Chương 3: Lễ rửa tội sinh mạng sống

Editor: Anh Cung
Bete : Tiểu Miêu


“Sáng hôm qua lúc chín giờ ba mươi phút, tại trụ sở cảnh sát phía Bắc thành phố đã xảy ra một vụ nổ quy mô lớn, tính chất, mức độ tổn hại xã hội rất lớn, thật đúng là hiếm thấy, trước mắt cảnh sát đã xác nhận có mười ba người tử vong, năm mươi sáu người bị thương, trong số người ch.ết có Giám đốc sở cảnh sát cùng một người đàn ông không rõ danh tính. Qua điều tra, cảnh sát đã chứng thực người đàn ông không rõ danh tính là người gây nên vụ án, các tình tiết trong vụ án còn đang điều tr.a thêm…”


Nữ biên tập viên kênh tin tức trong ti vi đang nói thao thao bất tuyệt, trên hành lang bệnh viện hai nữ y tá đang chụm đầu một chỗ bàn luận sôi nổi:
“Ai… cũng không biết ai có lá gan lớn như thế dám đến cục cảnh sát giết người phóng hỏa.”


“Đúng vậy, hiện tại người ch.ết cũng thật nhiều. Lại nói tiếp, làm cảnh sát cũng thật thảm, nhìn qua thì rất oai phong, thế nhưng cuộc sống lại như đao kiếm nhiễm máu tươi a.”


“Cũng không phải, cậu nhìn cậu cảnh sát nằm phòng sáu lẻ ba đi, rõ ràng là một pháp y không đi ra ngoài bắt cướp, ở trong văn phòng bị vụ nổ làm cho bị thương, rất đáng thương.”


“Hắc hắc, nhưng mà bộ dạng anh ta cực kỳ đẹp trai nha, buổi sáng tớ thay thuốc cho anh ấy, nhìn thấy lông mi anh ấy thật dài, có thể đem ra làm quạt được đó.”
“Thiết, cậu là đồ háo sắc chỉ biết ngắm trai đẹp.”
“Chẳng lẽ cậu không phải?”
“Haha, như nhau cả thôi.”


available on google playdownload on app store


Tiếng y tá trẻ cười đùa càng lúc càng xa, hành lang lại một lần nữa khôi phục sự im lặng.


Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu vào phòng bệnh, ánh sáng ấm áp chiếu lên thân hình nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng nõn được phủ thêm một tầng ánh sáng, tuy lớp da trên môi bị bong một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng xinh đẹp, lông mi thật dài bình thản che khuất viền mắt hắn, chiếc mũi xinh xắn, cánh mũi nhẹ rung theo nhịp hít thở đều đặn.


Trước giường hoa hướng dương vừa nở, hương thơm nhẹ nhàng truyền đến, Kiều Úc ân một tiếng, lông mi run vài cái, từ từ mở ra đôi mắt mờ mịt.


Ngoài cửa sổ ánh nắng chói lóa chiếu vào làm hắn không mở mắt được. Trần nhà trắng toát cùng chiếc chăn mang theo mùi thuốc khử trùng làm cho hắn trong nháy mắt không biết bản thân đang ở chỗ nào.
Nâng người muốn ngồi dậy nhưng ngay lập tức lại bị ngã về giường, đầu đau như sắp nổ tung.


Trong đầu những kí ức lộn xộn thoáng ùa về, ngụy trang thành cảnh sát, cầm dao giết người lại bị A K lập kế, lửa cháy ngập trời, đốt trụi thi thể…
[Mình không phải đã ch.ết rồi ư? Từ lúc ở trong ngọn lửa lớn hóa thành tro tàn, vậy hiện tại mình đang ở nơi nào?]


[Là thiên đường sao], ý nghĩ hiện lên trong đầu Kiều Úc, nhưng ngay lập tức hắn cười khổ một tiếng, [Một kẻ nghiệp chướng nặng nề như mình làm sao có thể được lên thiên đường].


Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước vào. Nhìn ́thấy bọn họ cơ thể Kiều Úc trong nháy mắt căng cứng, thân thể không tự chủ được mà lùi về phía sau.
Cảnh sát? Bọn họ tới đây làm gì!


Trong đó có một người tóc màu sợi đay, ánh mắt loan loan nhìn thấy Kiều Úc, trưng ra biểu cảm rạng rỡ, sau đó bất chấp tất cả lao đến chỗ Kiều Úc một cái ôm mạnh mẽ.
“Tiểu Tinh, cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi, có biết cậu hù ch.ết anh rồi không, đến cho ca ca ôm một cái.”


