Chương 23
Dịch: meomoon86
Biên: Tùy Nhã
‘Đây là vị hôn thê chưa qua cửa của ta.’
Câu nói này chẳng những giống như một đạo sấm bổ thẳng vào đầu Minh Đồng, hắn lập tức hoàn toàn bị đánh bại, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Nam Lạc mấy tháng trước còn ôm bảo bảo nằm ở bên mình nay tựa bên người một cô nương khác.
Cô nương thẹn thùng cúi đầu xuống, ý cười ở giữa mi mắt khiến Minh Đồng thấy sợ hãi, nụ cười mãn nguyện hạnh phúc này nói cho hắn biết rằng, đây là sự thật. Sắc mặt Minh Đồng lập tức trầm xuống, ngay cả một nụ cười cũng không thể nén giận được, con ngươi sắc lạnh khiến người người đều cảm thấy rùng mình.
Cô nương kia nhịn không được đi rụt lui về phía sau lưng Nam Lạc đứng, Minh Đồng không biết hỏa khí bốc lên từ nơi nào, hắn không có cách nào khống chế được, một bước tiến lên bắt lấy cổ tay của Nam Lạc. Minh Đồng cũng không biết hắn dùng bao nhiêu khí lực, Nam Lạc vẫy tay nhưng không tránh được, trên cổ tay đã đau đớn giống như xương đã bị gãy, Minh Đồng cũng không chú ý tới.
Trên khuôn mặt bởi tức giận bất ngờ mà vặn vẹo, ánh mắt lạnh như băng thấu xương nhưng lưỡi dao sắc bén đó lại rơi trên người cô nương đó: “Ngươi là người của ta, ngươi sao dám lấy vợ! Nàng có mặt gì, kiểu người gì, chỉ là một cô thôn nữ mà dám mưu toan muốn…”
“Bốp!”. Một thanh âm thanh thúy vang lên giống như đất sắp bị đông cũng không thể đánh tan. Minh Đồng không thể tin giơ tay mình lên, trên gương mặt nhói đau nhưng lại khiến hắn thanh tỉnh lại. Bởi vì, Nam Lạc đứng trước mặt hắn có khuôn mặt hắn chưa bao giờ từng thấy qua, trong đôi mắt lộ ra sự lạnh lùng, khinh bỉ, thống hận hắn.
Căn phòng có thể gọi là đơn sơ, nhỏ hẹp chỉ lật được người, gỗ được đóng thành giường phát ra từng tiếng vang két, trong đêm khuya yên tĩnh phá lệ nghe rõ ràng.
Minh Đồng nằm ngửa ở trên giường, dùng chăn đắp lên mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt. Trên chăn có mùi hương rất quen thuộc, hắn ra sức ngửi, sự bực bội của mấy tháng giống như quét sạch luôn. Chẳng qua lúc này hắn đang xấu hổ nên gò má nóng lên, hắn không hiểu mấy giờ trước, mình tại sao lại nói ra những lời như vậy, hắn giống như đố kỵ ghen tuông, thật xấu hổ không ngóc đầu lên được.
Mà ngực thì buồn rầu phát đau, vậy mà Nam Lạc lại nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng như vậy.
“Ai …”
Trong căn phòng chỉ có mình hắn đang rên rỉ vì buồn khổ, một mình hắn càng thêm cô đơn tịch mịch. Minh Đồng lại lật người mấy lần, cuối cùng nhịn không được mà bật người dậy, chân xỏ giầy, xông thẳng ra ngoài cửa.
Hắn dè dặt đẩy cửa ra, cửa gỗ cũ nát phát ra tiếng vang.
“Ai đấy?”
“... Là ta.”
Minh Đồng có chút lúng túng đứng ở cửa, ban đêm đen kịt cũng không thể ngăn cản tầm mắt của hắn, hắn nhìn một cái đã thấy Nam Lạc đang ngồi ở trên mấy cái ghế dài ráp thành chiếc giường, ngay cả giầy cũng không có bỏ xuống. Ngực hắn đau xót.
“Ngươi hay là về phòng ngươi ngủ đi, dù sao ta cũng không ngủ được.”
“Vương gia người quyền quý, thảo dân ngủ nơi nào đều giống nhau.”
“Ngươi đi ngủ đi, trông ngươi như vậy ta… Trong lòng ta không dễ chịu.”
“Vương gia lại giễu cợt thảo dân rồi.”
Mấy lần Minh Đồng nhìn Nam Lạc nửa điểm không nói như bất động, hắn giờ mới hiểu thì ra bản thân hắn vẫn luôn không hiểu nam nhân trước mặt này. Minh Đồng cho rằng hắn mềm yếu dễ khi dễ, cho là hắn ngây ngô không rõ lễ nghi phong tục, cũng không biết rằng hắn chỉ là ngoài mềm trong cứng rắn, một khi chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn, hắn mới cương cường không ngó ngàng tới gì cả, cho dù là liều mạng đến đầu rơi máu chảy.