âu phục cao cấp kia của anh.”
Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ kia của Thẩm Dịch, khiến Tô Đường rất thỏa mãn.
Cô sẽ không nói cho anh biết, là cô đã mượn bà ngoại chiếc máy may cũ mèm kia để sửa lại trang phục cho anh. Hôm ấy bà ngoại đảm nhiệm chức vị cố vấn kỹ thuật ngồi bên cạnh cô, bà cứ che miệng cười cô mãi thôi, khiến cô mặt đỏ bừng tới tận mang tai ……
Thẩm Dịch đột nhiên vừa nghĩ đến chuyện gì đó, anh khẽ nở nụ cười mỉm rồi cúi đầu gõ chữ.
— Không phải em lấy báo cáo sức khỏe của anh bên Triệu Dương đó chứ?
Tô Đường sững người, mau chóng lắc đầu, “Đâu có.”
— Nếu không sao anh chưa mặc, em đã biết mình phải sửa chỗ nào rồi?
Tô Đường bật cười thành tiếng, cô vươn tay xoa xoa đầu anh, “Em làm nghề gì chứ, một tòa nhà mười mấy hai mươi tầng em còn có thể tính chính xác độ cao của cột bê tông cốt thép đến từng milimet, một con người như anh thì cao bao nhiêu chứ!”
Tô Đường nói xong thì tiến sát lại gần bên anh, nở nụ cười tinh ranh, rồi vươn một tay sờ lung tung lên ngực Thẩm Dịch, nhẹ giọng chậm rãi nói, “Với kinh nghiệm thăm dò thực địa nhiều năm của em cho biết, mức độ sai lệch có thể khống chế trong khoảng 0.1mm đấy nhé.”
Thẩm Dịch phá lên cười, có lẽ đang nhớ lại quá trình Tô Đường thăm dò thực địa, nên hai má anh có chút đỏ ửng trông thật mê người, ý cười ẩn chứa trong đôi mắt kia nồng đậm hệt như ly chocolate nóng, khiến bầu không khí đang tràn ngập mùi sườn cũng dịu nhẹ đi hẳn.
Tô Đường nổi hứng, vươn tay xoa xoa hai má anh, cô khẽ nghiêng qua hôn nhẹ lên má anh hai cái.
Tô Đường nở nụ cười thật tươi, “Mặc kệ là có bao người thích anh, thì em cũng tự tin khẳng định mình chính là một fan cuồng nhiệt trung thành nhất của anh.”
Thẩm Dịch cười gật đầu, tỏ vẻ chấp nhận cái danh hiệu cô vừa tự phong cho mình, anh vươn tay xoa xoa đầu cô như rất cảm kích lại vừa muốn xin lỗi cô, rồi anh cúi đầu gõ chữ.
— Anh khá mẫn cảm với những con số, nhưng lại phản ứng rất chậm với hình học không gian, hôm mua cho em bộ trang phục ấy cũng phải tham khảo ý kiến từ bà ngoại rất nhiều.
Tô Đường vừa định nói cho dù cả đời anh biết không size áo ngực của cô, thì sự chăm sóc của anh trong lòng cô cũng không giảm đi chút nào, thì đã thấy Thẩm Dịch mỉm cười cúi đầu viết thêm vài câu nữa.
— Tuy rằng anh không biết nhiều số liệu tương quan về cơ thể em, nhưng anh rất thích dáng em, nhìn qua đã khiến người ta cảm thấy thực thoải mái rồi.
Dáng người Tô Đường không cao lắm, thân hình hơi gầy, mỏng manh, thỉnh thoảng cũng có vài người cô gái ước được gầy như cô; nhưng chưa có người đàn ông nào khen dáng người cô thẳng thắn như anh, Tô Đường được một tấc lại muốn tiến thêm một thước mà hỏi, “Nhìn thoải mái là thế nào?”
Thẩm Dịch quan sát cô một chút, dường là đang cẩn thận cân nhắc, cuối cùng anh gõ một câu trả lời thực ý nghĩa, ý nghĩa đến mức có hơi trừu tượng, Tô Đường ngây ngẩn trong chốc lát rồi mới phản ứng lại được.
— Bất luận nhìn em từ góc độ nào cũng không dễ dàng biến đổi, xu thế tổng thể vô cùng vững vàng, rất thích hợp cho việc sở hữu lâu dài.
“……”
Trong lúc dùng bữa trưa, Tô Đường luôn theo sát Thẩm Dịch cướp thịt của anh, may nhờ vào sự cứu giúp của bà ngoại Tô, khó khăn lắm anh mới ăn được hai miếng thịt sườn.
