Chương 6: Họa sĩ này xấu tính thế
Trong thang máy vừa rộng vừa sáng ngời, đèn vàng trên trần chiếu xuống gạch sàn nhà thủy tinh khiến nó hơi hơi lóe lên.
An Nhu ra khỏi nhà, thấy cửa thang máy sắp đóng lại bèn vội vàng đi nhanh hơn, nhưng lúc đến chỗ nút bấm của thang máy thì cửa đã hoàn toàn khép lại.
An Nhu cũng không vội, cô thờ ơ bấm nút thang máy để chút nữa nó lại lên trên.
An Nhu đội chiếc mũ to rộng lên rồi cúi đầu nghịch điện thoại, tay áo khoác rất dài, che mất hai lòng bàn tay của cô, chỉ để lại ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo đang nghịch điện thoại.
Chẳng lâu sau, thang máy đã lại lên đến tầng năm và vang lên tiếng kêu leng keng. An Nhu cúi đầu đi vào rồi bấm xuống tầng 1.
Cô hơi híp mắt đọc tin nhắn mẹ An gửi tới: Con mua xe chưa?
An Nhu lười biếng trả lời bà: Chưa ạ, mấy ngày sau mua đi mẹ.
Mẹ An: Có muốn mẹ tìm người đi chung với con không?
An Nhu: Không cần đâu ạ, mẹ có quen ai ở Bạc Thành đâu.
Mẹ An: Có một anh trai đợt trước làm hàng xóm với nhà mình ấy.
Mẹ An: Vì vấn đề công tác nên hình như gần đây thằng bé cũng dọn đến khu con.
Nhìn đến lời này, An Nhu hơi khựng lại: Không cần đâu ạ, cũng đã bao nhiêu năm rồi…
An Nhu: Giờ thành người xa lạ cả rồi, con tự mình làm là được.
An Nhu: Gần nhất con có tiền nhuận bút rồi nè, chốc nữa sẽ chuyển cho mẹ nha - -
Đúng lúc thang máy tới tầng 1.
An Nhu tắt điện thoại rồi bỏ vào trong túi. Cô ra khỏi thang máy, cắm tay vào túi rồi ngẩng đầu đi ra ngoài.
Từ thang máy đến cửa cách nhau một đoạn ngắn, từ chỗ này của An Nhu có thể nhìn thấy một người đàn ông đang tới gần, anh chỉ mặc một chiếc áo lam màu trắng sọc xanh lam, dưới chiếc quần dài thẳng thớm là đôi dép lê.
Ánh mắt hai người chạm phải nhau.
Là anh chàng nha sĩ đó, Trần Bạch Phồn.
Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy anh đến giờ An Nhu vẫn luôn không thể hoàn toàn nhìn rõ khuôn mặt anh, nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần cô đều rất chắc chắn.
Đó là anh.
Lần này cuối cùng anh cũng không đeo khẩu trang nữa, cả khuôn mặt đều lộ ra ngoài, hốc mắt thâm thúy, mũi rất cao, màu môi hơi nhạt, ngũ quan góc cạnh rõ ràng.
Còn đẹp hơn tranh cô vẽ nữa…
Mấy giây sau An Nhu đã chuyển mắt ra chỗ khác, bàn tay trong túi áo dần dần siết chặt.
Ngày đó cô đụng vào anh ở ngoài khu chung cư nên có nghĩa là anh cũng ở đây sao?
Trùng hợp thật.
Nhưng mà chuyện này có vẻ cũng rất bình thường, chỗ ở gần nơi làm việc của anh thôi.
Tầng mấy vậy… Đó giờ cô chưa từng thấy anh.
Có phải cô nên chủ động chào anh không nhỉ. Mà thôi, nếu cô chủ động tới đó chào bác sĩ Trần, lỡ như anh không nhận ra cô thì xấu hổ lắm…
Phiền quá, hơn nữa vì sao cô phải chào hỏi với anh chứ.
Không có chào hỏi gì hết, quên đi!
