Chương 9: Em không nhớ anh à?
Lần này An Nhu shock thật.
Chẳng lẽ cô thật sự có răng khôn à…
Trong lúc cô không biết thì bỗng nhiên có một cái răng khôn ló ra á?
Không đúng, nếu có răng khôn thì cô phải biết chứ. Nhưng nếu giờ cô nói thẳng là mình không có thì có phải sẽ làm anh mất mặt không, nói thế chả phải ý là anh quá vô dụng à? Ngay cả răng khôn cũng nhận nhầm.
An Nhu muốn cho đối tượng thầm mến chút mặt mũi nên yếu ớt nói: “… Đột nhiên tôi không muốn nhổ nữa.”
Nhưng Trần Bạch Phồn lại như không hiểu lời cô, anh bình thản ung dung nói tiếp: “Đừng sợ, lúc nhổ răng sẽ có thuốc tê nên không đau đâu. Nếu có cũng chỉ một lát sau khi hết thuốc tê thôi.”
“…” Nghe có vẻ hợp lí.
Nếu như cô có răng khôn thì chắc chắn sẽ nhổ không chút ngại ngần.
Nhưng vấn đề là cô có đâu!
An Nhu đột nhiên cũng không biết phải làm gì. Lúc cô chưa kịp nghĩ ra thì Trần Bạch Phồn đứng trước mặt cô đã hơi khom lưng, anh cười, kiên nhẫn nói: “Cho nên nhổ đi, để tôi bảo y tá lấy dụng cụ.”
Không hiểu sao nhìn anh thế này lại hơi đáng sợ.
Rõ là cười dịu dàng nhưng kiên quyết đòi nhổ răng không chút tiếc thương.
An Nhu nuốt nuốt nước miếng, cô im lặng một lát mới hấp hối giãy giụa, nhỏ giọng cãi lại:
“Tôi không có răng khôn…”
Giọng yếu ớt vô cùng, hơi hơi hoảng hốt như không chắc lắm.
Lần này Trần Bạch Phồn thật sự không nhịn được bèn bật cười, không trêu cô nữa mà kéo khẩu trang xuống làm lộ ra toàn khuôn mặt, anh lười biếng vuốt ve kính bảo hộ, mí mắt hơi rũ. Đèn sáng ngời phác họa ngũ quan của anh thật rõ ràng, nụ cười nơi khóe miệng lại khiến anh trông rất hiền hòa: “Có nhớ lần trước cô tới tẩy răng không?”
An Nhu ngẩn người, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra: “Nhớ.”
Sau đó An Nhu nhìn thấy anh hơi hé môi nói một câu, anh nói nhỏ, nghe từ tính hơn lúc bình thường rất nhiều: “Nên tôi cũng nhớ cô không có răng khôn.” Anh cười khẽ.
An Nhu: “…”
Bỗng dưng cô cảm thấy hơi xấu hổ, là cái loại xấu hổ bị người khác hiểu thấu ấy, tuy cô vốn đến đây để kiểm tr.a hàm răng thật nhưng sao vẫn xấu hổ thế chứ…
An Nhu bối rối đứng lên từ ghế nha khoa, cô nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt lạnh nhạt, cô siết chặt tay rồi nói: “Tôi chỉ nói nhầm thôi.”
An Nhu dừng một chút rồi quyết định mở miệng trước khi bị anh cướp lời, “Tôi chỉ nói nhầm là mình có răng khôn mà anh lại tự dưng nói tôi có một chiếc.”
“Tôi muốn khiếu nại anh.” An Nhu nhẫn tâm nói.
Trần Bạch Phồn nhướng mày.
Mấy giây sau An Nhu vừa đi về phía cửa vừa nói: “Lần này tôi tha cho anh đấy.”
“…”
“…”
Trần Bạch Phồn đứng sau An Nhu đột nhiên gọi cô lại: “An Nhu.”
An Nhu dừng bước, quay đầu nhìn anh.
“Em không nhớ anh à?” Trần Bạch Phồn hỏi.
An Nhu cau mày, không quá hiểu anh đang nói gì, chẳng lẽ là chuyện anh dẫn cô đi bệnh viện lần trước à… Cô không đoán được nên căng thẳng hỏi cho có lệ: “Anh đang định lôi kéo tôi để làm quen đấy à?”
Bầu không khí đột nhiên im đến lạ.
Trần Bạch Phồn đi về phía trước mấy bước rồi đứng trước mặt cô. Anh cũng không thèm để ý tới lời An Nhu mà chỉ bâng quơ nói một câu làm cô ngớ người: “Hồi nhỏ anh ở cạnh nhà em.”