Nam nhân mặc đồng phục cảnh sát mặt như tranh vẽ thân hình cao lớn, lại giống như đứa bé ôm lấy Kiều Úc mạnh mẽ chà sát. Tưởng tượng một chút, một người cảnh sát nhân dấn thân cao một thước tám lại như con mèo làm nũng trong ngực mình, loại cảm giác này thật … quỷ dị nói không nên lời.


Kiều Úc cảm giác sau lưng có một trận gió Bắc vù vù thổi qua, trong nháy mắt trên đầu có thêm vài đường hắc tuyến.
“Cái kia, tiên sinh anh buông tôi ra trước, tôi…. khụ khụ tôi sắp ko thở nổi.”


Kiểu Úc dùng sức đẩy nam nhân ra, thế nhưng người đó không chịu nghe, cứ sống ch.ết ôm lấy hắn mà nói “Tiểu Tinh, anh đau lòng quá đi, mới có một ngày một đêm không gặp mà cậu đã không nhận ra anh rồi, đứa nhỏ đáng thương của anh, hay là đầu óc bị bom tạc hỏng rồi?”


Nói xong hắn nắm lấy bả vai Kiều Úc lắc lắc một hồi, làm cho Kiều Úc sao bay đầy đầu, còn thiếu điều miệng sùi bọt mép.


Nam nhân đứng bên cạnh che miệng cười, thấy Kiều Úc thực sự là sắp bị dày vò đến tắt thở mới mở miệng nói “Tề Tích, cậu bình thường laị được rồi, Dạ Tinh vừa mới tỉnh bị cậu giày vò như thế lại hôn mê thêm lần nữa chúng ta biết ăn nói sao với lão đại, mau đỡ cậu ấy nằm xuống.”


Kiều Úc thoát khỏi tr.a tấn ôm cổ hít khí, đầu nghĩ mình đang mơ, [Bọn họ… gọi mình là gì? Vừa rồi nếu như không lầm bọn họ gọi mình là “ Dạ Tinh” đúng không?]
“Mấy người là ai?”


Nam nhân tên Tề Tích vừa nghe thấy liền quay lại nói với người kia: “ Hạ Quân Chi cậu xem, Tiểu Tinh thực sự không nhớ chúng ta là ai, không phải là đầu bị tạc hỏng rồi đấy chứ.”


Kiều Úc suy nghĩ cực nhanh, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Nghe hai người kia nói chuyện thì dường như hoàn toàn không đem hắn trở thành tội phạm giết người, thậm chí còn có quan hệ không tệ với hắn, thế nhưng bản thân quả thật không biết hai người kia a.


Biểu cảm trên mặt Hạ Quân Chi trở nên nghiêm trọng, ánh mắt cũng nghiêm túc hơn: “Cậu không nhớ bọn tôi là ai sao? Thế có nhớ mình vì sao phải nhập viện không?”
Kiều Úc lắc đầu.
“Vậy cậu còn nhớ tên mình là gì không?”
Gật đầu, “Không phải gọi là Dạ Tinh sao?”


Hạ Quân Chi thở dài một hơi “Xem ra tình huống vẫn chưa tồi tệ đến vậy.”
“Vừa rồi các anh gọi nhiều như thế tôi sao có thể không nhớ được?”
Hạ Quân Chi cùng Tề Tích trong nháy mắt hóa đá, sự tình trở nên rắc rối, Tiểu Tinh hắn mất trí nhớ……
===============================


“Não bộ của người bệnh trong vụ nổ phải chịu kích thích quá lớn, dẫn đến việc bệnh nhân nhất thời hôn mê cùng hiện tượng mất trí nhớ tạm thời, cơ thể không có vấn đề gì lớn, để cho cậu ấy làm quen một chút với các sự việc trước kia, phỏng chừng rất nhanh có thể khôi phục trí nhớ.”


Bác sĩ tháo ống nghe xuống, đút tay vào túi áo blouse trắng lãnh đạm nói. Hạ Quân Chi cùng Tề Tích nghe nói như vậy lo lắng trong lòng mới hạ xuống.


“Vậy trong đầu cậu ấy không có tụ huyết hay gì đó chứ? Trong phim mọi người đều vì cục máu đông chèn lên dây thần kinh mà bị mất trí nhớ, vài ngày sau liền rụng luôn. Lão Lý tổ chúng tôi vừa mới chuyển đi, chỉ còn lại Tiểu Tinh là pháp y duy nhất, bác sĩ nhất định phải cứu cậu ấy a.”


