Chương 27: Giỏi thế ư

An Nhu nghe vậy thì sửng sốt, cô nhớ tới Lâm Vi mới nói chuyện với mình hồi nãy, có vẻ là Trần Bạch Phồn hoàn toàn không nhận ra anh ta rồi.
An Nhu ăn ngay nói thật: “Con trai cái người đến phòng khám làm ầm lên hôm nọ ấy.”


Trần Bạch Phồn không ngờ lại nhận được đáp án này bèn cau mày: “Tên đó tìm em làm gì?”
“Hỏi xem vết thương của em thế nào rồi.” An Nhu nghĩ ngợi một lát thì nói thêm, “Anh ta quen bạn em, đợt trước em đi tìm bạn có gặp anh ta một lần.”


Trần Bạch Phồn ồ lên một tiếng, trông có vẻ không quan tâm lắm.
An Nhu cảm thấy có lẽ anh sẽ không hỏi nữa bèn tiếp tục cúi đầu cởi cúc áo.
Một chiếc, hai chiếc… Chiếc cuối cùng.
Trần Bạch Phồn lại mở miệng hỏi: “Em có nói cho anh ta biết là em có bạn trai không?”


An Nhu dừng một chút rồi lại vừa cởi cúc áo khoác vừa đáp, “… Em không nói chuyện với anh ta.”
Cô sụp mí mắt, nghiêm túc gấp quần áo lại chỉnh tề rồi đặt ở túi bên cạnh. Trần Bạch Phồn nhìn An Nhu chằm chằm. Anh thấy cô ngước mắt lên rồi bưng ly uống nước, sau đó cũng không nói thêm gì nữa.


Chẳng mấy chốc người phục vụ đã bưng đồ ăn lên.
An Nhu nhìn Trần Bạch Phồn đang yên lặng thì buồn bực nói: “Anh mau ăn đi, lát nữa còn về nghỉ ngơi chút.”
Trần Bạch Phồn liếc cô, anh quyết định hỏi lại lần nữa: “Em có nói cho anh ta biết em rất thích bạn trai em và bạn trai em cũng rất rất thích em không?”


“…” An Nhu cuối cùng cũng cảm thấy anh quái quái đâu đó, “Anh có ý gì thế?”
Trần Bạch Phồn không đáp lời, anh đứng dậy ngồi cạnh An Nhu, cứ thế im lặng chăm chú nhìn cô.
Không hiểu sao An Nhu lại cảm thấy hơi chột dạ: “… Anh muốn ngồi đây hả?”


available on google playdownload on app store


Trần Bạch Phồn lập tức tựa lưng vào ghế, anh chỉ chỉ vào chỗ trái tim mình: “Em chạm vào đây này.”
An Nhu hơi chạm ngón trỏ vào đó: “Sao thế?”
Gần như cùng lúc đó, anh giật nảy mình rồi trầm giọng nói: “Đau quá.”
“…”
“…”
An Nhu cạn lời giật tay về: “Ăn cơm đi.”


Trần Bạch Phồn không nói gì nữa mà ngồi về chỗ cũ.


Một lát sau, An Nhu sụp mí mắt, cô từ từ giải thích: “Vốn dĩ em không có thiện cảm gì với anh ta hết, hơn nữa bên đồn công an cũng đã giải quyết ổn thỏa rồi, quan hệ của em và anh ta cũng chỉ dừng lại ở mức người xa lạ thôi, sau này sẽ không gặp lại nên không cần phải để ý làm gì.”


Trần Bạch Phồn ngước mắt, anh thấy cô có vẻ hơi bất an thì khẽ cười, đề nghị: “Sau này em không cần giải thích nhiều vậy với anh đâu.”
An Nhu tò mò nhìn anh: “Hả?”


Trần Bạch Phồn gắp miếng thịt bỏ vào bát cô, anh cong môi nói: “Em chỉ cần nói thẳng một câu “Em siêu thích bạn trai em” là đủ rồi.”
An Nhu: “…”
Cô cắn cắn môi rồi yên lặng cúi đầu ăn cơm.
“Sau này mỗi buổi trưa em đều đi ăn với anh à?”
“Vâng.”


“Bình thường em toàn dậy muộn vậy hả?”
“Cũng không phải, giờ giấc của em không ổn định lắm thôi.”
Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi vài giây rồi hỏi: “Sau này để anh gọi em dậy ăn cơm nhé, ăn xong rồi ngủ cũng được?”
An Nhu nghe thế thì khựng lại, chợt nhớ tới những gì hôm nay Tín Thụ nói với mình.