An Nhu cắn cắn môi, lúc cô đang định làm bộ như không biết gì mà đi ra ngoài thì Trần Bạch Phồn cách cô hai mét bỗng nhiên hỏi: “An Nhu?”
An Nhu dừng bước, cô quay phắt lại.
Trái tim đập liên hồi như thể mới vừa ngồi vào tàu lượn siêu tốc, thế nhưng còn khó thở hơn thế nữa.
Đột nhiên cô không biết phải phản ứng thế nào nữa.
Lúc này có nên biểu hiện mình cũng có ý với anh không…
Nhưng thế thì có vẻ không không được rụt rè lắm nhỉ.
Trong lúc cô do dự thì đã nói ra trước khi kịp nghĩ ngợi, vốn cô định thuận miệng gọi anh là “bác sĩ Trần”, nhưng lúc nói lại thành —— “Anh là?”
“…” An Nhu mới nói ra lời này đã muốn trực tiếp đập đầu vào tường ch.ết quách đi cho xong.
Không rụt rè còn tốt hơn giả vờ giả vịt mà!
Trần Bạch Phồn sửng sốt, nhưng chẳng mấy chốc anh đã bình tĩnh lại, anh cong môi cười nhạt, giải thích, “Tôi là nha sĩ của Ôn Sinh, có lẽ là lúc trước tôi hay đeo khẩu trang nên cô không nhận ra.”
An Nhu ồ lên một tiếng, cô nhìn vào mắt anh chằm chằm, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Ngại quá, tôi không có ấn tượng gì cả. Anh có việc gì không?”
Thôi, đã giả vờ thì giả vờ nốt cho xong.
Trần Bạch Phồn cúi đầu cười, anh không nói gì thêm mà chỉ ra bên ngoài: “Cũng không có việc gì đâu, bên ngoài hơi lạnh, tốt hơn là cô nên mặc nhiều vào rồi hãy đi.”
An Nhu mím môi, cô không biết phải nói gì nên đành ồ lên một lần nữa, im lặng vài giây mới nói: “Cảm ơn.”
Trần Bạch Phồn cũng không nói thêm gì mà chỉ về phía thang máy: “Vậy tôi về trước nhé.”
Nghe vậy, An Nhu há miệng thở dốc nhưng cũng không nói được gì, cô gật gật đầu rồi vòng qua anh ra ngoài.
Chưa đi được mấy bước, An Nhu đột nhiên quay đầu lại gọi anh: “Bác sĩ Trần.”
Trần Bạch Phồn quay đầu nhìn cô, đầu anh nghiêng nghiêng: “Ừ?”
An Nhu nhìn anh chằm chằm, cô mím chặt môi, vẻ mặt như sắp ch.ết vì đại nghĩa.
Cô hít một hơi thật sâu mới nói: “Bác sĩ nào cũng có thể nhớ kĩ tên bệnh nhân như anh à?”
Dường như không hiểu ý cô lắm nên Trần Bạch Phồn hơi ngẩn ra, mấy giây sau anh mới đáp: “À, không phải đâu.”
*
Sau khi nói xong, Trần Bạch Phồn lễ phép gật đầu với cô xong bèn quay về phía thang máy. An Nhu ngẩn ngơ đứng yên một lát, thấy anh vào thang máy mới chầm chậm chạy tới đó. Cô nhìn chằm chằm con số hiển thị trên thang máy.
1, 2, 3, 4, 5——
Con số dừng lại ở tầng thứ 5.
Tầng 5 chỉ có hai hộ có người ở, trừ cô ra thì là người hàng xóm vĩnh viễn chỉ thò tay ra ngoài.
Vì shock nên An Nhu trợn tròn mắt, cô ngơ ngẩn đứng yên không nhúc nhích một lúc lâu.
Cái người quái dị ở nhà đối diện là anh ư?
Không đúng, hôm cô nhìn thấy hàng xóm vứt rác Trần Bạch Phồn còn ở phòng khám mà.
Nên là anh sống chung với người ta à…
An Nhu chậm rãi lui về sau rồi xoay người đi ra ngoài, cô mở điện thoại lướt lướt bạn bè trên WeChat, lạnh mặt bắt đầu suy nghĩ.
Đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.
Hình như cô không biết Trần Bạch Phồn có bạn gái hay không.
*
Trần Bạch Phồn về đến nhà bèn vào phòng tắm tắm rửa.
Lúc anh ra thì Hà Tín Gia cuối cùng cũng lết khỏi phòng, lúc này cậu đang cầm ipad không biết làm gì.
Trần Bạch Phồn lau tóc bằng khăn lông, hơi hơi liếc cậu, thấy Trần Bạch Phồn ra tới, Hà Tín Gia lập tức ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh, anh lại đây xem cái này hộ em đi.”
NXB này cũng là nơi xuất bản cuốn tiểu thuyết trước của cậu, biên tập vẫn là người cũ. Nhưng cuốn trước biên tập tìm một họa sĩ vẽ minh họa rất xấu, hơn nữa cũng không hề phù hợp với văn phong của Hà Tín Gia, cũng bởi vậy mà vấp phải một số đánh giá không hay cho lắm.
Cũng vì quyển sách đó mà Hà Tín Gia vô cùng thất vọng với mắt thẩm mĩ của biên tập này, hơn nữa chính cậu cũng không thể quyết định nổi vì cậu có bệnh mù màu bẩm sinh. Do không thể nhận diện được màu sắc nên chính cậu cũng không thể biết được bức tranh này đẹp hay xấu.
Cậu vốn định quên chuyện này đi nhưng hai tháng trước, vì phòng của Trần Bạch Phồn còn cần trang trí nên anh ấy chuyển tới chỗ cậu ở. Tuy rằng Hà Tín Gia chẳng tin tưởng khiếu thẩm mĩ của anh cho lắm, nhưng lại vô cùng vô cùng tin tưởng cái trình độ soi mói của anh.
Cho nên mỗi lần biên tập gửi hình cậu đều lập tức ném cho Trần Bạch Phồn để anh nghiệm chứng.
Nhưng Hà Tín Gia không thể tưởng tượng nổi là anh sẽ bác bỏ mấy chục lần…
Trần Bạch Phồn đi vào phòng, trên người anh vẫn còn hơi nước, tóc hơi lộn xộn nên trông trẻ con hơn ngày thường rất nhiều, “Lần này sao mà sửa lâu thế.”
Hà Tín Gia vào phòng với anh rồi để ipad trước mặt Trần Bạch Phồn, anh ngồi trên giường, cầm lấy ipad rồi nhìn vào màn hình.
Hà Tín Gia gãi gãi đầu nói: “Hình như họa sĩ còn mắng em với biên tập, nói đây là lần cuối cùng cô ấy sửa lại đấy.”
Nghe vậy, Trần Bạch Phồn ngẩng đầu, anh cau mày nói: “Họa sĩ này xấu tính thế.”
“… Chắc là không phải đâu.” Hà Tín Gia tự hỏi một hồi, quyết định trả lời khách quan, “Em cảm thấy đúng là anh soi mói thật.”
Trần Bạch Phồn liếc cậu rồi lại nhìn tranh.
Gửi tin nhắn cho biên tập: Cũng được.
Sau khi gửi xong anh bèn đưa ipad cho Hà Tín Gia. Hà Tín Gia nhận lấy, nhìn bức tranh chằm chằm, dường như cậu đột nhiên nhớ tới điều gì, “Nghe nói họa sĩ kia bị kích thích đến nỗi quyết định đổi sang vẽ truyện tranh đấy.”
Trần Bạch Phồn ngả ra sau, anh gối đầu lên tay rồi nghiêm túc phê bình: “Tố chất tâm lý thế là không được.”
Hà Tín Gia cúi đầu lướt lịch sử trò chuyện: “A, đề tài là nha sĩ.”
Trần Bạch Phồn nhướng mày nói: “May mà phẩm vị không đến nỗi nào.”