Tề Tích vẻ mặt cầu xin, lông mày rậm nhíu chặt rất thương tâm, bác sĩ âm thầm liếc mắt khinh bỉ hắn: “Yên tâm, cậu ta không có việc gì, nghỉ ngơi vài ngày có thể chạy loạn cùng các cậu đi điều tr.a án mạng.” Nói xong bác sĩ phất tay áo đi ra khỏi phòng bệnh.


Kiều Úc vẫn ngồi ở đầu giường không nói gì, nhưng trong lòng lại như sóng gầm biển cuộn không có cách nào bình tĩnh lại.


Quá nhiều thông tin bày ra trước mắt, hắn nhất thời không biết làm thế nào để tiếp thu. Nếu như không đoán sai lời nói, hắn hẳn là gặp sự tình không có khả năng xảy ra nhất trên thế giới thế nhưng cố tình xảy ra… sống lại.


Chẳng những sống lại, mà còn là trong thân thể một cảnh sát trẻ tuổi, trở thành bác sĩ pháp y của cục cảnh sát.


Mơ ước một đời trước là được làm pháp y, dùng dao giải phẫu sắc bén làm cho xác ch.ết mở miệng nói ra sự thật, đi tìm chính nghĩa công lý, thế nhưng hắn không những không thể thực hiện được giấc mộng trái lại còn trở thành một sát thủ, để báo đáp ân cứu mạng mà nghe lời lão già kia đi giết người.


Hiện tại sống lại, bắt đầu cuộc sống mới, lại thần xui quỷ khiến trở thành bác sĩ pháp y, cùng cảnh sát làm bạn, không thể không nói vận mệnh thật sự hoang đường đến nực cười.


Hạ Quân Chi thấy Kiều Úc một mình ngẩn người, vội vàng khoát tay trước mặt hắn nói: “Dạ Tinh, hiện tại cậu cảm thấy thế nào, ngoại trừ không nhớ được còn có chỗ nào không thoải mái không?”


Kiều Úc lắc đầu “Tôi không sao, chỉ là trong đầu trống rỗng cái gì cũng không biết, nghe các anh vừa nói thì hình như tôi là cảnh sát? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao tôi lại ở trong viện?”


Hắn cong môi cười thân thiện, ôn hòa nói chuyện, ánh sáng ấm áp chiếu trên mặt, làm cho hai người ngồi đối diện có chút thất thần.


Nếu Thượng Đế đã cho hắn cơ hội một lần nữa làm lại cuộc đời, hắn sao có thể lại một lần nữa để mình rơi vào con đường bất chính, đời trước muốn làm người tốt đều là hi vọng xa vời, thế nhưng hiện tại không cần tốn nhiều sức lực có được tất cả những thứ không thể chạm đến, nói cái gì hắn cũng không thể buông tha.


Hạ Quân Chi sờ sờ cái mũi cao thẳng bắt đầu giải thích: “Tôi tên là Hạ Quân Chi, cậu ta tên Tề Tích, cậu gọi là Lê Dạ Tinh, cả ba người chúng ta đều là thành viên của tổ trọng án sở cảnh sát cấp cao. Ngày hôm qua có một tên tội phạm chạy đến cục cảnh sát hành hung, giết rất nhiều anh em của chúng ta, sau đó lại ôm bom cùng chúng ta đồng quy vu tận.”


“Đúng vậy, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua tôi vẫn thấy sợ, kẻ cặn bã kia đã tạc ch.ết rất nhiều anh em của chúng ta! May mắn tổ trọng án nằm ở tầng trệt, cậu chẳng qua là ở thời điểm nổ mạnh bị chấn động dẫn đến hôn mê, bằng không hiện tại đã sớm trở thành đống bùn nhão.”


Tề Tích nhớ lại, rót chén nước nhét vào tay Kiều Úc, cười hì hì nói.


Sự việc giống với suy đoán của Kiều Úc, bom của A K không chỉ tạc ch.ết bản thân mình còn liên lụy đến toàn bộ cục cảnh sát, hiện tại tên tội phạm là hắn đã ‘tử vong’, vụ án phỏng chừng sẽ bị bỏ qua. Như vậy cũng tốt, tránh khỏi việc lưu lại nhược điểm làm cho họ phát hiện ra. Dù sao người ch.ết là căn cứ xác thực nhất trên thế giới này.


Kiều Úc nghiêng đầu giả bộ sợ hãi nhìn hai người nói: “Có người dám đánh bom cục cảnh sát sao, quá kinh khủng! Các anh đều không có việc gì chứ?”


