Chương 61: Chính mình nói ra sự thật
Editor: Anh Cung + Ken-chan
Beta: zizi
============================
Trong màn đêm đen tối, gió lạnh thổi qua cuốn theo những chiếc lá rơi, mang đến cảm giác rét buốt tới tận xương tủy.
Kiều Úc che cánh tay bị thương, tựa vào ngõ hẻm lạnh lẽo, thở dài nhẹ nhõm, tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng bệch.
Rốt cuộc cũng trốn thoát khỏi đó….
Cậu đặt tay lên trái tim đang đập loạn của mình, cúi đầu nhìn túi giấy trong tay, đầu kêu ong ong, trước mắt đều là vẻ mặt lạnh lùng của Tùng Dung ở trên sân thượng.
So với lúc trước Tùng Dung gầy và tiều tụy đi nhiều, không cần nghĩ Kiều Úc cũng đoán ra ‘cái ch.ết’ của mình là một đả kích lớn với y. Nếu mình đã sa chân vào tổ chức thì việc cắt đứt quan hệ với Tùng Dung chỉ là một sớm một chiều mà thôi, thế nhưng vì sao ngực lại đau thế này.
Khi cậu thấy Tùng Dung không chút do dự bắn mình, đôi mắt lúc nào cũng chứa đầy sự dịu dàng lúc đó chỉ có sự lạnh lùng, trong lòng nhịn không được mà quặn lại.
Kiều Úc chưa bao giờ có cảm giác bị mất Tùng Dung mãnh liệt như bây giờ, mất đi tất cả anh chị em trong tổ trọng án.
Lúc cậu nghe theo mệnh lệnh của Tây Sâm lẻn vào trong tòa nhà sở cảnh sát, lúc cậu bất đắc dĩ chọn đúng thời điểm để nổ súng, lúc Quân Chi giống như người điên muốn giết ch.ết mình sau đó rời đi… Kiều Úc trong lòng bọn họ đã ch.ết rồi, mọi người đứng ở hai thế giới đối lập nhau, đã không thể trở lại như trước kia được nữa.
Kiều Úc cố gắng khịt khịt mũi, hai mắt cay cay, cậu tự cho mình hai cái bạt tai thật mạnh, ‘Kiều Úc, mày có tư cách gì mà chảy nước mắt! Đi đến hoàn cảnh này đều là do mày tự chuốc lấy!’
Cậu xé xuống một mảnh áo, dùng răng cắn một đầu, một đầu khác quấn lên vết thương trên cánh tay, máu chảy khá nhiều khiến cho cậu hơi choáng váng, cơ thể thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Kiều Úc cười khổ một tiếng, lâu lắm rồi không hành động, ngay cả cơ thể cũng trở nên kém như vậy. Cậu cầm chiếc túi lên, do dự một lát mới quyết định mở ra.
Đồ trong túi rất đơn giản, ngoại trừ một xấp giấy A4 thì cái gì cũng không có. Trên giấy ghi chép bừa bộn những chữ số, nhìn không ra trật tự gì, thay vì nói đây là tài liệu thì nên nói đây là một đống giấy vụn vô dụng.
“Đây là thứ mà Tây Sâm muốn có tới phát điên lên sao?” Kiều Úc không nhịn được cười lạnh một cái, không khỏi nghĩ đến trước khi đi Tây Sâm đã nói với cậu.
“Trong tòa cao ốc cất giấu văn kiện mã 75DL, Kiều Úc, ngươi giúp ta lấy về đây, ngươi đã từng phản bội ta một lần, lần này phải nên làm như thế nào ngươi hẳn đã hiểu?”
“Cha nuôi, trong mắt đám cảnh sát kia con đã là người ch.ết, để con lộ mặt mạo hiểm như vậy người yên lòng sao?”
