Chương 59: Kết Thúc
Tìm được Obelisk rồi như thế nghĩa là mục tiêu nhiệm vụ của họ xem như đã đạt được. Thế thì bây giờ có thể rút lui rồi. Câu nói vừa rồi đối với Ethan mà nói thì ngọt ngào tựa như giọng nói từ thiên đường vậy.
Hiện giờ đám người Tà hóa thật sự càng đánh càng hăng thậm chí đang dần dần chiếm được thế thượng phong nhưng Ethan nhìn mà vẫn thấy vô cùng lo lắng. Anh ta có thể nhận thấy đây chính là những nỗ lực cuối cùng rồi. Bởi vì hỏa lực của lính Mỹ đang ngày một tăng cường tuy tạm thời không thể áp chế được đám người Tà hóa nhưng nếu cứ tiếp tục giằng co thì việc đám người Tà hóa thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.
Đám người Tà hóa dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ có hai mươi người. Trong khi trong căn cứ, quân đội Mỹ có binh lực của cả một sư đoàn hơn nữa tính đến hiện tại thì họ chỉ mới sử dụng bộ binh hạng nhẹ tác chiến, đơn vị trong giáp vẫn chưa xuất hiện. Với biểu hiện hiện giờ của đám người Tà hóa, nếu viên chỉ huy lính Mỹ đang chỉ huy tác chiến không phải là một kẻ tự đại mù quáng thì chắc chắn là đã cầu cứu viện rồi.
Mà nếu như thế thì nội gián cài vào quân đội Mỹ kia e rằng sẽ không còn lí do nào để ngăn cản đơn vị trọng giáp ra trận nữa trừ phi ông ta chịu từ bỏ thân phận hiện tại để mạnh tay ngăn cản. Nhưng Ethan biết chuyện này là không thể, nội gián ấy không phải thuộc hạ của Whitehall. Lần này chịu giúp cho chiến dịch của Whitehall đã là nể mặt ông già ấy lắm rồi nếu muốn ông ta lại không sợ bị bại lộ thân phận mà giúp tiếp là hoàn toàn không thể.
Cho nên bây giờ nhân lúc đám người Tà hóa còn đang áp chế được cục diện thì mau chóng rút lui đi mới là điều đúng đắn nhất. Ethan vội chạy đến bên cạnh hacker với tốc độ như của vận động viên chạy nước rút. Khi anh ta vừa đến được đó thì chợt nghe thấy có tiếng động cơ trực thăng. Anh ta lập tức nhận ra đó chính là tiếng của trực thăng vũ trang Apache hơn nữa không phải chỉ có một chiếc. Lúc này Ethan toát mồ hôi lạnh, anh ta cảm thấy sắp có chuyện lớn rồi.
Trong lúc hai mươi người Tà hóa đang lên cơn cuồng nộ khiến quân đội Mỹ áp chế vô cùng vất vả thì năm chiếc trực thăng Apache đã xuất hiện trên bầu trời chiến trường. Những chiếc trực thăng này vốn nằm sẵn trong nội bộ căn cứ hơn nữa từ lúc trận chiến bắt đầu đã ở trạng thái sẵn sàng, phi công đã khởi động động cơ chờ lệnh rồi chuẩn bị tác chiến bất kỳ lúc nào. Nếu không phải tướng Talbot bị tham mưu trưởng nội gián kia đánh lạc hướng thì những chiếc trực thăng này đã tham gia chiến đấu từ lâu rồi.
Lúc này họ cuối cùng cũng đã nhận được lệnh xuất kích thì gần như là lập tức đến nơi ngay. Đám người Tà hóa hiện giờ tuy đã mất đi lí trí nhưng theo bản năng vẫn cảm nhận được sức uy hϊế͙p͙ của những chiếc trực thăng này. Họ lập tức ngừng áp chế lính Mỹ trên mặt đất mà chuyển sang chĩa súng lên trời nhưng có thể do hỏa lực của họ quá phân tán hơn nữa Apache lại liên tục đảo lượn trên không trung cộng thêm bị quân đội Mỹ mặt đất lúc này không bị áp chế nữa chuyển sang quấy nhiễu nên độ chính xác của họ không cao.
Hơn nữa Apache đều được bọc giáp bên ngoài có thể chống được sự tấn công của đạn có khẩu kính mười hai mi-li-mét cho nên có trúng mấy viên đạn này cũng không chịu sát thương lớn cho dù đám người Tà hóa đang sử dụng đạn xuyên giáp APCR.
Năm chiếc Apache vừa bị đám người Tà hóa tấn công thì lập tức trả đũa. Khẩu súng máy tự động bắn đạn 30 mi-li-mét lập tức gầm lên.
Họ sử dụng đạn xuyên giáp uranium 30 mi-li-mét cho nên đương nhiên hoàn toàn bắn xuyên qua được lớp giáp của đám người Tà hóa. Sau hai mươi giây bắn đạn liên tục, năm chiếc Apache đã bắn hai mươi người Tà hóa nát như tương.