Tề Tích đặt mông ngồi xuống bên người Kiều Úc, vươn tay đem người ôm trước ngực: “Chậc chậc, cậu còn có thời gian lo cho chúng tôi. Ngày hôm qua lão đại mang đội ra ngoài làm nhiệm vụ, vốn là cậu phải đi theo, tiểu tử cậu ngày hôm trước giải phẫu thi thể sợ đến nỗi ruột đều muốn nôn ra, ban ngày đi làm chân cũng như nhũn ra, lão đại không có biện pháp chỉ có thể để cậu một mình ở lại giữ nhà, kết quả còn xảy ra việc này.”


Kiều Úc nghe xong liền phun ra một ngụm nước: “Anh nói tôi lúc giải phẫu thi thể muốn nôn cả ruột ra!? Tôi không phải pháp y sao?”


Tề Tích cho Kiều Úc một cái trợn mắt, dở khóc dở cười nói: “Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi, toàn bộ người trong cục cảnh sát đều biết cậu là một cái nhuyễn chân tôm, tôi còn tự hỏi năm đó cậu làm thế nào có thể lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp? Lão Lý nhà cậu thời điểm phân thây còn có thể mặt không đổi sắc tim không nhảy loạn uống nước dưa hấu, cậu làm đệ tử cuối cùng của lão sao có thể giải phẫu thành như vậy.”


Hạ Quân Chi nói “Tề Tích cậu bình tĩnh lại chút đi, Dạ Tinh vừa mới tỉnh, cậu không thể nói năng nhẹ nhàng một chút sao.”


“Giọng nói của tôi còn chưa đủ nhẹ nhàng? Nếu đổi lại là lão đại thối tính khí nóng nảy, trực tiếp cho cậu nghe sư tử Hà Đông rống, uy lực có thể so với bom nguyên tử.” (dám chửi sếp thối =)))


Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra, thanh âm thuần hậu như tiếng Violin của một người vang lên: “Cậu nói ai có thể so với bom nguyên tử, Tề Tích?”
Ba người đồng loạt nghiêng đầu, Tề Tích vừa nhìn thấy người tới thì lè lưỡi từ trên giường đứng lên, Hạ Quân Chi che miệng cười trộm.


“Lão, lão đại… Sao anh lại tới đây?”


Người vừa tới ước chừng hay mươi bảy, hai mươi tám tuổi có gương mặt góc cạnh phân minh, quần áo chỉnh tề, áo sơ mi màu xám làm nổi bật lên thân hình cao ngất, bả vai nở nang cùng chiếc lưng thẳng tắp tạo thành dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, ánh mắt thâm thúy như đêm, khóe miệng có chút nhếch lên, khi không cười làm cho người ta có cảm giác vô cùng sắc bén.


“Tôi không đến làm sao có thể biết cậu nói xấu sau lưng tôi.”
“Cái kia… hì hì, em nào dám nói xấu sếp, đó là ảo giác, ảo giác…..”
“Phốc…” Hạ Quân Chi không nhịn nổi phun ra, ngay cả nam nhân cao lớn kia cũng phì cười không có hình tượng.


Khuôn mặt lạnh lùng lúc cười cũng dịu dàng lạ kỳ, biểu cảm không dễ gần cũng bắt đầu trở nên sinh động.


Kiều Úc ngồi ở đầu giường cẩn thận đánh giá người mới tới, âm thầm phỏng đoán đây chính là lão đại trong miệng bọn họ, tổ trưởng tổ trọng án? Không nghĩ tới còn trẻ như vậy, thoạt nhìn đúng là một đối thủ không tồi.


Nam nhân cùng hai người kia hàn huyên vài câu, cuối cùng mới nhìn đến Kiều Úc, vừa mở miệng nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ, giọng điệu so với lúc nói chuyện cùng hai người kia hoàn toàn khác biệt.
“Cậu có thể ngồi dậy bình thường được rồi, ngày mai có thể đi làm chứ?”


Kiều Úc cảm thấy trong giọng nói nam nhân có phần lạnh nhạt, hắn mỉm cười nói “Ân, kỳ thật cũng không có việc gì lớn, nếu sếp đồng ý tôi hôm nay có thể đi làm.”
Ánh mắt nam nhân phút chốc chợt lóe, lông mày nhướn lên, Dạ Tinh này so với trước kia… tựa hồ không giống nhau.


Note: những câu để trong dấu ngoặc vuông là những câu trong suy nghĩ của bé Úc, mình thêm vào để đỡ lẫn lộn.


