Chương 36: Ngồi xổm xuống

Khóe miệng An Nhu giật lên liên hồi, quả thực cô không thể tưởng tượng nổi cái vẻ mặt rung động là như thế nào nên đành phải nhìn anh chằm chằm nửa phút mới thôi.


Trần Bạch Phồn vừa được ánh mắt của An Nhu “sủng ái” lập tức cảm thấy thỏa mãn, anh đang chuẩn bị vào phòng thử đồ đổi lại quần áo của mình thì thấy An Nhu ôm mấy món đồ vừa chọn xong vào lòng và nói: “Đi thôi.”
Thấy thế thì Trần Bạch Phồn thuận miệng hỏi: “Không cần thử hả?”


An Nhu sờ sờ góc áo hơi nhăn, dửng dưng nói: “Thử làm gì, mấy bộ cơ mà, lãng phí thời…”
Không khí bỗng dưng im lặng vô cùng.
May mà đúng lúc An Nhu ngước mắt nhìn anh, cô kịp thời sửa miệng: “Em lấy áo số lúc nãy hết rồi, dù sao anh mặc gì cũng đẹp mà.”


Trần Bạch Phồn thầm xúc động, anh cúi đầu đứng trước cô, nếu có đuôi thì có lẽ bây giờ nó đã vẫy loạn lên rồi, anh chủ động nói: “Vậy anh mặc cái này luôn nhé?”
An Nhu lắc đầu: “Đổi đi đã, giặt sạch rồi hãy mặc.”
“Ồ.” Anh ngoan ngoãn vào phòng thử đồ thay quần áo.


An Nhu ôm quần áo đứng trong góc chờ anh, cô cụp mí mắt nhìn điện thoại.
Tuy rằng người này hay rảnh rỗi sinh nông nỗi mà kiếm chuyện với cô, nhưng mà… Siêu dễ dỗ luôn.
*


Sau khi hai người cơm nước xong, An Nhu kéo anh đến tiệm cắt tóc quen thuộc, trước khi bước vào thì cô do dự hỏi: “Anh muốn nhuộm thật à?”
“Nhuộm chứ.”
An Nhu nhón chân sờ tóc anh: “Ừm, vậy tiện thể cắt luôn đi, tóc che mất lông mày rồi nè.”
Trần Bạch Phồn khom lưng cười: “Được thôi.”


available on google playdownload on app store


Hai người tìm một chỗ ngồi xuống.
An Nhu dặn dò stylist làm tóc cho Trần Bạch Phồn mấy câu mới bắt đầu nói chuyện với Tiểu Lý – stylist cô quen. Biết được kiểu tóc An Nhu muốn làm, Tiểu Lý vừa cắt tóc cho cô vừa hỏi: “Bạn trai cô à?”
An Nhu cong môi: “Đúng thế.”


Trần Bạch Phồn cách chỗ cô không xa, anh nghe thấy câu chuyện của hai người thì nhướng mày, quay về phía họ nói: “Là loại bạn trai sau này sẽ kết hôn ấy.”


Stylist đang cắt tóc cho Trần Bạch Phồn bị cái ngoảnh đầu của anh dọa hết hồn, suýt nữa thì cắt lệch mất, cô ấy vội vàng rụt tay lại, nói: “Ôi! Ôi! Anh đừng có nhúc nhích!”
Tiểu Lý đứng sau cười cười, không hiểu sao mặt An Nhu lại nóng bừng lên.


Sau khi cắt xong thì Tiểu Lý đề nghị nếu An Nhu muốn uốn tóc thì để hai tuần nữa rồi hãy tới nhuộm, nếu không thì sẽ dễ hỏng tóc lắm. An Nhu soi gương, nghĩ ngợi một lát thì quyết định không uốn nữa mà nhuộm tóc luôn. Tóc cô mượt, thật ra thì không uốn cũng rất đẹp rồi, chúng hơi cong vào phía trong trông rất trẻ.


An Nhu nhịn không được bèn dặn: “Hai chúng tôi nhuộm cùng màu đấy, là cái màu tôi vừa nói với cô đó, không cần nhuộm sáng quá đâu, tối tối chút thì tốt.”
Tiểu Lý vẫy vẫy tay, cô ấy cười: “Biết rồi.”


Sau khi stylist bôi thuốc nhuộm tóc xong xuôi thì bắt đầu dùng lược chải cẩn thận rồi mới gội qua cho họ bằng nước ấm.
Trước kia Trần Bạch Phồn đến hiệu cắt tóc thì chỉ mất tầm hai mươi phút, cắt xong tóc là về, cho nên hiển nhiên không quen với quá trình nhuộm tóc cho lắm, vừa lâu vừa nhàm chán.