Lão nhân cất tiếng cười to, trên mặt lộ ra biểu tình khó nhìn ra, “Kiều Úc, ngươi nghĩ là tại sao ta lại lưu mạng ngươi lại? Nếu không phải vì ngươi ở sở cảnh một năm trời, quen thuộc địa hình ở đó, ngươi nghĩ ta cho ngươi đi? Khuyên ngươi biết điều một chút, không nên vọng tưởng giở thủ đoạn ra, ta chỉ cho ngươi hai mươi tư giờ, nếu không thời gian vừa đến Trần Âm lập tức thủ tiêu toàn bộ tổ trọng án, cứ thử giở trò xem.”
Nghĩ đến đó Kiều Úc hận không thể xé hết tài liệu, tuy rằng cậu không biết Tây Sâm dùng thứ này làm gì, thứ này tại sao lại xuất hiện ở cục cảnh sát, nhưng là hiện tại cậu không có sự lựa chọn, vì muốn chính tay giải quyết lão biến thái kia, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cắn chặt răng, Kiều Úc đem tư liệu nhét vào túi, đeo mặt nạ chuẩn bị đi, lúc này một trận gió đêm thổi qua, mây đen dời đi để lộ ra mặt trăng, mà cách đầu ngõ không xa có một cái bóng đen lập dị, ai cũng không biết hắn ở nơi đó bao lâu rồi.
Kiều Úc sửng sốt một chút, ý thức được gì đó, chống bức tường phía sau quay người lại, bóng đen kia đột nhiên chạy về hướng này, trái tim Kiều Úc không thể khống chế mà đập kịch liệt.
ch.ết tiệt! Ngàn trốn vạn trốn như thế nào chính là trốn không thoát! Thân ảnh Tùng Dung cho dù hóa thành tro cậu cũng nhớ rõ, chính mình đang bị thương gặp phải y căn bản là không có phần thắng.
Huống chi y thấy được mặt mình, ngộ nhỡ y biết chính mình không những không ch.ết mà còn là một sát thủ, vậy thật sự xong rồi.
Nghĩ vậy, Kiều Úc vô cùng chật vật…… Chạy trốn.
Tùng Dung đã sớm dự đoán được hắn sẽ như vậy, cho nên không chút do dự đuổi theo, một phen giữ lấy cánh tay Kiều Úc hung hăng kéo lại.
“A!”
Miệng vết thương trên cánh tay bị rách, làm cho Kiều Úc nhịn không được kêu lên tiếng, cậu lùi vài bước, nheo mắt lại nhấc chân hung hăng tấn công cổ Tùng Dung.
“Lại là chiêu này sao?”
Tùng Dung khẽ cười một tiếng, nhẹ nhàng né tránh, thân hình giống như một thanh kiếm mới rút ra khỏi vỏ, cả người tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, lại ra tay hung hăng tấn công bả vai Kiều Úc, thân thủ nhanh chóng lột mặt nạ Kiều Úc.
Kiều Úc kinh hãi, ngửa ra sau chật vật né tránh, nhưng bởi vì trên người có thương tích nên động tác chậm lại, dây đeo mặt nạ bị giật đứt, tóc mái rớt xuống phất qua tay Tùng Dung.
Tùng Dung sửng sốt một chút, sợi tóc lướt qua làn da xúc cảm vô cùng quen thuộc, loại tính chất mềm mại mảnh khảnh rất thân thiết, làm cho y lập tức có chút hoảng hốt.
Kiều Úc đợi cơ hội, nhấc chân đá vào đầu gối Tùng Dung, Tùng Dung bị đau buông lỏng tay ra, cậu hoảng hốt che mặt lạ xoay người bỏ chạy.
Chính là Tùng Dung đã đuổi theo làm sao sẽ cho cậu cơ hội, không đợi cậu chạy xa liền tấn công, như con báo đi săn, vươn nhanh vuốt sắc bén lập tức đem Kiều Úc áp lên tường, thuận thế đem hai tay của cậu cố định lên đỉnh đầu.
“Nói, mi rốt cuộc là ai?”