“Sáng hôm qua lúc chín giờ ba mươi phút, tại trụ sở cảnh sát phía Bắc thành phố đã xảy ra một vụ nổ quy mô lớn, tính chất, mức độ tổn hại xã hội rất lớn, thật đúng là hiếm thấy, trước mắt cảnh sát đã xác nhận có mười ba người tử vong, năm mươi sáu người bị thương, trong số người ch.ết có Giám đốc sở cảnh sát cùng một người đàn ông không rõ danh tính. Qua điều tra, cảnh sát đã chứng thực người đàn ông không rõ danh tính là người gây nên vụ án, các tình tiết trong vụ án còn đang điều tr.a thêm…”


Nữ biên tập viên kênh tin tức trong ti vi đang nói thao thao bất tuyệt, trên hành lang bệnh viện hai nữ y tá đang chụm đầu một chỗ bàn luận sôi nổi:
“Ai… cũng không biết ai có lá gan lớn như thế dám đến cục cảnh sát giết người phóng hỏa.”


“Đúng vậy, hiện tại người ch.ết cũng thật nhiều. Lại nói tiếp, làm cảnh sát cũng thật thảm, nhìn qua thì rất oai phong, thế nhưng cuộc sống lại như đao kiếm nhiễm máu tươi a.”


“Cũng không phải, cậu nhìn cậu cảnh sát nằm phòng sáu lẻ ba đi, rõ ràng là một pháp y không đi ra ngoài bắt cướp, ở trong văn phòng bị vụ nổ làm cho bị thương, rất đáng thương.”


“Hắc hắc, nhưng mà bộ dạng anh ta cực kỳ đẹp trai nha, buổi sáng tớ thay thuốc cho anh ấy, nhìn thấy lông mi anh ấy thật dài, có thể đem ra làm quạt được đó.”
“Thiết, cậu là đồ háo sắc chỉ biết ngắm trai đẹp.”
“Chẳng lẽ cậu không phải?”
“Haha, như nhau cả thôi.”


Tiếng y tá trẻ cười đùa càng lúc càng xa, hành lang lại một lần nữa khôi phục sự im lặng.


Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua cửa sổ thủy tinh trong suốt chiếu vào phòng bệnh, ánh sáng ấm áp chiếu lên thân hình nằm trên giường bệnh, khuôn mặt trắng nõn được phủ thêm một tầng ánh sáng, tuy lớp da trên môi bị bong một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng xinh đẹp, lông mi thật dài bình thản che khuất viền mắt hắn, chiếc mũi xinh xắn, cánh mũi nhẹ rung theo nhịp hít thở đều đặn.


Trước giường hoa hướng dương vừa nở, hương thơm nhẹ nhàng truyền đến, Kiều Úc ân một tiếng, lông mi run vài cái, từ từ mở ra đôi mắt mờ mịt.


Ngoài cửa sổ ánh nắng chói lóa chiếu vào làm hắn không mở mắt được. Trần nhà trắng toát cùng chiếc chăn mang theo mùi thuốc khử trùng làm cho hắn trong nháy mắt không biết bản thân đang ở chỗ nào.


Nâng người muốn ngồi dậy nhưng ngay lập tức lại bị ngã về giường, đầu đau như sắp nổ tung.
Trong đầu những kí ức lộn xộn thoáng ùa về, ngụy trang thành cảnh sát, cầm dao giết người lại bị A K lập kế, lửa cháy ngập trời, đốt trụi thi thể…


[Mình không phải đã ch.ết rồi ư? Từ lúc ở trong ngọn lửa lớn hóa thành tro tàn, vậy hiện tại mình đang ở nơi nào?]


[Là thiên đường sao], ý nghĩ hiện lên trong đầu Kiều Úc, nhưng ngay lập tức hắn cười khổ một tiếng, [Một kẻ nghiệp chướng nặng nề như mình làm sao có thể được lên thiên đường].


Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát bước vào. Nhìn thấy bọn họ cơ thể Kiều Úc trong nháy mắt căng cứng, thân thể không tự chủ được mà lùi về phía sau.
Cảnh sát? Bọn họ tới đây làm gì!


Trong đó có một người tóc màu sợi đay, ánh mắt loan loan nhìn thấy Kiều Úc, trưng ra biểu cảm rạng rỡ, sau đó bất chấp tất cả lao đến cho Kiều Úc một cái ôm mạnh mẽ.


“Tiểu Tinh, cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi, có biết cậu hù ch.ết anh rồi không, đến cho ca ca ôm một cái.”


