Chương 6: Vào nhóm chúng tôi được không?
Bọn nó quay sang tôi nhìn với ánh mắt hình viên đạn, tên mặt in rõ chữ "vô dụng". Tôi có làm gì sai đâu chứ, ai mà ngờ tên đó lại trả lời như vậy.
- *Chế độ cún con(bật)* Xin lỗi mờ~! Tôi đâu có để ý câu hỏi đó đâu~! _ánh mắt rưng rưng như sắp khóc cùng với lời nói nũng nịu của Hoài Anh
- Dẹp cái màn diễn của bà đi, nó quá vô dụng với bọn tôi rồi!!! _cả lũ đồng thanh hét vào mặt chú cún(giả) kia
- Oa~, mấy người quá đáng lắm~, có phải mình tôi làm vụ này đâu? Mấy người còn chẳng nói câu nào cơ mà~ _Hoài Anh cằn nhằn
-... _nói đến đây cả đám á khẩu hết. Thì đúng mà, có đứa mào nói giúp một câu đâu
Cuối cùng, tất cả đi ăn cơm rồi quay về lớp. Ngồi nói chuyện với nhau một lát thì tôi sực nhớ ra là sắp đến sự kiện Giáng Sinh của trường. Sự kiện giáng sinh được tổ chức hằng năm ở trường chúng tôi, các trường ở Việt Nam không quan tâm tới việc này nhưng trường của chúng tôi thì khác. Noravel School được biết đến là một ngôi trường thuộc cấp quốc tế, những học sinh danh giá ở đây thường là dòng dõi quý tộc nước ngoài hoặc là người lai nên lễ Giáng Sinh đối với họ là rất bình thường. Vào dịp tổ chức sự kiện này, trường chúng tôi sẽ có những tiết mục như: ca hát, diễn kịch, tiệc buffe, khiêu vũ, thi catwalk, v v.m m... Nhân dịp này tôi phải rủ bọn nó tham gia biểu diễn mới được.
- Ê này, mấy người muốn tham gia biểu diễn vào hôm Giáng sinh không? _Hoài Anh cất tiếng hỏi
- Ừ nhỉ, sắp đến Giáng Sinh rồi. _Linh hưởng ứng
- Chơi luôn đê, lâu lắm không hát hò gì. _Đăng nói
- Gì mà lâu lắm? Vừa hôm qua ông ở nhà tôi hát ầm ầm mà! _Hoài Anh lập túc phản bác
- Hát karaoke khác với biểu diễn trên sân khấu chứ. _Đăng nuốt cơn tức vào bụng rồi bình tĩnh nói
- Khác gì đâu, đằng nào chả là hát. _Hoài Anh lập tức đối lại
- Bà...
- Thôi thôi, một ngày không cãi nhau thì hai người không nuốt nổi cơm à? _Nhi im lặng nãy nhảy vào ngăn cản
- Tại tên đó/nhỏ đó chứ! _cả hai chỉ vào nhau mà quát
- Hai người có thôi đi ngay không? Bây giờ phải nghĩ xem sẽ dùng bài hát nào cho tiết mục của chúng ta này! _Cường cuối cùng cũng không chịu được mà thét lên. Thật bó tay với họ luôn
-... Tôi cũng chịu, để tối nay tôi về tìm vậy..._Hoài Anh băn khoăn
Mải nói chuyện mà không để ý đến Khánh ngồi sau Nhi đã nghe hết cuộc trò truyện (t/g: Thứ tự bàn là hàng 3 dãy 1 Hoài Anh, hàng 4 dãy 1 Nhi, hàng 5 dãy 1 Khánh. Tất cả đang tụ tập ngồi quanh chỗ của Hoài Anh), rồi Khánh mò cái gì đó ở trong balo ra và mang tới chỗ chúng tôi
- Xin lỗi...nếu không phiền...các cậu có thể dùng cái này của tôi...tôi vẫn chưa viết lời! _Khánh bước đến và chìa ra vài tờ giấy
- Đây...không phải là... _Nhận mấy tờ giấy, Đăng ngạc nhiên
- Đúng, đây là những bản nhạc do tôi sáng tác _Khánh dường như đã hiểu ý của Đăng nên đã khẳng định
-... _tất cả mắt chữ A mồm chữ O không nói nên lời
- Chỗ này chủ yếu là những bản nhạc nhẹ, chỉ có 2 bản nhạc sôi động một chút. Các cậu cứ từ từ xem, tôi đi trước. _nói rồi Khánh quay bước đi
- Chờ...*Reng reng reng*... _Hoài Anh đang có ý định gọi Khánh nói cái gì đó thì chuông vào lớp đã reo
Haizz, chuông vào học sao mà chọn đúng lúc tôi định nói một điều quan trọng thì lại reo chứ. Đành phải chờ cho hết tiết này thôi. Trong giờ, tôi ngồi viết thư hỏi ý kiến từng người trong FS và nhận lại là những mảnh giấy ghi chữ "Oke". Hết giờ, chúng tôi nhìn nhau gật một cái rồi chạy ra vây quanh chỗ Khánh
- Ông, vào nhóm chúng tôi được không? _Hoài Anh không nhẹ cũng không mạnh đặt tay xuống bàn Khánh hỏi