Thân thể Kiều Úc bị cường ngạnh dán trên tường, miệng vết thương trên người đau đến phát run, phía sau còn bị gắt gao dán vào trong ngực dày rộng của Tùng Dung, xúc cảm cùng nhiệt độ cơ thể vô cùng quen thuộc, làm cho cậu có chút không biết làm sao, dĩ nhiên quên mất giãy dụa.
Kỳ thật cậu hoàn toàn có năng lực chạy trốn, chỉ cần lấy cây súng sau lưng kia ra thì Tùng Dung căn bản không phải đối thủ của cậu, thế nhưng cậu luyến tiếc, thậm chí một khi ở gần Tùng Dung sẽ không tự chủ được mà lún sâu hơn, thân mật đến nỗi không phân biệt được thời gian?
Thời gian qua lâu lắm, lâu đến nỗi giống như là câu chuyện của đời trước vậy.
Tùng Dung thấy cậu không nói lời nào, trong lòng càng thêm gấp gáp, y không nghĩ ra tại sao mình lại ở trên người tên hắc y nhân này nhìn thấy khuôn mặt của Lê Dạ Tinh, y cảm giác chính mình rơi vào một vòng tròn u ám, mà người này mặc kệ là ai, hắn dám giả trang Dạ Tinh là không thể tha thứ!
Trong lòng nghĩ như vậy, động tác trên tay liền thêm sức, “Tại sao không nói lời nào? Khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn nói ra sự thật, nếu không đừng trách ta động thủ!”
Nói xong y hung hăng nắm chặt bả vai Kiều Úc, rắc một tiếng, thanh âm xương cốt bị gãy truyền đến.
“AAAA!” Kiều Úc thống khổ la lớn tiếng, khuôn mặt dán trên tường, trong lòng rối tung rối mù.
Làm sao bây giờ, Tùng Dung đã phát hiện! Tháo mặt nạ xuống Tùng Dung sẽ biết người mà y vẫn yêu thật ra là tên cặn bã không hơn không kém, giết người nhuốm máu không chuyện ác nào mà không làm…..
Tùng Dung cảm giác được thân thể người này không ngừng run rẩy, nghĩ đến hẳn là đang sợ hãi, ngoài miệng gợi lên nụ cười lạnh: “Sợ? Muộn rồi.”
Tùng Dung dùng súng để ở thắt lưng Kiều Úc, đưa tay lên tháo bỏ mặt nạ người nọ xuống.
“Đủ rồi!” Kiều Úc nhịn không được quay đầu, hai mắt sau mặt lạ hàm chứa chua xót khổ sở, “Tùng Dung, anh không phải là muốn nhìn thấy mặt tôi sao?”
Tùng Dung ngây ngẩn cả người, thanh âm quen thuộc này y như thế nào có thể quên. Thanh âm trong trẻo pha lẫn thiếu niên cùng thanh niên trong lúc nhấn mạnh, ngoài Lê Dạ Tinh thì còn có thể là ai.
Thế nhưng Dạ Tinh không phải đã ch.ết rồi sao? Chính tay y đã chạm vào thi thể lạnh lẽo của cậu, tuyệt đối sẽ không nhận sai.
Thất thần một lúc lâu sau hoàn toàn biến thành phẫn nộ, người này dựa vào cái gì giả mạo Dạ Tinh, hắn tuyệt đối là kẻ giả mạo!
“Cậu đừng nghĩ đến có chất giọng như em ấy thì tôi nhận không ra!”
Hai tay dùng sức, xương cốt Kiều Úc lại phát ra tiếng gãy, đau đớn kịch liệt làm cho Kiều Úc chảy ra mồ hôi lạnh.
Cậu chua xót cười chế nhạo, lắc đầu, tháo mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra gương mặt tinh tế động lòng người.
“Tùng Dung, tôi chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc hơn anh, tôi, Lê Dạ Tinh căn bản không có ch.ết, anh đến bây giờ còn không hiểu sao?”
