Chương 11: Trước ngày tham gia vòng loại
- Sự Kiện Năm Mới_cả đám há hốc mồm ngạc nhiên
- Chơi luôn đê! Giành lấy giải nhất về nào!_Thắng hô
- Đúng đấy, đăng ký đi, chúng ta cùng giành giải nhất về cho nhóm mình!_Linh phát biểu
- Oke, cứ quyết định vậy đi. Nhưng mà hôm nay phải quẩy cho đã đã. Mọi người đi tắm đi, nam tắm tầng một, nữ tắm tầng hai nhé!_thấy phản ứng của mọi người rất tốt nên Hoài Anh cũng vui theo
- Yes sir!_đồng thanh
Và rồi 4 thằng con trai chúng tôi xuống dưới nhà, mẹ của Hoài Anh cũng đã chuẩn bị bồn tắm sẵn cho chúng tôi. Sau một hồi tranh cãi với chủ đề "Ai tắm trước" thì cuối cùng cả bốn cũng chọn cách rất công bằng để chia lượt, đó là oẳn tù tì. Sau màn tắm rửa, cả lũ lôi nhau ra cửa hàng tiện lợi mua một đống đồ ăn về lấp đầy cái bụng rồi lại rủ nhau đi dạo phố
- Đi đâu tiếp bây giờ?_Nhi hỏi
- Gần 12 giờ rồi đấy, đến nhà thờ xem chút đi!_Hằng đề nghị
- Ừ, đi xem nhà thờ xong rồi đến chỗ cây thông khổng lồ ở trung tâm thành phố chơi đến sáng luôn!_Thắng đồng tình
Nói là làm luôn. Mấy ông bà đó kéo tôi chạy qua chạy lại suốt từ 23h44 đến tận 3h sáng hôm sau mới thả về nhà. Vì là giáng sinh nên các trung tâm trò chơi mở cửa suốt đêm, lúc bọn tôi vào một trung tâm trò chơi là khoảng 1h15 sáng. Không biết bọn họ lấy sức ở đâu mà vẫn tỉnh táo để chơi tất tần tật các game ở trong đó, mắt tôi thì cứ díp lại vì buồn ngủ, còn mấy người đó thì cứ kéo tôi qua hết chỗ này tới chỗ khác. Đột nhiên tôi bị tạt nước vào mặt, lạnh cóng khiến tỉnh cả ngủ
- Hahahaha...!_cả đám cười ầm ĩ
- Khánh! Đầu óc ông đang để chỗ nào vậy? Ông mà không né là bọn tôi bắn hết vào người ông đấy!_Hoài Anh vừa cười lăn lóc vừa nói
- Oái! Sao người tôi ướt thế này?_Khánh bất ngờ thốt lên
- Ông vừa rơi từ trên giời xuống đấy à? Chúng ta đang chơi bắn súng nước đấy!_Thắng từ đằng chỗ nấp hô lớn (t/g: Đang chơi bắn súng nước nên tất nhiên phải nấp đi rồi ^^)
- Hả Bắn súng nước? Vào cái mùa này á? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn chơi?
- 15 tuổi!_cả đám đồng thanh trả lời như thể chơi trò này là một chuyện rất bình thường
-...cạn lời..._Khánh chán nản phun ra hai chữ
- Vậy thôi, không chơi trò này nữa. Đi chụp hình nhóm đi!_Linh rủ rê
- Nhưng mà, các người làm quần áo tôi ướt hết rồi, lạnh ch.ết đi được!
- Yên tâm, bọn tôi có mua cho ông một bộ ở siêu thị lúc chiều rồi, tôi để trong balo của tôi này, mang vào nhà vệ sinh thay đi!_Cường bình thản nói
- Ồ, vậy cảm ơn!
Sau cái vụ chụp hình đó thì tôi về nhà đánh một giấc đến tận 10h sáng mới dậy. Đang chuẩn bị ăn trưa thì... *Touku hanareta basho ni iruto kimo...* tiếng chuông điện thoại vang lên, khi mở lên lại
- "ĐẶNG DUY KHÁNH!!! KHÔNG CẦN BIẾT ÔNG LÀM NHƯ THẾ NÀO NHƯNG NGAY SÁNG MAI ÔNG PHẢI CÓ MỘT BẢN NHẠC MỚI VÀ THẬT VUI NHỘN CHO TÔI!!!" *tút tút tút...*_Hoài Anh xả một tràng qua điện thoại rồi tắt luôn
- Cái gì Khoan! Chờ đã..._Hoài Anh tắt máy trước khi Khánh kịp phản ứng nên Khánh chả làm gì được
- Có chuyện gì vậy con?_Mẹ Khánh hỏi
- A, không có gì đâu ạ. Chỉ là một cuộc gọi của bạn con thôi._Khánh trả lời mẹ với ánh mắt che dấu
- Ừ, vậy thôi, con ăn cơm đi. Bố mẹ có chút việc nên ra ngoài đây, có lẽ tối nay không ăn cơm ở nhà đâu, con cứ nấu ăn trước đi nhá.
- Vâng!
Trời ạ, tự nhiên bảo tôi sáng tác thì làm sao có ý tưởng được cơ chứ. Thôi cứ ăn cơm trước đã. Ăn xong, tôi dọn dẹp rồi đi vào phòng, bất giác nhìn vào mấy bức ảnh chụp ở đêm hôm qua thì bỗng một giai điệu hiện lên trong đầu tôi. Không chần chừ, tôi lập tức lấy sổ tay sáng tác ghi vào. Rồi cứ thế, những nốt nhạc lần lượt tuôn ra, một bản nhạc hoàn hảo! Lâu lắm rồi tôi mới viết ra một bản nhạc như thế này.
Sáng hôm sau, tôi cẩn thận để bản nhạc vào balo rồi mới đi học. Khi tôi đưa cho Hoài Anh thì nhỏ không nói không rằng đưa luôn cho Đăng
- Ông xem trước đi!
- Wow, hay đấy! Thêm một đoạn rap vào khúc giữa nữa là oke._Đăng tán thưởng
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy._Cường đứng cạnh Đăng lên tiếng
- Nhưng sao ông chưa viết lời?_Đăng thắc mắc
- Làm sao mà có thể làm nhanh vậy chứ? Tôi vừa mới hoàn thành bài hát này tối hôm qua thôi đấy._Khánh càu nhàu
- Cũng được, để lát nữa viết lời sau, bây giờ học đi đã._Cường nói
CÒN TIẾP...