—— “Anh họ tôi ấy, anh ấy không chịu nổi việc người khác dậy muộn đâu.”
—— “Nếu mà anh ấy gọi một lần tôi chưa tỉnh thì sẽ trực tiếp giơ tay đánh người đấy.”
—— “Mỗi ngày tôi đều bị anh ấy đánh đến tỉnh mới thôi.”
“…”


An Nhu vội vàng lắc đầu: “Em tự dậy được mà.”
Trần Bạch Phồn còn định nói gì, nhưng An Nhu đã nhấn mạnh: “Em dậy được, trước 9 giờ sáng thể nào cũng được.”
Cái vẻ hoảng loạn này của cô không hiểu sao lại khiến Trần Bạch Phồn cảm thấy hơi sai sai, nhưng anh cũng không nói thêm gì nữa.
*


Sau khi ăn cơm xong thì Trần Bạch Phồn tính tiền.
Hai người bước ra khỏi quán cơm rồi về phía phòng khám. Tâm trạng của Trần Bạch Phồn khá tốt, anh vừa vuốt tay cô vừa hỏi: “Anh dẫn em đến dưới lầu nhé?”
An Nhu từ chối thẳng thừng: “Anh về phòng khám ngủ một lát đi.”


Anh chỉ có một tiếng rưỡi để nghỉ trưa, giờ đã mất bốn mươi phút rồi. Bây giờ mà không nghỉ ngơi thì có khi buổi chiều không có hứng làm việc nữa.
Ấn đường của Trần Bạch Phồn giật giật: “Vậy em dẫn anh về phòng khám nhé?”


An Nhu nghe thế thì do dự liếc anh. Đi từ đây đến Thủy Ngạn Hoa Thành kiểu gì cũng phải ngang qua phòng khám rồi, cho nên đây cũng coi như là dẫn anh về phòng khám đúng không? Chắc là thế nhỉ…
An Nhu nghĩ ngợi kĩ càng rồi mới gật đầu: “Vâng.”


Trần Bạch Phồn như suy tư gì mà nhìn sang chỗ khác, anh lẩm bẩm nói: “Vậy em dẫn anh đi.”
“Vâng, em về rồi vẽ bản thảo.”
Chẳng mấy chốc hai người đã đến cửa phòng khám, Trần Bạch Phồn đứng trước mặt An Nhu, anh nhận lấy áo khoác rồi giơ tay xoa đầu cô, sau đó cúi đầu cọ cọ mũi vào trấn An Nhu.


“Bạn gái siêu tốt với anh.” Anh cười cười, “Nhất định phải đưa anh đi làm.”
“…” An Nhu lập tức đỏ mặt.
*
An Nhu về nhà rồi vào thư phòng, cô lấy ra một tờ giấy ra từ giá sách, bắt đầu quy hoạch bảng giờ giấc một ngày của mình.
8 giờ dậy hình như sớm quá, để 9 giờ đi…


Nhưng mà hôm nay mấy giờ Trần Bạch Phồn nhắn tin cho cô ấy nhỉ?
An Nhu móc điện thoại ra nhìn giờ.
7 giờ.
“…”
An Nhu yên lặng sửa 9 giờ thành 8 giờ.
*


Sau khi hoàn thành bảng giờ giấc, cô gấp một đoạn để tờ giấy có thể đứng dựng lên rồi đặt trên bàn sách. An Nhu liếc thời gian trên bảng, lúc này là giờ vẽ tranh.


Cô lên QQ, thấy có mấy biên tập đã nhắn tin cho mình bèn lập tức hồi âm. Nhưng có lẽ là vì lâu rồi cô không trả lời nên chắc biên tập đã tìm những người khác trước rồi.
An Nhu hơi ủ rũ, bắt đầu hối hận về sự lười biếng của mình.


Cô lướt lướt mấy group chat trên QQ, nhưng hình như cũng chẳng có gì để làm cả.
An Nhu vào Weibo, xem xem tin nhắn chưa đọc để coi có biên tập nào tìm mình không, ngón tay cô lướt rất chậm, lỡ tay bấm nhầm vào một cái ava nho nhỏ.
An Nhu hơi liếc qua, lúc cô đang định thoát ra thì chú ý tới nội dung tin nhắn.


Đối phương share cho cô link của một Weibo chuyên tư vấn tình cảm —— Tuổi kém tốt nhất giữa vợ chồng: Chồng lớn hơn vợ 4 tuổi.
Nickname Weibo là: Cưới được Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi.
An Nhu: “…”
Cô thầm mắng đúng là đồ hâm rồi block Weibo của người đó.


Cô kéo tin nhắn đến tận cuối nhưng không hề thấy có biên tập nào tìm mình. An Nhu thoát khỏi Weibo, vẻ mặt rất ngỡ ngàng, ánh mắt trống rỗng.
Sao lúc trước cô không muốn vẽ bản thảo cứ có người đến tìm, còn lúc muốn vẽ lại không có ai nhỉ.