Đầu óc An Nhu như ch.ết máy, cô “ồ” lên một tiếng rồi lúng ta lúng túng hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
Trần Bạch Phồn không hề lặp lại.
An Nhu ngơ ngẩn nhìn về phía anh, một bóng dáng trong kí ức dần dần hiện ra nhưng vẫn rất mơ hồ. Cô rất nhanh đã tỉnh ra, không thể tin được mà nhìn anh.
*
Lúc An Nhu bảy tuổi, cả nhà cô vì chuyện công tác của cha An nên mới dọn đến Tứ Xuyên, trước đó thì bọn họ vẫn đều ở Bạc Thành. Thế nhưng ở khu chung cư nào thì cô cũng không nhớ rõ lắm. Chỉ nhớ vào năm cô học lớp một thì nhà bên chuyển tới một gia đình có anh béo nọ rất đáng ghét.
Cô cũng không nhớ vì sao hai người lại ghét nhau, tóm lại là trước mặt cha mẹ thì quan hệ của hai người họ có vẻ khá tốt đẹp. Anh trai kia cũng học cùng trường tiểu học với cô nhưng anh học lớp 5. Mỗi ngày hai người đều đến trường cùng nhau, sau đó tan học cũng về nhà với nhau.
Dọc đường đi cứ mắng người còn lại…
Lúc đó An Nhu mới sáu tuổi, người của mười mấy năm trước đúng là cô không nhớ thật. Hơn nữa dựa theo bóng dáng mờ nhạt trong trí nhớ thì cô thật sự không thể nào cảm thấy anh trai kia và Trần Bạch Phồn có liên quan đến nhau được.
An Nhu nghĩ chắc chắn là không phải đâu.
Có khi là anh thuận miệng nói đùa với cô thôi.
An Nhu thật sự không thể tin được người trước mặt là cái kẻ cứ hở ra là kêu cô…
Ngay sau đó, Trần Bạch Phồn giơ tay so chiều cao của đầu cô với xương quai xanh của anh.
“Nhóc lùn thật là vô tâm.”
“—— Lần đầu gặp anh đã nhận ra em rồi.”
*
An Nhu không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào, nếu hàm răng không có vấn đề thì cô cũng không cần phải ở đấy làm gì nữa, cô ngơ ngơ ngác ngác, tuyệt vọng lết về nhà.
Lần này An Nhu không bận tâm đến chuyện mặt mũi nữa, vừa về đến nhà đã lập tức gọi điện khai hết với Ứng Thư Hà. Cô bổ nhào lên giường rên rỉ hai tiếng rồi đá dép lê ra xa khiến nó đập vào tủ quần áo cái bụp, sau đó không gian lại yên tĩnh như trước. Đúng lúc đó, Ứng Thư Hà ở đầu dây bên kia cũng nghe máy.
An Nhu bực bội đập đập đệm làm nó kêu vang lên, Ứng Thư Hà hơi buồn bực: “Cậu sao thế?”
“Tớ phát hiện tớ quen anh nha sĩ kia.”
“Hả, bao giờ?”
“Khi còn nhỏ, anh ấy ở đối diện nhà tớ.”
Cứ như kiểu ngyền rủa ấy, bây giờ anh cũng ở nhà phía đối diện với cô.
Không đợi Ứng Thư Hà mở miệng thì An Nhu đã nói tiếp: “Tớ mới tới Ôn Sinh, anh ấy gọi tớ là nhóc lùn.”
“Từ từ, để tớ tiêu hóa đã.” Ứng Thư Hà nghĩ ngợi, “Hồi nhỏ anh ta gọi cậu thế à? Quan hệ của hai người tốt không?”
An Nhu im lặng vài giây mới nói một câu nhẹ bẫng: “Đấy là vì lâu rồi anh ấy chưa gặp tớ.”
“Hả?”
“Ngày xưa anh ấy gọi tớ là nhóc lùn xấu xí.”
“……”
Ứng Thư Hà cau mày, cô ấy có vẻ hơi cạn lời: “Không phải chứ, sao cậu không nói với ba mẹ mà cứ để anh ta mắng vậy?”
An Nhu phồng má, cô buồn bực nói: “Chắc chắn là tớ muốn nói với ba mẹ rồi.”
“Vậy cậu…”
“Nhưng nếu tớ mà nói thì anh ấy cũng sẽ xui ba mẹ tớ mắng người ta là tên mập ch.ết tiệt.”
