Chương 114: Không dùng xăng, không thải độc, không ô nhiễm

“Chào Warlock bé nhỏ, không ngờ mới đó mà ngươi đã quay lại rồi.” Tại Dreadscar Rift, nữ ác ma sáu tay Agatha vừa nằm ngái ngủ trên giường vừa nói với Evanson.
Evanson đứng bên giường trả lời ngán ngẩm: “Hết cách rồi, gặp họa bất ngờ mà.”


Đúng là hết nói nổi, chiếc xe hơi tống tiền được từ tay của SHIELD mới chỉ lái có một lần thì đã bị bắt vào đồn cảnh sát, sau đó thì lại khi không bị người ta đập nát.
Evanson đương nhiên không nỡ để chiếc xe nằm xếp xó trong nhà, thế nên đã quyết định phải sửa chữa.


Nhưng chiếc xe này lại là Hydra Schmidt, phương tiện di chuyển do chính Red Skull tạo ra cho riêng mình, nói không chừng hoàn toàn là do người của Hydra làm ra.


Hơn nữa, cho dù năm xưa Red Skull có tìm một xưởng chế tạo bên ngoài để làm đi chăng nữa thì chiếc xe này cũng đã sáu mươi năm tuổi rồi, chắc chắn đã hết thời hạn bảo hành.


Thế này thì dù Evanson có đem trả lại xưởng cũng không được, hơn nữa cho dù có xưởng nào đó chịu nhận nó thì Evanson thử nhẩm tính chi phí cũng cảm thấy có bán nhà cũng không đủ trả. Còn phương án cử người của cơ quan thẩm quyền đến bồi thường của lão Ross khốn kiếp, Evanson cảm thấy có lẽ đến Tết Congo có khi cũng chưa nhận được số tiền ấy.


Càng điên tiết hơn nữa chính là, cái ông Nick Fury kia cũng không chịu xem tổn thất của Evanson là tổn thất công vụ. Khốn kiếp, rõ ràng SHIELD một năm không biết nhận được bao nhiêu tỉ kinh phí, thế mà cũng không giúp anh lần này, đúng là ki bo mà.


available on google playdownload on app store


Cuối cùng, Evanson cảm thấy chẳng thể dựa vào ai được cả, vẫn nên dùng chính sức của mình thì hơn, anh quyết định sử dụng đến kỹ năng xây dựng mà mình vốn không thành thục bao nhiêu.


Thế là Evanson đã đến văn phòng của Melinda, tỏ vẻ nghèo khổ đáng thương, cuối cùng cũng khiến cô cảm động (vì mệt mỏi), ứng trước cho anh một năm tiền lương, đủ để anh mua tất cả nguyên liệu cần thiết.


Việc tiếp theo chính là, búa leng keng, búa leng keng, búa lò rèn leng keng. Evanson sau một tuần làm việc liên tục, đồng thời còn bị hàng xóm xung quanh kiện năm lần về tội gây ồn thì cuối cùng cũng sửa được gần xong chiếc xe.


Cái gọi là gần xong ở đây chính là thân xe, đèn xe, ghế ngồi, sơn phết và đánh bóng đều đã xong, nhìn bề ngoài thì hoàn toàn giống với lúc trước, điều khác biệt duy nhất chính là… chiếc xe này hoàn toàn không thể chạy được.


Động cơ tăng áp mười sáu xi-lanh của chiếc xe này ngoài việc cực kỳ hao nhiên liệu ra thì các điểm còn lại đều khiến Evanson hài lòng. Nhưng động cơ này lại không thể dùng búa hay cờ lê mà chế ra được, muốn làm ra nó thì Evanson cần phải có một bộ công cụ phù hợp đã.


Những động cơ mà anh có thể chế ra được hiện giờ đều là động cơ của Azeroth, mà nói thật lòng thì Evanson không hề muốn sử dụng chúng chút nào.


Bởi vì ngành xây dựng của Azeroth vốn là học từ hai chủng tộc Goblin (Địa Tinh) và Gnome (Người Lùn) mà hai chủng tộc này thì một bên giỏi phá hoại, một bên giỏi tự sát nên Evanson thật sự không muốn sau này mình phải lái một chiếc xe mà bất kỳ lúc nào cũng có thể gây nguy hiểm cho tính mạng.


Hơn nữa, cứ nhìn cấu tạo của đám động cơ ấy thì biết ít nhất cũng phải tốn ba mươi lít xăng, hơn nữa còn luôn thải ra khói đen ô nhiễm ngợp trời, vừa mới lái ra đường thì đã bị cảnh sát tóm rồi.


Trong lúc Evanson đang suy tính xem rốt cuộc nên đi trộm động cơ của một chiếc xe bán hotdog về hay là nên đến gặp SHIELD để ký giấy bán thân làm không công cho họ bốn năm năm thì một ý nghĩ rất hay đột nhiên lóe lên trong đầu anh như tia chớp.


Kỹ thuật quân đoàn, chấn động lòng người, động cơ linh hồn, công suất lớn, không dùng xăng, không thải độc, không ô nhiễm, đáng để sở hữu!


