Chương 18: Gia đình (p1)
- Cứ cho là vậy đi. Thì các người làm gì được cho tôi?_biểu cảm của Cường có chút dịu đi
- Ông không nói thì làm sao mà biết được._Hằng nói
- Bà không hiểu được đâu!_Cường hét lên
- Bình tĩnh chút đi. Nếu ông cứ giữ trong lòng thì ai có thể giúp ông được chứ?_Hoài Anh khuyên nhủ Cường
-...Tôi...
- Cứ nói đi!_Hoài Anh dứt khoát
- Thôi được rồi...
..."""Y như cún, nghe lời Hoài Anh kinh khủng!"""_là tất cả những gì đang hiện lên trong đầu Thắng, Khánh, Hằng, Đăng, Linh và Nhi
- Chúng ta được vào thẳng vòng chung kết...là do...bố tôi sắp xếp. Bây giờ, ông ta dùng nó để đe dọa tôi. Ông ta nói rằng nếu tôi ra mắt cùng mọi người thì ông ta sẽ công bố chuyện đó và khiến cho cộng đồng nghĩ chúng ta dựa vào thế lực chống lưng mà có ngày hôm nay. Không những thế, ông ta còn ép tôi rời khỏi nhóm để chuyên tâm học hành kế thừa sự nghiệp của ổng. Cái chức chủ tịch học viện gì đó, tôi không cần, nhưng tôi cũng không thể ích kỷ cho riêng mình mà phá tan giấc mơ của mọi người. Ông ta thực sự rất quá đáng khi đối xử với tôi như thế, rồi còn cái gì mà phải tự hào vì mang trong mình dòng máu của gia tộc trong khi mà tôi lại mang họ của mẹ mình chứ. Không phải chính cái gia tộc đáng nguyền rủa của ông ta đã giết ch.ết mẹ và em tôi hay sao. Bây giờ lại còn bảo tôi đi thừa kế cơ nghiệp, bộ ổng điên rồi sao. Tại...
- Thôi, dừng, dừng lại ngay. Kể thế là được rồi. Ông hơi bị lố rồi đấy. Tôi hiểu rồi, không cần kể nữa_thấy Cường nói nhiều vượt quá giới hạn của mình nên Hoài Anh nhanh chóng cắt ngang lời của cậu
- Để tôi nói nốt. Mấy người muốn tôi nói cơ mà!_Cường bị ngắt lời nên cáu gắt
- Khỏi đi! Nhưng sao ông cần chịu đựng một mình chứ? Ông không tin tưởng chúng tôi sao? Không tự tin vào chính mình đến thế sao?_Đăng xen vào
- Tôi không có ý đó...
- Vậy thì còn phải lo gì nữa chứ. Chúng ta hãy cùng nhau giải quyết vụ này nào!_Hoài Anh hô lên
- Oh!!!_đồng thanh
Cuối cùng cũng biết nguyên nhân của Cường rồi. Nhưng bây giờ bọn tôi lại phải thu xếp xử lý rắc rối về chủ tịch. Một lần nữa, cả lũ lại kéo nhau đến nhà Hoài Anh, thật không may vì hôm nay nhà bà ý có khách nên cuối cùng cả lũ lại chạy sang nhà Đăng. Trời, cái gì thế này? Bọn họ(H.Anh và Đăng) không chỉ đối lập nhau về tính cách mà còn đối lập nhau về...gia cảnh.
- Nhà Đăng đây á?_Khánh thốt lên
- Đúng vậy! Bất ngờ quá hả?_Đăng cười
- Tôi...tôi cứ tưởng là nhà kho của nhà Hoài Anh...Nó thậm chí còn nhỏ hơn nhà tôi nữa
-...Ahahahaha~!_cả đám cười ầm lên
- Ông tưởng cứ được học trong Noravel là khá giả à? Tôi vào trường mình nhờ học bổng và một phần là được bố Hoài Anh giới thiệu vào đó._Đăng giải thích
-...
- Thôi được rồi, vào nhà thôi!_Hoài Anh hô to rồi kéo cả lũ vào trong
- Bây giờ bà có kế hoạch gì chưa Hoài Anh?_Hằng lên tiếng
- Chưa. Nhưng hãy thử gặp chủ tịch nói chuyện chút đi.*quay sang* Cường, vụ này ông lo được chứ?
- Được!