Chương 77: Thiên Giáng Chính Nghĩa
Hydra Schmidt chính là chiếc xe yêu thích của Red Skull, lãnh tụ Hydra trước đây.
Đây là một chiếc xe Roadster sáu bánh có thiết kế thân xe cực kỳ phù hợp với khí động lực học. Đồng thời có động cơ tăng áp 16 xi-lanh khiến nó vừa là một chiếc xe đua tốc độ cực cao lại sở hữu năng lực chạy đường trường cực mạnh.
Evanson đã thèm thuồng chiếc xe này từ lâu lắm rồi nhưng lúc trước và cả ở kiếp trước, anh chỉ có thể mơ tưởng thôi, giờ đây mới là lúc cảm thấy có thể sở hữu nó trong tay.
Evanson đưa ra điều kiện xong liền nói tiếp: “Chiếc xe này có lẽ đã bị Peggy Carter tịch thu rồi, giờ chắc đang ở trong tay của SHIELD các ông. Ông đừng có bảo với tôi là nó đã bị hủy rồi đấy, chuyện này tôi không tin đâu, dù gì nó cũng có ý nghĩa đặc biệt mà.”
Loài người từ xưa đến nay hầu như đều có thói quen lấy đầu lâu, mũ giáp hoặc binh khí của kẻ thù làm chiến lợi phẩm cho mình. Đây là một thói quen để khoe khoang chiến tích.
SHIELD cũng không ngoại lệ. Sau khi đánh bại Red Skull thì chiếc xe yêu thích của ông ta là Hydra Schmidt cũng trở thành món đồ thu hoạch của SHIELD.
Do chiếc xe này cho dù là ý nghĩa của nó hay chủ nhân trước đây của nó cũng đều rất đặc biệt nên Nick Fury lập tức hỏi ngay: “Sao cậu lại muốn chiếc xe ấy?”
Đồng thời ông cũng nghi ngờ, không lẽ trên chiếc xe này còn lưu lại bí mật gì đó của Red Skull và đã bị Evanson biết được sao?
Trên chiếc xe này rốt cuộc có bí mật gì, Evanson không hề biết vì lí do anh muốn có được chiếc xe này chỉ có một. Evanson trả lời: “Bởi vì nhìn nó rất ngầu rất cá tính, hơn nữa quan trọng nhất chính là toàn thế giới chỉ có một chiếc. Còn chiếc xe nào có thể quý hơn nó nữa chứ?”
Cho dù là Lamborghini hay Maserati gì đó thì ngay cả bản giới hạn cũng sẽ có đến mấy chục chiếc còn chiếc xe này thì trên toàn thế giới chỉ có một mà thôi. Đây chính là bản duy nhất trong bản giới hạn.
Nick Fury nhớ lại vẻ ngoài của chiếc xe đó cảm thấy đúng là rất ngầu, vả lại so với sự sống ch.ết của Tony thì chiếc xe sáu mươi năm tuổi ấy thật sự chẳng là gì cả: “Được rồi, tôi đồng ý.”
Ý nghĩa có đặc biệt thế nào thì chẳng qua cũng chỉ là một chiếc xe thôi, hơn nữa hiện giờ Hydra đã bắt đầu trỗi dậy rồi. Cứ tiếp tục giữ chiếc xe này không những không thể tự hào mà còn là một sự châm chọc rất lớn nữa.
“Thế thì thỏa thuận như thế đi. Hợp tác vui vẻ, cục trưởng Fury.” Evanson nói xong liền cúp máy.
Nick Fury lại quay sang dặn dò Coulson: “Nếu tên Warlock ấy tham chiến thì cậu phải quan sát chặt chẽ, ghi hình toàn bộ. Rõ chưa?”
Những hiểu biết của SHIELD về sức mạnh của Evanson đều chỉ là suy đoán dựa trên một số manh mối, hiếm có cơ hội được nhìn thấy cậu ta ra tay cho nên làm sao có thể không nhân tiện mà tìm hiểu một chút chứ?