Không chuẩn bị trước trên khuôn mặt tuấn mỹ mồ hôi chảy ròng ròng, màu da trắng bệch tô điểm thêm thần sắc diễm lệ, người trước mặt càng lộ ra vẻ tái nhợt thảm thương.
Tùng Dung cảm thấy giống như bị tạt một gáo nước lạnh, toàn thân lạnh lẽo nói, “Tôi không biết cậu như thế nào biết tên của tôi, vì sao có cùng gương mặt với em ấy, nhưng là tôi biết cậu không phải em ấy.”
Tâm Kiều Úc bỗng nhiên run lên, sự thật là tàn khốc nhất, nhưng trong lòng lại tự hỏi muốn đem chuyện này nói thẳng ra hết cho nhẹ lòng, áp lực về bí mật trong lòng từ lâu, đã biến thành ngọn núi lớn không thể phá vỡ, khiến cho cậu hô hấp khó khăn, nếu đã muốn đem sự thật nói ra, chi bằng phá vỡ tất cả, dù sao cậu cùng Tùng Dung đã sớm kết thúc rồi.
“Tôi xác thực không phải cậu ta, tôi là Kiều Úc. Anh có thể tưởng tượng khi tôi tỉnh lại mở mắt ra phát hiện chính mình sống lại trên người cậu ta tâm tình thế nào không? Anh không cần giật mình, tôi nói đều là thật sự, tuy rằng bất khả tư nghị (khó có thể tưởng tượng nổi), nhưng nó đích xác đã xảy ra.”
Sắc mặt Tùng Dung trở nên cực kì khó coi, cặp mắt lợi hại lộ ra khí lạnh nhìn cậu nói: “Tôi mặc kệ cậu rốt cuộc là người hay quỷ, hiện tại mời cậu lập tức cút khỏi thân thể Dạ Tinh, tôi không cho phép người vợ của mình sau khi ch.ết còn không được an nghỉ!”
Kiều Úc sửng sốt một chút, tiếp theo cười khổ, nước mắt thiếu chút là rơi xuống.
Hóa ra Tùng Dung đến bây giờ vẫn cố chấp nghĩ người cùng y yêu nhau chính là Lê Dạ Tinh, còn mình là cô hồn dạ quỷ ở trên người Lê Dạ Tinh sau khi ch.ết.
Một câu nói vô cùng đơn giản liền gạt bỏ tất cả quan hệ giữa bọn họ, Kiều Úc từ đầu đến cuối đều không xuất hiện trong cuộc sống của Tùng Dung, Lê Dạ Tinh chưa từng liếc qua Tùng Dung một cái, lại chiếm được đầy đủ tình yêu của y, chính mình bên y lâu như vậy, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục này.
Thật tốt...... Thật sự là quá tốt......
Nước mắt rốt cuộc nhịn không được, lập tức rơi xuống, nước mắt ở trên mặt lưu lại vô cùng khó coi.
“Đúng vậy, tôi là cô hồn dã quỷ, thế nhưng hiện tại tôi đang tồn tại trong thân xác này, anh có thể bắt tôi sao?”
Nếu đó là một sai lầm, thì tiếp tục để nó sai đi. Để cho Tùng Dung biết rõ từ đầu đến cuối Kiều Úc là người xấu, cũng để cho y dễ dàng yêu bản thân hơn.
Một câu thành công làm Tùng Dung nổi điên, y không lưu tình chút nào tấn công, vừa định nhấc chân đá, nhưng nhìn đến mặt mũi là Lê Dạ Tinh thì như thế nào cũng không hạ thủ được, y phẫn nộ bóp cổ Kiều Úc, ánh mắt đỏ đậm nói: “Dạ Tinh ch.ết thảm như vậy, cậu nếu còn có lương tâm thì nên để em ấy yên!”