Tóc An Nhu dài hơn Trần Bạch Phồn nên hiển nhiên cũng chậm hơn anh nhiều. Đến lúc nhuộm tóc xong cô mới thấy Trần Bạch Phồn nhắm mắt lại, dường như đã ngủ rồi.
An Nhu lấy điện thoại, cô cong cong mắt chụp cho anh một bức ảnh rồi up luôn lên với chế độ bạn bè mà không loại trừ cha mẹ An nữa.


An Nhu: [/ tình yêu ][/ hình ảnh ]
Quả nhiên, chưa đầy mười phút sau mẹ An đã nhắn tin cho cô.
Mẹ An: Người trong ảnh con chụp có phải tên nhóc nhà họ Trần không?
An Nhu: Đúng ạ.
Sau đó mẹ An lập tức gọi điện thoại cho cô.
An Nhu ngắt điện thoại, cô gửi tin nhắn cho bà: Con đang nhuộm tóc.


Lúc trước cô không nói cho ba mẹ là vì sợ họ biết sẽ đến Bạc Thành ngay, chủ yếu là cô không muốn bọn họ quá vất vả, đương nhiên cũng có nguyên nhân là hai người mới yêu đương không bao lâu, cô chưa muốn gặp phụ huynh sớm thế.


Nhưng bây giờ, An Nhu cảm thấy quan hệ của hai người đã ổn rồi, để cho ba mẹ biết hình như cũng không sao cả, đã vậy dịp Quốc Khánh cũng có thể dẫn Trần Bạch Phồn về thăm họ nữa.
Nhưng không biết anh có muốn không nhỉ, chút nữa hỏi anh vậy…?


Cô vừa nghĩ ngợi vừa cúi đầu xuống, đúng lúc đọc được tin nhắn của mẹ An.
Mẹ An:
An Nhu: “…”
Mẹ An nhắn cho cô mấy tin nhắn thoại liền.
“Con với Bạch Phồn yêu đương bao lâu rồi hả?”


“Lúc trước mẹ bảo để nó đi mua xe với con con bảo không cần cơ mà? Lần trước về nhà cũng chưa có đối tượng đúng không, dì Trần biết chưa, không được, mẹ phải đi hỏi cái đã.”
An Nhu: Bốn tháng rồi thì phải.
Chẳng mấy chốc mẹ An đã nhắn tin tới.


“Dì Trần cũng biết…” Bà yên lặng năm giây, “Mấy tháng nay không ngày nào mẹ không nói chuyện phiếm với dì ấy cả, không ngờ dì ấy lại không cho mẹ biết.”
An Nhu: Dì Trần cũng biết ạ?
An Nhu: Vậy sao dì không nói cho mẹ biết thế?


Mẹ An: Không biết, mẹ không hỏi, không muốn nói chuyện với bà ấy nữa.
Mẹ An: Mẹ phải nói cho ba con biết mới được.
An Nhu: Ba mẹ đừng tới, Quốc Khánh con sẽ về mà.
Mẹ An: Còn tận hai tháng nữa.
An Nhu: Thế cũng nhanh mà, lúc trước có bao giờ con về dịp Quốc Khánh đâu!


Mẹ An: Dù sao mẹ cũng phải nói với ba con cái đã.
An Nhu: “…”
Một lát sau, stylist dẫn Trần Bạch Phồn đi gội đâu, anh nhập nhèm mở mắt ra, liếc thấy An Nhu mới bình tĩnh đi theo stylist.
Sau một lúc lâu hai người mới nhuộm xong tóc, thanh toán tiền xong xuôi bèn đi ra ngoài.


Trần Bạch Phồn nắm tay An Nhu, hai người một trước một sau đi đường, cô cúi đầu nghĩ ngợi không biết phải mở miệng thế nào.
Thấy An Nhu im lặng thì Trần Bạch Phồn quay lại nhìn, anh gãi đầu: “Em sao thế?”
An Nhu cũng không do dự nữa, cô hỏi thẳng: “Ba mẹ anh biết mình yêu đương không?”


“Biết.” Trần Bạch Phồn thành thật đáp.
“Biết từ bao giờ thế?”
Trần Bạch Phồn không biết tại sao cô muốn hỏi chuyện này nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Hình như là lần đầu tiên mình hẹn hò thì phải, hôm đấy anh post bài trên WeChat.”


An Nhu bỗng nhiên cảm thấy hơi chột dạ: “Mẹ em… Hôm nay bà ấy mới biết.”
An Nhu lập tức giải thích trước khi anh mở miệng: “Không phải em không muốn nói với họ đâu, em sợ bố mẹ em lại vất vả sang đây thôi, với lại…”


“An Nhu.” Anh ngắt lời cô, giọng điệu vô cùng đứng đắn, “Có phải em sợ anh không tốt với em không?”
An Nhu nuốt những lời chưa nói vào trong, cô ngơ ngác một lát mới lắc đầu.
Đâu phải cô sợ anh không tốt với cô, cô chỉ sợ anh sẽ không thích cô lâu đến vậy thôi.