Cơm nước xong xuôi, Từ Siêu cùng bà ngoại tám chuyện lão Lý dưới quê, Tô Đường ở trong phòng bếp rửa bát, Thẩm Dịch muốn vào giúp cô một tay, nhưng cô chẳng thèm quan tâm đến anh, nên anh chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn.
Khóe mắt liếc thấy anh ăn vụng thêm một miếng thịt sườn, nhưng Tô Đường chỉ cười thầm trong lòng, tỏ ra chẳng thèm quan tâm đến anh.
Tô Đường dọn sạch sẽ phòng bếp thì đi vào toilet, khi trở ra đã thấy Thẩm Dịch đang khoanh tay đứng ngoài cửa, anh nở nụ cười thật hiền lành, Tô Đường cố gắng giữ nghiêm nét mặt, vẫn ra vẻ không thèm quan tâm đến anh.
Tô Đường quay về phòng ngủ, Thẩm Dịch đi theo cô, Tô Đường không nhìn anh cũng chẳng ngăn cản anh.
Cho đến khi Tô Đường lôi một hộp thuốc con nhộng trong chiếc tủ ở đầu giường ra, Thẩm Dịch rốt cục cũng không nhịn được nữa mà dùng bạo lực chấm dứt cuộc chiến tranh lạnh mà chẳng thấy lạnh chút nào này.
Ngay khi Tô Đường đang định lấy một viên thuốc ra thì Thẩm Dịch đã nhanh tay đoạt lấy hộp thuốc từ tay cô.
“Này –”
Tô Đường vừa bực mình vừa buồn cười, cô phụng phịu vươn tay về phía anh, “Đừng làm loạn, trả thuốc lại cho em.”
Thẩm Dịch nhìn lướt tên thuốc nằm phía bên trái trên hộp thuốc, hàng lông mày lập tức nhíu thật chặt, anh nhìn cô đầy, không trả thuốc cho cô, mà vội vàng dùng thủ ngữ hỏi cô một câu ngắn gọn.
— Em đau ở đâu à?
Tô Đường đáp lại mơ mơ hồ hồ, “Không…… Đừng có làm loạn, đưa cho em mau.”
Thẩm Dịch nóng nảy, anh lấy di động ra gõ một hàng chữ, tốc độ khá nhanh, giọng điệu lo lắng.
— Ibuprofen là thuốc thuộc nhóm thần kinh, không được dùng giảm đau quá năm ngày, em khó chịu chỗ nào, chúng ta tới bệnh viện khám được không?
Tô Đường dở khóc dở cười nhìn anh siết chặt hộp thuốc con nhộng Ibuprofen đã hết hơn hai phần ba, cô đưa tay xoa xoa cánh tay cứng lên vì quá căng thẳng kia của anh, “Anh đừng lo ….. Em không bị bệnh gì cả.”
Vẻ mặt Thẩm Dịch rõ ràng không tin lắm, anh lo sợ đến mức khuôn mặt cũng trắng bệch.
Tô Đường khẽ thở dài, cô do dự, nở nụ cười nhạt, cố gắng hạ thấp âm lượng đến mức nhỏ nhất, “Em đến tháng thôi.”
Thẩm Dịch ngẩn người, giật mình một cái rồi mới phản ứng lại.
— Đau bụng kinh à?
Tô Đường nhận ra anh có vẻ không ngại khi thảo luận với cô về vấn đề của phụ nữ, hơn nữa trông anh có vẻ hiểu biết khá nhiều, thì trong lòng khẽ thả lỏng. Cô ái ngại gật đầu, “Vừa có sáng nay, giờ thì em chưa thấy đau bụng, nhưng nếu không uống ngay một viên, không chừng anh chưa ra khỏi phòng em đã nằm vật vã trên giường rồi.”
Thẩm Dịch rõ ràng an tâm hơn khi nãy nhiều, nhưng hàng mày vẫn cau chặt,
— Bà ngoại có biết em uống loại thuốc giảm đau này không?
Tô Đường cười khổ khẽ lắc đầu, cô đi tới cửa nhẹ nhàng kéo cánh cửa đang khép hờ kia vào lúc quay lại bên cạnh Thẩm Dịch thì nhỏ giọng thanh minh cho bản thân, “Em cũng biết uống thuốc này không tốt, nhưng hiệu quả lại hiệu quả rõ rệt. Bình thường nếu như có công chuyện cũng không sợ làm lỡ việc… Em cũng không uống nhiều đâu, bình thường chỉ ngày đầu tiên và ngày thứ hai, mỗi ngày uống một viên, nên cũng không sao cả.”
Thẩm Dịch là người quanh năm mang bệnh, nếu bà ngoại biết cô uống loại thuốc này sẽ bị mắng là ngu ngốc, nhưng anh thì có thể hiểu được.
Quả nhiên Thẩm Dịch hơi do dự, phân nửa lo lắng đã hóa thành dịu dàng không nỡ, anh sốt ruột gõ một hàng chữ trên di động.