Nam nhân mặc đồng phục cảnh sát mặt như tranh vẽ thân hình cao lớn, lại giống như đứa bé ôm lấy Kiều Úc mạnh mẽ chà sát. Tưởng tượng một chút, một người cảnh sát nhân dân thân cao một thước tám lại như con mèo làm nũng trong ngực mình, loại cảm giác này thật … quỷ dị nói không nên lời.


Kiều Úc cảm giác sau lưng có một trận gió Bắc vù vù thổi qua, trong nháy mắt trên đầu có thêm vài đường hắc tuyến.
“Cái kia, tiên sinh anh buông tôi ra trước, tôi…. khụ khụ tôi sắp ko thở nổi.”


Kiều Úc dùng sức đẩy nam nhân ra, thế nhưng người đó không chịu nghe, cứ sống chết ôm lấy hắn mà nói “Tiểu Tinh, anh đau lòng quá đi, mới có một ngày một đêm không gặp mà cậu đã không nhận ra anh rồi, đứa nhỏ đáng thương của anh, hay là đầu óc bị bom tạc hỏng rồi?”


Nói xong hắn nắm lấy bả vai Kiều Úc lắc lắc một hồi, làm cho Kiều Úc sao bay đầy đầu, còn thiếu điều miệng sùi bọt mép.


Nam nhân đứng bên cạnh che miệng cười, thấy Kiều Úc thực sự là sắp bị dày vò đến tắt thở mới mở miệng nói “Tề Tích, cậu bình thường lại được rồi, Dạ Tinh vừa mới tỉnh bị cậu giày vò như thế lại hôn mê thêm lần nữa chúng ta biết ăn nói sao với lão đại, mau đỡ cậu ấy nằm xuống.”


Kiều Úc thoát khỏi tr.a tấn ôm cổ hít khí, đầu nghĩ mình đang mơ, [Bọn họ… gọi mình là gì? Vừa rồi nếu như không lầm bọn họ gọi mình là “ Dạ Tinh” đúng không?]
“Mấy người là ai?”


Nam nhân tên Tề Tích vừa nghe thấy liền quay lại nói với người kia: “ Hạ Quân Chi cậu xem, Tiểu Tinh thực sự không nhớ chúng ta là ai, không phải là đầu bị tạc hỏng rồi đấy chứ.”


Kiều Úc suy nghĩ cực nhanh, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi. Nghe hai người kia nói chuyện thì dường như hoàn toàn không đem hắn trở thành tội phạm giết người, thậm chí còn có quan hệ không tệ với hắn, thế nhưng bản thân quả thật không biết hai người kia a.


Biểu cảm trên mặt Hạ Quân Chi trở nên nghiêm trọng, ánh mắt cũng nghiêm túc hơn: “Cậu không nhớ bọn tôi là ai sao? Thế có nhớ mình vì sao phải nhập viện không?”
Kiều Úc lắc đầu.
“Vậy cậu còn nhớ tên mình là gì không?”
Gật đầu, “Không phải gọi là Dạ Tinh sao?”


Hạ Quân Chi thở dài một hơi “Xem ra tình huống vẫn chưa tồi tệ đến vậy.”
“Vừa rồi các anh gọi nhiều như thế tôi sao có thể không nhớ được?”
Hạ Quân Chi cùng Tề Tích trong nháy mắt hóa đá, sự tình trở nên rắc rối, Tiểu Tinh hắn mất trí nhớ……
===============================


“Não bộ của người bệnh trong vụ nổ phải chịu kích thích quá lớn, dẫn đến việc bệnh nhân nhất thời hôn mê cùng hiện tượng mất trí nhớ tạm thời, cơ thể không có vấn đề gì lớn, để cho cậu ấy làm quen một chút với các sự việc trước kia, phỏng chừng rất nhanh có thể khôi phục trí nhớ.”


Bác sĩ tháo ống nghe xuống, đút tay vào túi áo blouse trắng lãnh đạm nói. Hạ Quân Chi cùng Tề Tích nghe nói như vậy lo lắng trong lòng mới hạ xuống.


“Vậy trong đầu cậu ấy không có tụ huyết hay gì đó chứ? Trong phim mọi người đều vì cục máu đông chèn lên dây thần kinh mà bị mất trí nhớ, vài ngày sau liền rụng luôn. Lão Lý tổ chúng tôi vừa mới chuyển đi, chỉ còn lại Tiểu Tinh là pháp y duy nhất, bác sĩ nhất định phải cứu cậu ấy a.”