“…”
Sau khi Hà Tín Gia ra ngoài, Trần Bạch Phồn nằm thêm một lát rồi ngồi bật dậy để tay lên đùi. Ngón tay anh thon dài thẳng tắp, xương bàn tay hơi nhô lên, móng tay hơi dài có màu hồng nhạt rất sáng.
Anh gõ gõ ngón trỏ, nhớ lại chuyện lúc nãy gặp An Nhu.
Cả người cô bị bọc lại trong chiếc áo khoác to lớn, khuôn mặt núp trong mũ lại càng thêm nhỏ nhắn, cô đứng chỉ đến bờ vai anh, trông như một đứa trẻ.
—— “Anh là?”
—— “Ngại quá, tôi không có ấn tượng gì cả. Anh có việc gì không?”
—— “Bác sĩ Trần.”
Trần Bạch Phồn lắc lắc đầu rồi cười ra tiếng.
*
An Nhu xách cơm hộp vào thang máy. Đến tầng 5, cô đi ra ngoài rồi nhìn thoáng qua nhà 5B trong vô thức. An Nhu cũng không đứng đó quá lâu mà cầm chìa khóa ra để mở cửa nhà.
Sau khi cơm nước xong và sửa sang lại chén, An Nhu đi tắm rồi mới về lại phòng. Cô chống cằm nằm lỳ trên giường, đôi chân trắng mịn trần trụi vung vẩy vung vẩy. An Nhu buồn rầu nhìn điện thoại trước mặt mình, do dự vô cùng.
Dù sao cũng phải hỏi xem anh có bạn gái không trước đã…
Nếu không mấy chuyện cô làm gần đây chả phải uổng phí à?
Cô đâu thể tiếp tục theo đuổi một người đàn ông có bạn gái được.
Nhưng mà không phải vấn đề liên quan đến công việc thì không trả lời…
Haiz, phiền quá.
An Nhu ngẫm nghĩ một lát rồi bắt đầu gửi tin nhắn.
—— Xin chào bác sĩ Trần. Tôi có một cô em họ định học y khoa răng hàm mặt, nhưng con bé lại sợ cái nghề này bận quá nên không tìm thấy bạn trai. Không biết anh có thời gian tìm bạn gái không?
Sau khi gõ hoàn tất, An Nhu bèn xem lại một lần.
“…” Có khi cô điên rồi nên mới viết ra cái thứ này.
An Nhu xóa hết những gì mình vừa viết rồi ném điện thoại sang một bên, trùm chăn che kín mặt. Một lát sau, bởi vì không khí bên trong dần dần loãng nên cô lại thò đầu ra. An Nhu trông có vẻ bực bội, cô cầm điện thoại gõ gõ một câu rồi gửi qua luôn.
—— Nghe nói nha sĩ muốn tìm người yêu thì việc đầu tiên là xem hàm răng hả?
Hai mươi phút sau, lý trí của An Nhu cuối cùng cũng đã trở lại.
Cô đột nhiên nhảy dựng lên, cầm điện thoại định thu hồi tin nhắn đã gửi.
A a a a không thu hồi được!
Hay là cô xóa luôn anh đi…
Hay là thế đi…
An Nhu tuyệt vọng ôm gối đầu lăn lộn một vòng trên giường.
Thật ra cô không cần phải nghĩ ngợi thế làm gì, cũng có thể là anh sẽ không đọc mà, có phải mỗi mình cô gửi tin nhắn cho anh đâu.
An Nhu càng nghĩ càng cảm thấy có lí nên tâm trạng cũng bớt căng thẳng hơn hẳn.
Cô ôm khuôn mặt nóng bừng lên của mình rồi tắt nguồn điện thoại, lúc An Nhu đang định để điện thoại lên tủ đầu giường thì đúng lúc điện thoại trong tay cô rung lên, theo đó là tiếng nhạc nhắc nhở của WeChat và màn hình điện thoại cũng sáng bừng lên.
An Nhu ngáp một cái, hơi liếc về phía màn hình.
Sau đó.
Cô thấy cái thứ hiện lên trên màn hình ——
Bạn vừa nhận được tin nhắn từ Bác sĩ Trần của Ôn Sinh
“……” Móa ơi?