Thế là Evanson sau khi cảm thấy mình là một người thông minh tuyệt đỉnh thì quyết định thực hiện ngay kế hoạch mà không do dự, ngay đêm đó anh đã quay lại Không Gian Hư Không.


Ha ha, Evanson bình thường là một tên nghèo kiết xác nhưng khi đến Hư Không thì… thôi được rồi, vẫn là một tên nghèo kiết xác. Nhưng dù sao người ta gần đây cũng đã có phát tài đôi chút.


Trận đại chiến giữa Hulk và Abomination đã khiến cho vô số người tử vong, Evanson chỉ cần lượn một vòng ở khu đó là đã thu được ít nhất hai ba trăm viên Pha Lê Linh Hồn. Thế nên hiện giờ anh cũng có thể xem là một tiểu đại gia, ít nhất thì ở Dreadscar Rift này là như thế.


“Ưm…” Agatha vươn vai chống tay lên giường nói: “Giao dịch với lãnh chúa đại nhân lần trước sao rồi?”
Evanson nhớ lại tình hình lúc ấy: “Cũng có thể xem là thành công, hiệu quả của mấy thứ ấy đúng là rất tốt.”


Đâu chỉ là rất tốt, nhờ nó mà cả SHIELD và Hydra đều gặp phải một phen khốn đốn, sau đó còn xuất hiện thêm một tên Abomination Tà Năng đã đập nát mấy con phố nữa.


“Lần này không tìm ngài ấy nữa sao?” Agatha uốn người trên giường tạo thành một tư thế rất gợi cảm. Nói thật thì tuy cô ta cao đến hơn ba mét, hơn nữa lại có đến sáu cái tay nhưng dáng vẻ hiện giờ thì thật sự rất dễ khiến người ta phạm tội.


“Không đi nữa.” Evanson nhìn chằm chằm vào cơ thể của Agatha bằng ánh mắt hàng miễn phí thì cứ ngắm đi, dù gì thì Agatha cũng không để ý việc ấy. “Nói thật lòng, tôi không thích lãnh chúa đại nhân ấy lắm.”


Evanson không hề kiêng kị, nói thẳng trước mặt Agatha: “Ông ta thô lỗ, kiêu ngạo, vô lễ mà lại còn không có não.”


Những điều Evanson vừa nói về cơ bản chính là mô tả tất cả các Pit Lord, bọn họ cho dù mạnh yếu khác nhau nhưng tính cách thì đều như nhau. Nhưng có một điều cần phải nói rõ, bọn họ không phải là không có não mà là không thường xuyên sử dụng não.


“Ồ…” Agatha nheo mắt ngồi dậy. Do quá cao nên cô ta phải cúi xuống nhìn Evanson, sau đó đưa tay quẹt nhẹ vào thanh đao đang đặt trên giường rồi nói: “Chú ý lời nói của mình đi, Warlock nhỏ bé, ngươi đang nói xấu lãnh chúa trước mặt phó quan của ngài đấy.”


“Thế thì làm sao?” Evanson nhìn thẳng vào đôi mắt của Agatha: “Cô định sẽ giết tôi để bảo vệ sự uy nghiêm của chủ nhân cô à?”


“Đương nhiên là… không rồi.” Agatha mỉm cười, gương mặt nghiêm túc vừa rồi lập tức trở lại vẻ mê hoặc: “Chúng ta có quan hệ khá tốt, lần này ta sẽ tha cho ngươi.”


Có điều, Agatha tuy cười nhưng trong ánh mắt lại thoáng hiện lên một chút không vui, có vẻ cụm từ “chủ nhân của cô” đã khiến cô ta không thoải mái.


“Thế thì phải cảm ơn sự rộng lượng của cô rồi.” Evanson khoa trương hành lễ, trong lúc đang khom người thì đã lập tức cảm nhận được sự khó chịu mà Agatha đang che giấu.


Các Shivarra như Agatha luôn tự cho mình nho nhã nhưng lại hay dùng kỹ xảo và âm mưu quỷ kế, dù vậy họ lại luôn không hòa hợp với Pit Lord. Suy nghĩ của bọn họ về Pit Lord cũng giống như suy nghĩ của Evanson.


“Nếu ngươi đã không đến tìm lãnh chúa thì…” Agatha lại nằm lên giường, lần này cô ta chỉ gọi lãnh chúa thôi, không thêm từ đại nhân vào nữa. “Thì chính là đến tìm ta rồi.”
“Có thể xem là thế.” Evanson thừa nhận.


“Lần trước ngươi đi gặp lãnh chúa, ta còn tưởng ngươi đã khấm khá hơn, nào ngờ ngươi vẫn cứ hệt như trước.” Agatha cảm thấy kỳ lạ.
“Có thêm thu nhập không phải là rất tốt sao?” Evanson hỏi.
“Thôi được rồi.” Agatha đưa tay chỉ sang một bên: “Thứ mà ngươi cần ở bên kia kìa.”






Truyện liên quan