“Tuân lệnh sếp.” Coulson trả lời đảm bảo. Sau đó màn hình tối đen, Nick Fury tắt máy.
Coulson giờ trong lòng như có lửa đốt, trước mặt là cảnh Tony và Obadiah bay lên bay xuống đánh nhau không nương tay nhưng anh lại ngồi đây chẳng làm được gì.
Thế là anh lại nhấc điện thoại gọi điện cho những đặc vụ đang giám sát Evanson. Anh vốn định gọi thẳng cho Evanson nhưng sợ làm ảnh hưởng việc cậu ta đến đây nên đành gọi cho nhóm giám sát.
“Tôi là đặc vụ cấp sáu, Phil Coulson.” Điện thoại vừa được kết nối thì Coulson liền nói rõ thân phận của mình, sau đó vội vàng hỏi: “Evanson Richter có phải đã rời đi rồi không?”
Nhân viên đang trực ban trong nhóm giám sát sau khi xác nhận người ấy đúng là Coulson thì liền báo lại tình hình thực tế của Evanson: “Cậu ta đã rời đi rồi hơn nữa còn đi rất vội, đã lên xe đạp đi rồi.”
Coulson vừa nghe nói Evanson đã rời đi thì thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng cảm thấy cái tên này tuy miệng lưỡi chẳng ra sao nhưng làm việc rất nghiêm túc. Nhưng khi nghe nói cậu ta đi bằng xe đạp thì suýt nữa anh đã hộc máu.
Khốn kiếp, tôi đây đang vội đến ch.ết được, cậu lại đạp xe mà đến ư? Chờ cậu đến nơi thì chi bằng chờ đội vệ binh quốc gia cho rồi?
Coulson gào lên: “Các cậu lập tức lái xe đuổi theo cậu ta, sau đó đưa cậu ta đến chỗ tôi ngay, trong vòng hai mươi phút mà không có mặt thì tôi sẽ phái các cậu đi Nam Cực tìm Nazi đấy, tìm không được thì khỏi về!”
Ở Nam Cực thì làm gì có Nazi? Nói như thế không phải rất nhảm nhí sao? Người khác thì không biết nhưng một đặc vụ cao cấp như anh mà lại không biết sao? Muốn đuổi việc chúng tôi thì cứ nói thẳng đi.
“Tuân lệnh sếp, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Các đặc vụ này không muốn nửa đời sau của mình sẽ phải sống ở Nam Cực nên vội vàng đảm bảo, sau đó gác máy rồi chạy ào xuống lầu leo lên xe hơi.
Bọn họ vừa khởi động xe vừa nghĩ cái tên nhóc đó tốt nhất tuyệt đối đừng chạy mất, nếu không sau này mỗi ngày sẽ chỉ có thể đếm chim cánh cụt mà thôi.
Khởi động xe xong, họ lập tức đạp máy phóng đi. Vận tốc ấy chắc cũng phải đến 130 ki-lô-mét một giờ. Nhưng họ vừa mới rẽ ở ngã tư thì lập tức đạp phanh dừng lại.
Bởi vì họ phát hiện, cái tên nhóc suýt nữa đã hại họ phải đi Nam Cực ấy đang vác cái xe đạp đứng bên đường đưa ngón cái ra xin đi quá giang xe.
Evanson thấy xe dừng lại thì không hề ngại ngùng gì, đi đến mở cửa xe bước vào trong, nói với mấy đặc vụ ngồi trên xe bất chấp vẻ mặt ngơ ngác của họ: “Mau đi thôi, bên chỗ Coulson giờ chắc đang vội lắm. À, còn phải dặn mấy người đồng nghiệp còn lại của các anh đem xe đạp của tôi về nữa.”
Một đặc vụ trên xe khởi động lại xe mất một lúc mới kịp phản ứng: “Từ lúc nào cậu phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi thế?”