Ứng Thư Hà tuyệt không nghĩ đến chuyện này, khóe miệng cô ấy giật giật: “Vậy hai người huề nhau rồi còn gì, chuyện bao lâu rồi còn so đo làm chi.”
“Huề gì mà huề? Anh ấy nói lần đầu tiên gặp đã nhận ra tớ rồi.”
“… Đó là vì người ta có ấn tượng sâu sắc với cậu.”
An Nhu trực tiếp kết luận: “Anh ấy đang nhục nhã tớ hồi nhỏ xấu thì có.”
“…”
Khi còn nhỏ An Nhu có một thói quen không tốt là hay cắn môi và dùng lưỡi đẩy hàm răng về phía trước, hành vi này sẽ làm hàm răng hô lên, cũng bởi vậy mà trước kỳ thay răng thì hàm răng của An Nhu không chỉ không đều mà răng còn nhô ra ngoài trông rất xấu.
Cho nên An Nhu hoàn toàn không hiểu anh vừa gặp đã nhận ra cô kiểu gì.
Cô kiên quyết nói: “Vậy mà anh ấy dám nói mới gặp đã nhận ra tớ, chắc chắn là chê tớ xấu.”
“Anh ta đã lớn rồi, sao có thể ấu trĩ thế được…” Ứng Thư Hà nói, “Hơn nữa cậu thích anh ta mà? Như vậy cũng tốt, có thể nương chuyện còn nhỏ tới gần người ta.”
An Nhu nghe thế thì sửng sốt, cô trả lời rất nhanh: “Nhưng tớ cảm thấy tâm thái của tớ bây giờ đang sụp đổ.”
“Hả?”
“Kiểu, cảm giác kì quặc lắm.”
Sống hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng gặp được một người khiến bạn có thiện cảm. Nhưng trong giây phút nào đó lại đột nhiên phát hiện người này là bạn thời thơ ấu
Còn là kiểu ngày ngày cãi nhau nữa.
Cảm giác này… Thật sự rất là… Khó nói.
“Đã bao lâu rồi hai người chưa gặp thế?”
An Nhu nghĩ: “Từ bảy tuổi tớ chuyển đi đến giờ thì chưa gặp lại anh ấy.”
“Lâu lắm rồi, cũng mười mấy năm, chắc phải đổi tính rồi chứ.”
“… Phải nói là như biến thành người khác ấy.”
“Cho nên cậu đâu cần phải phiền não làm gì, tớ cảm thấy đây là cơ hội tốt là khác.”
Đầu óc An Nhu rối bời: “Thế à…”
“Dù sao thì ít nhất là thân thiết hơn cái quan hệ như người xa lạ hồi trước mà.”
Thân thiết.
An Nhu đột nhiên nhớ tới cái câu “nhóc lùn” của Trần Bạch Phồn và hành động cố tình so chiều cao của anh.
Đầu óc cuối cùng cũng hoạt động trở lại. Khuôn mặt cô đỏ bừng cả lên.
*
Sau khi ngắt máy, An Nhu càng thêm đồng ý với lời nói của Ứng Thư Hà. Cô càng nghĩ càng vui bèn dứt khoát mở máy tính ra up câu chuyện thứ nhất của “Anh chàng dịu dàng” lên.
@ Nhĩ Đông An An:
Ngày đó, em đến phòng khám gặp anh với lí do rất ngớ ngẩn.
Lần đầu tiên nói chuyện với anh, còn nói sẽ tìm anh để tẩy răng tiếp.
Em nói: Sau này em sẽ còn tìm anh. [/ hình ảnh ]
*
An Nhu ngơ ngẩn nhìn máy tính một lát, cô cuộn người lại, mở điện thoại ra nhìn WeChat
Bây giờ cô trực tiếp tìm anh nói chuyện được không nhỉ…
Nhưng mà nói gì đây.
Hay xin số máy riêng của anh nhỉ?
An Nhu còn đang tự hỏi thì điện thoại vang lên, đúng lúc chủ nhân khung thoại cô đang nhìn chằm chằm nhắn tin cho cô.
—— An Nhu, thêm số máy riêng của anh đi
—— Nếu là số làm việc có khi anh không kịp trả lời.
——135****5486
Lời editor: Hôm nay phải đi học rồi QAQ, up liền hai chương kỉ niệm (ngày buồn). Chúc mừng chế Anne Apple đã đoán trúng phóc =)) bác sĩ Trần chính là anh trai hàng xóm khưa khưa. Comment của mọi người tui đều đọc nha TUT nhưng hông dám trả lời, sợ lỡ miệng spoil…