Đột nhiên An Nhu nghĩ đến chuyện gì đó bèn hồi thần lại, cô vào Weibo rồi online clone. An Nhu mím môi, cô nhìn mấy tờ truyện tranh chỉ có ba lời thoại của mình.
Bối rối quá đi.
Có nên tìm trang web gửi bài không nhỉ…
Dù sao hai người cũng yêu đương rồi, bị anh nhìn thấy… Cũng chẳng sao cả.


An Nhu nghĩ thông xong bèn bật máy tính lên, tìm một trang web truyện tranh. Sau đó đăng kí tài khoản có bút danh là “Nhĩ Đông An An”, rồi lấy hình nha sĩ thiết kế lúc trước để làm bìa, up chương đầu lên.
*


An Nhu đột nhiên nhớ tới cái hình hôm trước cô vẽ cho Tín Thụ bèn nhắn một tin qua WeChat cho Trần Bạch Phồn.
【 Anh đã xem bìa em vẽ cho Tín Thụ chưa? 】


Dường như Trần Bạch Phồn hơi bận nên mãi cũng chưa trả lời. Cô nhàm chán load đi load lại trang giao dịch truyện, đột nhiên lại nhớ tới hình dáng lúc tỏ tình, Trần Bạch Phồn ngồi xổm xuống nhìn cô.
Sau đó, An Nhu bèn mở phần mềm lên bắt đầu vẽ, lúc cô còn đang chia khung thì điện thoại rung lên.


Lúc An Nhu vẽ tranh không thích bị quấy rầy, nhưng cô đột nhiên nhớ tới chuyện hình như lúc nãy mình có tìm Trần Bạch Phồn thì phải, bèn bật điện thoại lên nhìn thoáng qua ——
【 Vẫn chưa, tối nay anh mới xem được. 】
【 Đúng rồi, có lẽ tối nay sẽ có người ship đồ đến nhà em đấy. 】


【 Em họ anh không ở nhà nên anh điền địa chỉ nhà em rồi. 】
An Nhu đáp lại: Vâng.
*
Lúc An Nhu phác xong thì đúng lúc chuông cửa vang lên. Cô vội vàng đứng dậy mở cửa, nhận lấy túi từ shipper rồi đóng cửa lại.
Bên trong túi là rau dưa và thịt.
Mua nguyên liệu nấu ăn online hả?


Có tươi không nhỉ…
An Nhu cũng không nghĩ nhiều, cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ. Lúc này nấu cơm là được rồi.
Cô vào phòng bếp, mở túi gạo lúc trước cha An đến thăm cô mang tới ra ngó, sau đó lấy lòng nồi cơm điện ra, tự hỏi không biết ba người thì ăn bao nhiêu gạo?


Đàn ông hình như đều ăn hai bát thì phải? Cô chỉ ăn một bát thôi, nên tổng cộng là năm bát à?
Nhưng nấu xong thì nó nở ra thì phải.
Vậy bốn bát đi.


Sau đó An Nhu bắt đầu rửa rau, cô rửa đủ ba lần nước; còn thịt thì cô thật sự không biết phải xử lý thế nào bèn để ở một bên chứ không đụng vào.
Chẳng mấy chốc mà chuông cửa nhà cô lại vang lên, An Nhu rút hai tờ giấy ra lau tay rồi vội vàng ra ngoài mở cửa.


Trần Bạch Phồn bước vào trong: “Em đói không?”
An Nhu chỉ chỉ vào bếp: “Em nấu cơm rồi, còn rửa rau củ nữa.”
Trần Bạch Phồn ngừng cởi giày, anh ngẩng đầu lên nhưng vẫn đang khom lưng, cong môi cười với An Nhu.
“—— Giỏi thế ư.”


An Nhu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe miệng, cô giải thích: “Vậy thì có thể ăn sớm hơn…”
Trần Bạch Phồn lập tức để đồ đang cầm lên tủ giày sau cô, cả người anh trùm lên người cô, hai tay đều chống ở tủ giày như đang ôm lấy cô vậy.


Bỗng nhiên An Nhu thấy hơi căng thẳng, cô cúi đầu xuống. Trần Bạch Phồn duỗi tay ra nâng cằm cô lên.
Anh dụ dỗ: “Thế em có muốn ——”
Cô còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng “răng rắc” vang lên ngoài cửa. Cửa bị kéo ra, cùng lúc đó là giọng nói trong trẻo của Ứng Thư Hà ——


“An Nhu! Cậu! ——”
Sau đó, cô ấy chạm phải mắt Trần Bạch Phồn.
Sau đó nữa, cô ấy lại chạm phải mắt An Nhu đang bị vây trong lòng anh.
Ứng Thư Hà: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu “công trúa” Trần nào đó: Cho phép tui xốc bàn






Truyện liên quan