“Thiết.” Kiều Úc cười nhạo một tiếng, cam chịu nói: “Tôi cùng cậu ta có quan hệ gì? Tôi dựa vào cái gì vì cậu ta lo lắng, anh chẳng lẽ còn muốn ta ** đã ch.ết có thể nào, thật tức cười!” (cái đoạn ** là của tác giả, mình thiệt không biết là gì T_T)
“Cậu!” Tùng Dung hai mắt nguy hiểm nhăn lại, từng bước tới gần: “Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu dùng thân phận này trà trộn vào sở cảnh sát là có mục đích gì? Cậu rốt cuộc là ai?”
Bị đôi mắt sắc bén quan sát, khiến cho Kiều Úc không khỏi sợ hãi, cậu ổn định thân thể giả vờ buông lỏng nói: “Anh hỏi làm cái gì? Tôi vào cảnh cục đương nhiên là có mục đích của tôi, Lê Dạ Tinh như thế nào cũng là pháp y, cũng tính là nửa cảnh sát, không lợi dụng tốt khuôn mặt này, tôi chẳng phải ngốc hay sao?”
Tùng Dung sửng sốt một chút sau đó phản ứng lại, một phen kéo lấy cổ áo Kiều Úc, trong hai mắt tất cả đều là kinh ngạc: “Ai nói cho cậu biết Dạ Tinh là pháp y? Theo cách nói của cậu, thời điểm cậu sống lại trên thân thể Dạ Tinh thì em ấy đang tạm ngưng làm việc, cậu không phải làm chung với em ấy thì làm sao biết được?”
Kiều Úc thầm nghĩ một tiếng không tốt, biết chính mình nhất thời nói không kịp nghĩ, sờ sờ mũi nói: “Tôi vì sao phải nói cho anh?”
Tùng Dung cảm thấy động tác tay chân của người trước mắt đều rất quen thuộc, loại hành vi này nếu không phải là cùng một người thì rất khó học được một sớm một chiều, “Tôi cũng chưa nói với cậu, Dạ Tinh lúc khẩn trương cũng thích sờ mũi?”
Kiều Úc sửng sốt một chút, tiếp theo hạ cánh tay xuống, thân thể không tự giác lui lại sau vài bước, Tùng Dung đè thấp giọng nói: “Cậu đang khẩn trương cái gì? Nói cho tôi biết, vì sao ở bên tôi có nhiều cơ hội bắn ch.ết tôi như vậy thế nhưng lại không có động thủ?”
“Tôi không biết anh đang nói cái gì.”
Phương thức nói chuyện kiểu này, ngữ điệu dừng lại đối với người khác thì không đáng chú ý, nhưng Tùng Dung đối Kiều Úc vô cùng quen thuộc. Phần nhỏ bé đó lập tức làm cho y không khỏi khả nghi, cho dù là cùng khuôn mặt, sự thống nhất giữa hai người cũng không thể giống nhau, chính là người trước mắt này lại cùng Dạ Tinh tương tự nhau, tương tự đến y cũng nhìn không ra.
Tùng Dung bỗng nhiên tiến đến trước mắt Kiều Úc, dùng mũi cọ xát cái mũi hơi lạnh của đối phương, Kiều Úc lập tức liền luống cuống, xấu hổ lui vài bước.
“Cậu mặt đỏ cái gì? Gạt tôi có ý gì?”
Kiều Úc kinh hoảng, sợ hãi, cảm thấy thẹn thùng trộn lẫn cùng nhau, càng ngày càng loạn, cậu rút súng ra đối Tùng Dung bắn lên bả vai bên phải.
Viên đạn xẹt qua cổ áo sơ mi của y, Kiều Úc nhân cơ hội nhảy lên chạy trốn, Tùng Dung tay mắt lanh lẹ, lắc mình trở lại liền đánh trúng phía sau Kiều Úc.
Thân thể Kiều Úc vốn đang bị thương, lập tức chống đỡ không được, hôn mê bất tỉnh, Tùng Dung bước nhanh đến một phen ôm cậu, cảm giác đánh mất cái gì đó lại xuất hiện làm y trở nên nôn nóng.