Tề Tích vẻ mặt cầu xin, lông mày rậm nhíu chặt rất thương tâm, bác sĩ âm thầm liếc mắt khinh bỉ hắn: “Yên tâm, cậu ta không có việc gì, nghỉ ngơi vài ngày có thể chạy loạn cùng các cậu đi điều tr.a án mạng.” Nói xong bác sĩ phất tay áo đi ra khỏi phòng bệnh.


Kiều Úc vẫn ngồi ở đầu giường không nói gì, nhưng trong lòng lại như sóng gầm biển cuộn không có cách nào bình tĩnh lại.


Quá nhiều thông tin bày ra trước mắt, hắn nhất thời không biết làm thế nào để tiếp thu. Nếu như không đoán sai lời nói, hắn hẳn là gặp sự tình không có khả năng xảy ra nhất trên thế giới thế nhưng cố tình xảy ra… sống lại.


Chẳng những sống lại, mà còn là trong thân thể một cảnh sát trẻ tuổi, trở thành bác sĩ pháp y của cục cảnh sát.


Mơ ước một đời trước là được làm pháp y, dùng dao giải phẫu sắc bén làm cho xác ch.ết mở miệng nói ra sự thật, đi tìm chính nghĩa công lý, thế nhưng hắn không những không thể thực hiện được giấc mộng trái lại còn trở thành một sát thủ, để báo đáp ân cứu mạng mà nghe lời lão già kia đi giết người.


Hiện tại sống lại, bắt đầu cuộc sống mới, lại thần xui quỷ khiến trở thành bác sĩ pháp y, cùng cảnh sát làm bạn, không thể không nói vận mệnh thật sự hoang đường đến nực cười.


Hạ Quân Chi thấy Kiều Úc một mình ngẩn người, vội vàng khoát tay trước mặt hắn nói: “Dạ Tinh, hiện tại cậu cảm thấy thế nào, ngoại trừ không nhớ được còn có chỗ nào không thoải mái không?”


Kiều Úc lắc đầu “Tôi không sao, chỉ là trong đầu trống rỗng cái gì cũng không biết, nghe các anh vừa nói thì hình như tôi là cảnh sát? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao tôi lại ở trong viện?”


Hắn cong môi cười thân thiện, ôn hòa nói chuyện, ánh sáng ấm áp chiếu trên mặt, làm cho hai người ngồi đối diện có chút thất thần.


Nếu Thượng Đế đã cho hắn cơ hội một lần nữa làm lại cuộc đời, hắn sao có thể lại một lần nữa để mình rơi vào con đường bất chính, đời trước muốn làm người tốt đều là hi vọng xa vời, thế nhưng hiện tại không cần tốn nhiều sức lực có được tất cả những thứ không thể chạm đến, nói cái gì hắn cũng không thể buông tha.


Hạ Quân Chi sờ sờ cái mũi cao thẳng bắt đầu giải thích: “Tôi tên là Hạ Quân Chi, cậu ta tên Tề Tích, cậu gọi là Lê Dạ Tinh, cả ba người chúng ta đều là thành viên của tổ trọng án sở cảnh sát cấp cao. Ngày hôm qua có một tên tội phạm chạy đến cục cảnh sát hành hung, giết rất nhiều anh em của chúng ta, sau đó lại ôm bom cùng chúng ta đồng quy vu tận.”


“Đúng vậy, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua tôi vẫn thấy sợ, kẻ cặn bã kia đã tạc ch.ết rất nhiều anh em của chúng ta! May mắn tổ trọng án nằm ở tầng trệt, cậu chẳng qua là ở thời điểm nổ mạnh bị chấn động dẫn đến hôn mê, bằng không hiện tại đã sớm trở thành đống bùn nhão.”


Tề Tích nhớ lại, rót chén nước nhét vào tay Kiều Úc, cười hì hì nói.


Sự việc giống với suy đoán của Kiều Úc, bom của A K không chỉ tạc ch.ết bản thân mình còn liên lụy đến toàn bộ cục cảnh sát, hiện tại tên tội phạm là hắn đã ‘tử vong’, vụ án phỏng chừng sẽ bị bỏ qua. Như vậy cũng tốt, tránh khỏi việc lưu lại nhược điểm làm cho họ phát hiện ra. Dù sao người ch.ết là căn cứ xác thực nhất trên thế giới này.


Kiều Úc nghiêng đầu giả bộ sợ hãi nhìn hai người nói: “Có người dám đánh bom cục cảnh sát sao, quá kinh khủng! Các anh đều không có việc gì chứ?”