An Nhu tự biết mình là một người chẳng thú vị chút nào, cô không thích ra ngoài, ru rú trong nhà bao lâu cũng không thấy chán. Không biết người như anh ở chung với cô lâu rồi có cảm thấy cô nhàm chán không nhỉ?


Tình cảm của anh đến rất đột nhiên, rất kì lạ, khiến cô không đỡ nổi, cũng khiến cô cảm thấy thiếu an toàn.
Nhưng tất cả hành vi của anh càng ngày lại càng khiến cô tự tin hơn.
—— “Em có nói cho anh ta biết em rất thích bạn trai em và bạn trai em cũng rất rất thích em không?”


—— “Nãy em mà không cầm tay anh là anh khóc cho em xem đấy.”
—— “Hôm nay đồng nghiệp đều bảo anh trông rất tiều tụy, bởi vì trưa em không đến tìm anh.”
—— “Anh cũng nhuộm, hai ta nhuộm đầu đôi.”


Bất kể đó là do bản tính của anh, hay anh cố tình làm thế thì đều khiến cho An Nhu tự tin hơn nhiều, cảm thấy bản thân quả thực có một chỗ đứng nhất định trong lòng anh.
Hơn nữa dạo này còn max tự tin nữa.
“Dì Trần biết thì sao lại không nói cho mẹ em nhỉ?”


Trần Bạch Phồn ngừng lại, vẻ mặt anh rất vi diệu còn giọng nói thì quai quái: “Chả phải em không muốn để ba mẹ em biết hả?”
“Em đâu có…” An Nhu cũng không chắc lắm, cô cố gắng nhớ lại rồi cẩn thận nói, “Em chưa từng nói lời này mà…”


Cô vừa nói thế thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, hôm Trần Bạch Phồn post bài lên WeChat cô cũng đang ở cạnh anh, lúc đó cô có vô tình hỏi: “Anh không add ba mẹ em đấy chứ?”


Trần Bạch Phồn ngoảnh sang nhìn cô, dường như anh nghĩ tới chuyện gì đó bèn hừ nhẹ, tuy không nói gì nhưng mắt hơi híp lại, môi cũng mím chặt, trông có vẻ bực bội nhưng lại không dám nổi cáu.


Anh thế này quả thật làm An Nhu rất muốn hôn. Nhưng hai người lệch nhau quá, An Nhu cảm thấy cô nhảy dựng lên cũng chưa chắc đã hôn được anh, thế là cô duỗi tay kéo cổ áo anh xuống.


Trần Bạch Phồn không giữ cái vẻ mặt đấy nổi nữa, anh sửng sốt hỏi: “Em định làm gì thế?” Vừa nói vừa ngoan ngoãn khom lưng theo An Nhu.
Cô chờ không kịp bèn nhảy lên luôn, nhưng vì dùng nhiều sức quá nên cũng hơi lệch hướng, không cẩn thận nên va trán vào mũi anh cái sầm.


Đầu cô không đau lắm, nhưng Trần Bạch Phồn đã lập tức ôm mũi không nói gì.
An Nhu hoảng sợ, cô vội vàng kéo tay anh ra, nói: “Để em nhìn xem.”
Không chảy máu, chỉ có cái mũi hơi hồng hồng thôi.
Trần Bạch Phồn cứ kệ cho cô xem, nhưng anh cũng không quá hiểu cô muốn làm gì: “Em ——”


Anh nghĩ ngợi một lát bèn hỏi: “Muốn nhảy lên táng anh à?”
An Nhu: “…”
Nếu mà đánh thì cô đứng yên đây cũng đánh được đấy nhé? Thật đấy, không cần nhảy dựng lên vậy đâu, đạp thẳng vào chân phát là được rồi đó.
An Nhu lập tức hết hứng: “Về nhà.”


Tới lúc này Trần Bạch Phồn mới ngộ ra: “Em định hôn anh à?”
“…”
Trần Bạch Phồn cúi đầu, anh tủi thân nói: “Sao em không nói trước với anh, anh ngồi xổm xuống cho em hôn cũng được.”
An Nhu nghe thấy ba chữ “ngồi xổm xuống” thì suýt nữa tắc cơ tim, “… Anh đừng nói nữa được không?”


“Thế em muốn hôn nữa không?”
An Nhu cảm thấy mình đã bị sỉ nhục lập tức xù lông: “Không! Hôn! Đi! Mau!”
“…”






Truyện liên quan