Rõ ràng cậu đã đứng bên đường chờ chúng tôi, nếu nói không biết thì ai mà tin chứ?
Evanson lộ vẻ mặt ngây thơ: “Từ đầu đã biết rồi.”
Đặc vụ ấy ngơ ngác hỏi lại: “Từ đầu sao?”
Làm ơn đi, chúng ta đang giám sát bí mật đấy, thế mà đối tượng bị giám sát ngay từ đầu đã biết đến sự tồn tại của chúng ta rồi. Trời ạ, sao đột nhiên lại có một cảm giác thất bại thế này?
“Đương nhiên.” Evanson như chợt hiểu ra điều gì đó: “À, các anh mới đến chứ gì? Melinda không nói cho các anh biết mấy người bị đổi đi lúc trước gặp chuyện gì sao?”
Người đặc vụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Hình như có nói tinh thần của họ có chút vấn đề.” Sau đó anh ta cũng hiểu ra: “Không phải là do cậu làm đấy chứ?”
“Còn không phải sao?” Evanson khó chịu nói: “Không lẽ họ vì ở trong phòng lâu quá mà bị chứng tự kỷ sao?”
Ba đặc vụ trên xe đều đồng loạt nuốt nước bọt. Thảo nào tiền bối Melinda đã dặn dò họ đừng có chọc giận cái tên này. Cái tên này có năng lực khiến người ta phát điên, thật sự là đáng sợ mà. Thế là bọn họ lập tức đề phòng, chỉ cần không phải là mệnh lệnh của cấp trên thì tuyệt đối đừng có giao tiếp với cái tên này.
Thấy mấy đặc vụ đột nhiên không nói gì nữa, Evanson lại cảm thấy chán thế là anh lại nói: “Yên tâm, chỉ cần các người không xông vào nhà tôi, muốn lắp những thứ không nên lắp trong tiệm tôi thì tôi sẽ không làm gì các người đâu.”
“À, nhiệm vụ chúng tôi nhận được là giám sát từ xa thôi, sẽ không làm mấy việc ấy đâu.” Một đặc vụ trả lời trong căng thẳng.
“Thế thì tốt.” Evanson nói một câu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Còn tình hình ở bên chỗ Coulson vẫn không lạc quan lắm, thậm chí có thể nói là rất bi quan rồi. Bộ giáp chưa được sạc đầy của Tony rõ ràng không đấu lại bộ giáp đồ sộ mạnh mẽ của Obadiah.
Nếu không phải anh nhanh trí, dụ Obadiah bay lên tầng bình lưu khiến Obadiah cũng bị đóng băng rồi rơi tự do xuống thì có lẽ anh đã ch.ết rồi.
Đáng tiếc, bộ giáp ấy không những đồ sộ mạnh mẽ mà còn rất bền chắc. Obadiah bị rơi thẳng từ trên trời xuống mà vẫn hoàn toàn không sao mà lại tiếp tục truy đuổi Tony.
“Tony, nói thật thì tôi không thích thứ này lắm nhưng mà cảm giác mặc nó vào khiến tôi thấy rất đã.” Obadiah đang đắc ý bèn buông lời mỉa mai Tony.
Ông ta chĩa khẩu súng máy trên tay về phía Tony giờ hầu như đã không động đậy được nữa mà nói: “Một người quyết tâm tiêu diệt vũ khí như cậu mà lại phát minh ra một vũ khí lợi hại nhất. Giờ cậu sẽ bị chính phát minh của mình tiêu diệt, bố cậu sẽ rất tự hào về cậu đấy.”
“Ha ha ha.” Đúng lúc này thì có chuyện bất ngờ xảy ra. Obadiah đang cảm thấy chiến thắng đến nơi đột nhiên nghe thấy một giọng cười nham hiểm.
“Justice Rains from Above (Thiên Giáng Chính Nghĩa).” Giọng nói ấy đột nhiên từ trên trời vang xuống. Obadiah chưa kịp phản ứng đã bị một trận mưa lửa nhấn chìm.