Tề Tích đặt mông ngồi xuống bên người Kiều Úc, vươn tay đem người ôm trước ngực: “Chậc chậc, cậu còn có thời gian lo cho chúng tôi. Ngày hôm qua lão đại mang đội ra ngoài làm nhiệm vụ, vốn là cậu phải đi theo, tiểu tử cậu ngày hôm trước giải phẫu thi thể sợ đến nỗi ruột đều muốn nôn ra, ban ngày đi làm chân cũng như nhũn ra, lão đại không có biện pháp chỉ có thể để cậu một mình ở lại giữ nhà, kết quả còn xảy ra việc này.”


Kiều Úc nghe xong liền phun ra một ngụm nước: “Anh nói tôi lúc giải phẫu thi thể muốn nôn cả ruột ra!? Tôi không phải pháp y sao?”


Tề Tích cho Kiều Úc một cái trợn mắt, dở khóc dở cười nói: “Cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi, toàn bộ người trong cục cảnh sát đều biết cậu là một cái nhuyễn chân tôm, tôi còn tự hỏi năm đó cậu làm thế nào có thể lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp? Lão Lý nhà cậu thời điểm phân thây còn có thể mặt không đổi sắc tim không nhảy loạn uống nước dưa hấu, cậu làm đệ tử cuối cùng của lão sao có thể giải phẫu thành như vậy.”


Hạ Quân Chi nói “Tề Tích cậu bình tĩnh lại chút đi, Dạ Tinh vừa mới tỉnh, cậu không thể nói năng nhẹ nhàng một chút sao.”


“Giọng nói của tôi còn chưa đủ nhẹ nhàng? Nếu đổi lại là lão đại thối tính khí nóng nảy, trực tiếp cho cậu nghe sư tử Hà Đông rống, uy lực có thể so với bom nguyên tử.” (dám chửi sếp thối =)))


Vừa dứt lời, cửa phòng đột nhiên mở ra, thanh âm thuần hậu như tiếng Violin của một người vang lên: “Cậu nói ai có thể so với bom nguyên tử, Tề Tích?”
Ba người đồng loạt nghiêng đầu, Tề Tích vừa nhìn thấy người tới thì lè lưỡi từ trên giường đứng lên, Hạ Quân Chi che miệng cười trộm.


“Lão, lão đại… Sao anh lại tới đây?”


Người vừa tới ước chừng hay mươi bảy, hai mươi tám tuổi có gương mặt góc cạnh phân minh, quần áo chỉnh tề, áo sơ mi màu xám làm nổi bật lên thân hình cao ngất, bả vai nở nang cùng chiếc lưng thẳng tắp tạo thành dáng người tam giác ngược hoàn mỹ, ánh mắt thâm thúy như đêm, khóe miệng có chút nhếch lên, khi không cười làm cho người ta có cảm giác vô cùng sắc bén.


“Tôi không đến làm sao có thể biết cậu nói xấu sau lưng tôi.”
“Cái kia… hì hì, em nào dám nói xấu sếp, đó là ảo giác, ảo giác…..”
“Phốc…” Hạ Quân Chi không nhịn nổi phun ra, ngay cả nam nhân cao lớn kia cũng phì cười không có hình tượng.


Khuôn mặt lạnh lùng lúc cười cũng dịu dàng lạ kỳ, biểu cảm không dễ gần cũng bắt đầu trở nên sinh động.


Kiều Úc ngồi ở đầu giường cẩn thận đánh giá người mới tới, âm thầm phỏng đoán đây chính là lão đại trong miệng bọn họ, tổ trưởng tổ trọng án? Không nghĩ tới còn trẻ như vậy, thoạt nhìn đúng là một đối thủ không tồi.


Nam nhân cùng hai người kia hàn huyên vài câu, cuối cùng mới nhìn đến Kiều Úc, vừa mở miệng nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ, giọng điệu so với lúc nói chuyện cùng hai người kia hoàn toàn khác biệt.
“Cậu có thể ngồi dậy bình thường được rồi, ngày mai có thể đi làm chứ?”


Kiều Úc cảm thấy trong giọng nói nam nhân có phần lạnh nhạt, hắn mỉm cười nói “Ân, kỳ thật cũng không có việc gì lớn, nếu sếp đồng ý tôi hôm nay có thể đi làm.”
Ánh mắt nam nhân phút chốc chợt lóe, lông mày nhướn lên, Dạ Tinh này so với trước kia… tựa hồ không giống nhau.


Note: những câu để trong dấu ngoặc vuông là những câu trong suy nghĩ của bé Úc, mình thêm vào để đỡ lẫn lộn.






Truyện liên quan