Cho dù họ đã vượt qua cực hạn của con người nhưng vẫn không thể chống lại được những cỗ máy chiến tranh loại lớn. Tiểu đội Tyrant được Whitehall đặt hết kỳ vọng vào đã bị tiêu diệt hết như thế.
Cặp lông mày của Ethan giờ đây liên tục nhăn nhó, mồ hôi tuôn ra như tắm. Anh ta tuy đã vào trong kho không tận mắt chứng kiến việc xảy ra trên chiến trường nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng súng 30 mi-li-mét của Apache đã khai hỏa. Ngoài ra hiện giờ không những tín hiệu liên lạc của tiểu đội Tyrant đều im lặng mà ngay cả tiếng súng vang lên nãy giờ ngoài chiến trường giờ đây cũng không còn nữa.
Điều này có nghĩa là trận chiến đã kết thúc rồi. Còn về kết quả, có đánh ch.ết Ethan cũng không tin phe mình đã thắng. Nhiệm vụ đã thất bại còn bản thân giờ không còn đường thoát thân nữa.
“Các bạn, có thể cùng hợp tác với các bạn chính là vinh dự của tôi.” Giờ đây Ethan lại cảm thấy rất bình tĩnh, giọng nói đầy vẻ thong dong nhưng ánh mắt lại tràn đầy quyết tâm: “Tôi sẽ liều ch.ết vinh quang như một chiến sĩ.”
Nói xong, anh ta chỉnh trang lại y phục một chút rồi quay người chuẩn bị rời đi. Nhưng hacker và hai người lính bảo vệ đều đồng loạt bước lên giữ Ethan lại. Hacker cười nói: “Này anh, vinh quang như thế sao có thể để anh đi hưởng trước được? Chúng tôi sẽ cùng liều ch.ết với anh.”
Ánh mắt của Ethan lướt ngang khuôn mặt của ba người kia rồi cuối cùng dừng lại trên mặt của hacker: “Hacker, anh nhất định phải ở lại đây.”
“Tại sao?” Hacker cảm thấy như bị sỉ nhục: “Tôi tuy là một hacker nhưng cũng là một chiến sĩ đủ tiêu chuẩn đấy!”
Ethan nhìn khối Obelisk đặt trên giá, lúc này chiếc hộp chứa nó đã bị phá khiến nó lộ ra trước mắt mọi người. “Cần phải có người xử lí ở đây, tuyệt đối không được để quân đội Mỹ biết chúng ta đang làm gì, tổ chức hiện giờ không thể bị lộ được.”
Hacker cũng nhìn khối Obelisk. Anh ta hiểu rằng nếu lính Mỹ biết mục tiêu của chiến dịch lần này thì rất có thể sẽ đoán ra thân phận của bọn họ thế thì Hydra rất có khả năng sẽ vì việc này mà bại lộ.
“Nhiệm vụ của anh là quan trọng nhất, an nguy của tổ chức cao hơn tất cả, chúng tôi sẽ cố hết sức kéo dài thời gian cho anh.” Ethan nói xong liền dẫn hai người lính kia rời đi.
Lần này hacker không ngăn cản vì anh ta không có thời gian cho sự thương cảm. Đúng như Ethan đã nói, sự an toàn của tổ chức cao hơn tất cả, anh ta phải cố hết sức che giấu mục tiêu của chiến dịch lần này.
Đầu tiên anh ta vung tay đẩy chiếc hộp đựng Obelisk rơi xuống đất rồi lại lật tung một chiếc hộp khác. Sau đó anh ta chạy về phía quyển sổ ghi chép, vừa chạy vừa thuận tay đẩy hết những chiếc hộp nhỏ linh tinh rơi xuống hết.
Khi đến cạnh quyển sổ, anh ta rút ra một quả lựu đạn tháo chốt rồi hô lên: “Hydra muôn năm!”
Một tiếng nổ vang lên kết thúc cuộc đời của hacker đồng thời cũng nổ nát tất cả ghi chép.
Nghe thấy tiếng hô của hacker và tiếng nổ, Ethan thở dài. Anh ta biết rằng đã đến lượt mình rồi. Lúc này, hai chiến sĩ bảo vệ đã tử vong. Nếu không nhờ có chiếc SUV lúc đầu đỗ trong kho che chắn, cộng thêm với kinh nghiệm né tránh những góc bắn ch.ết thì e rằng anh ta đã không cầm cự được đến lúc này.
Nhưng bộ dạng hiện giờ của Ethan rất thê thảm. Tay trái và chân trái đều bị trúng một viên đạn, máu tuôn ra không ngừng khiến anh ta cảm thấy khó thở. Anh ta biết mình không thể cầm cự được lâu hơn nữa.
Công việc của hacker đã hoàn thành rồi thế thì anh ta cũng không cần vất vả cầm cự hơn nữa. Ethan khẽ cắn viên thuốc độc giấu trong răng, vào khoảnh khắc thuốc độc ngấm vào, anh ta khẽ nói: “Hydra muôn năm.”
Lúc này, tiểu đột đột nhập của Whitehall đều đã tử trận hết. Tính từ lúc bắt đầu giao chiến thì tổng cộng kéo dài được năm mươi sáu phút.