— Hôm nay em còn chuyện gì quan trọng phải làm à?
Tô Đường hơi ngẩn người rồi lắc đầu.
— Hôm nay đừng uống thuốc nhé, được không em?
Hiển thị trên màn hình di động là một câu hỏi mang đậm chất đề nghị, Thẩm Dịch trông có vẻ như đang cầu mong cô điều gì đó.
Tô Đường không chịu được khi anh nhìn mình như vậy, cô đành phải cười khổ lắc đầu, “Trước kia em không có thói quen xấu này đâu, từ lúc lên đại học mới có, em không dám nói cho bà ngoại biết… Anh yên tâm, một tháng chỉ uống hai viên thôi, sẽ không sao đâu.”
Thẩm Dịch không bỏ cuộc, anh cúi đầu gõ thêm vài câu, lúc ngẩng đầu lên thì vẻ mặt rõ ràng đã trở thành cầu xin rồi.
— Hôm nay anh ở lại cùng em, nếu bà ngoại mắng em, anh sẽ thay em giải thích với bà, nếu bà ngoại lo lắng, anh sẽ an ủi bà giúp em, được không?
Tô Đường đầu hàng rồi, cô nhào thẳng vào lòng Thẩm Dịch.
“Thật ra phải phán anh phạm quy mới đúng……”
Khi Tô Đường nói những lời này là lúc cô đang chôn mặt trong lòng Thẩm Dịch, anh không hề hay biết gì mà chỉ dịu dàng xoa xoa đầu cô, dường như đang muốn nói cho cô biết, anh đang ở đây, đừng sợ.
Tô Đường không biết Thẩm Dịch đã nói thề nào với bà ngoại, dù sao bà ngoại cũng rất vui khi anh ở lại, Từ Siêu đi chưa được bao lâu, bụng Tô Đường đã náo loạn cả lên.
Bà ngoại thấy cô đột nhiên không nói tiếng nào liền trở về phòng ngủ, một lúc lâu cũng không thấy đi ra, liền đứng ngoài cửa phòng gọi cô mấy câu, Tô Đường không trả lời, bà ngoại liền mở cửa đi vào, đã thấy Tô Đường co người nằm trên giường rên rỉ.
Bà ngoại hoảng sợ, “Ơ, con bị sao đấy?”
Tô Đường không còn sức mở miệng nói nữa, Thẩm Dịch đành dùng thủ ngữ nói vài câu với bà ngoại, bà ngoại nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười mà lườm cô một cái.
“Con nhỏ này…… ngay cả bản thân mình cũng không biết thương, ăn uống vô tội vạ… Bà đi pha cho con chén nước đường đỏ, uống vào sẽ ấm bụng, xem có khá hơn được chút nào không.”
Bà ngoại vừa đi, Thẩm Dịch cũng theo bà ra ngoài, chưa đến hai phút anh đã quay lại, trong tay cầm một túi chườm nóng, anh đi tới quỳ nửa người bên giường, khẽ hôn lên trán cô vài cái để an ủi, sau đó nửa đỡ nửa ôm để Tô Đường nằm thẳng người ra. Anh dịu dàng nâng cánh tay đang ôm trên bụng cô đặt xuống giường, rồi đặt túi chườm nóng lên bụng cô, sau đó vươn tay xoa xoa cánh tay cô động viên, khiến cho cơ thể đang đau đớn khó chịu của cô cũng thả lỏng hơn nhiều.
Sau khi chườm nước nóng cơn đau đã dịu lại, Tô Đường cố gắng dồn chút sức lực cuối cùng, oan ức mà nhìn người nửa quỳ bên giường, “Anh nói gì với bà ngoại đấy, sao bà lại mắng em ăn vô tội vạ chứ……”
Thẩm Dịch khẽ nở nụ cười mỉm, anh lấy di động tới gõ một hàng chữ, rồi đưa đến trước mặt cô.
— Anh nói với bà ngoại hôm qua em ở nhà anh ăn rất nhiều cua.
Tô Đường run người, đột nhiên cô nhận ra, cua có tính hàn, không chỉ không hợp với người bị bệnh dạ dày như anh, mà với một người con gái đang trong thời kỳ kinh nguyệt như cô cũng không nên ăn.
Tô Đường dở khóc dở cười, “Sao cả chuyện đó anh cũng biết chứ……”
Thẩm Dịch vươn tay gạt những sợi tóc rối trên trán cô rồi anh cúi đầu gõ chữ, khi đưa màn hình đến trước mặt cô, nụ cười dịu dàng đã tràn ngập đau buồn.
— Trước kia là vì chăm sóc mẹ anh, sau này cũng vì muốn chăm sóc em.