Chương 55: Nhặt được một con chó

Ngày đó, Long Tinh tan giờ làm nhặt được một con chó hoang.
Khi hắn nhìn thấy con chó đó, nó đang co rúm ở phía  dưới trước gầm một chiếc xe hơi nhỏ, nhìn rất đáng thương, toàn bộ  lông trên người nó vừa bẩn vừa rối.


Long Tinh sợ khi xe hơi khởi động thì nó sẽ bị bánh xe nghiền ch.ết, vì vậy hắn đưa tay gọi nó đi ra.


Con chó kia ngẩng đầu nhìn Long tinh một cái, sau đó nó chậm rãi bò dậy đi tới bên người hắn. Long Tinh thấy nó giống như bị thương lại có vẻ vì quá già nên mất đi sinh lực. Nhưng Long tinh cũng không biết rõ lắm.


Ý định ban đầu của Long Tinh chẳng qua chỉ gọi nó đi ra, rốt cuộc con chó kia lại cứ đi theo không chịu rời đi.
Nó một mực đi theo Long Tinh từ ký túc xá trở về trường học.


Ừm, thuận tiện nói một câu, bởi vì Hành Huy đã dọn từ trong kí túc xá cũ trường đại học y ra ngoài để thuê phòng sống chung với bạn gái, cho nên sau khi Hạ Hoằng Thâm lợi dụng mối quan hệ với trường học đã thuê hai gian phòng trống của kí túc xá cho Phượng Tuấn Nguyên và Long Tinh.


Con chó kia một mực đi theo Long Tinh mà Long Tinh cũng không nhẫn tâm hất nó ra.
Kết quả khi trở về tầng hai kí túc xá, con chó kia vẫn cứ chậm rãi đi theo phía sau hắn.


available on google playdownload on app store


Lúc Long Tinh trở về thì Tống Quân và Phượng Tuấn Nguyên đang xem phim trên máy tính. Long tinh mang cơm hộp mua về để trên bàn máy tính của Tống Quân, hỏi: “Thầy giáo Hạ đâu?”
Tống Quân quay đầu nhìn hắn một cái, nói: “Anh ấy cùng giáo sư đi tham gia hội thảo khoa học, mấy ngày nữa mới trở về.”


“Ồ!”, Long tinh kêu lên, “Ăn cơm trước đi.”
Lúc này, Tống Quân và Phượng Tuấn Nguyên mới chú ý tới con chó hoang bẩn thỉu ở phía sau lưng Long Tinh, hỏi: “Từ đâu tới?”
Long tinh có chút phiền não, “Là chó hoang, một mực theo tôi trở về, nó giống như chỉ theo và nghe lời mỗi tôi.”


Phượng Tuấn Nguyên liếc mắt nhìn, nói: “Thật là bẩn, muốn giữ lại à?”
Tống Quân nhỏ giọng nói: “Sư huynh có thể sẽ không đồng ý đâu.”


Long Tinh cúi đầu nhìn con chó, con chó kia cũng tỏ vẻ đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn. Long Tinh cuối cùng không đành lòng, cầm cơm hộp của mình và chạy tới đưa một nửa đút cho  con chó kia, nói: “Chờ thầy giáo Hạ trở về rồi hẵng nói.”
Sau khi ăn cơm tối xong, Tống Quân cũng giúp hắn tắm cho con chó.


Vừa tắm Tống Quân vừa nói: “Có cần đưa nó đi tới tiệm thú cưng tiêm phòng không? Tôi sợ nó bị bệnh gì đó lắm.”
Long Tinh lại cảm thấy nó không hề có vấn đề gì, “Không sao đâu, chúng ta sẽ không dễ mà bị bệnh dại đâu.”


Tống Quân nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Cũng đúng.”
Đến khi hai người cho chó tắm xong, Long Tinh mới phát hiện con kia chó có bộ lông thuần trắng, mới vừa rồi bởi vì quá dơ bẩn nên nhìn không ra.
Tống Quân nghi ngờ nhìn con kia chó, “Nó là loại gì? Tôi không nhìn ra?”


Long Tinh cũng nhìn, nói: “Chó lai sói à? Có loại chó lai sói lông thuần trắng sao?”
Phượng Tuấn Nguyên vừa cầm ly súc miệng đi tới phòng tắm, nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, vì vậy nhìn con chó kia một cái và nói: “Có thể là nó bị bệnh biến đổi bạch tạng đấy.”


Xét thấy Phượng Tuấn Nguyên có thân phận thầy thuốc, Long Tinh cùng Tống Quân đều thấy hắn nói rất thuyết phục.
Long Tinh cầm khăn lông vội lau nước trên người con chó, hắn vừa lau vừa nói: “Ta  đặt cho ngươi một cái tên đi, gọi là Nhị Bảo có được hay không?”


Đồng chí Nhị Bảo cũng không biết nghe có hiểu không, nó vẫy vẫy đầu, đem nước quăng đầy mặt Long Tinh.
Khi đi ngủ đêm hôm đó, Tống Quân tìm giúp Long Tinh khăn lông và ga trải giường ở bên trong một rương  đồ lớn nhỏ làm cho Nhị Bảo một cái ổ tạm thời.


Ổ của Nhị Bảo được đặt ở trong phòng Long Tinh trong phòng. Phòng Long Tinh ở bây giờ là phòng Hành Huy trước kia ở, giường nhỏ, bàn đọc sách, tủ quần áo đều rất đơn giản, ổ chó được đặt ở phía trên mép giường.


Long Tinh nằm ở trên giường, đưa tay một cái là có thể mò tới đỉnh đầu của Nhị Bảo.
Nhị Bảo co rúc ở trong ổ chó của nó, Long Tinh đưa tay sờ đầu nó thì sẽ hơi ngẩng đầu lên, ɭϊếʍƈ ngón tay của Long Tinh.
Long Tinh nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ.


Đêm hôm đó hắn không ngừng nằm mơ, trong giấc mơ luôn có một vật rất nặng lặp đi lặp lại đè ở trên người hắn. Hắn cũng sắp không thở nổi.
Cứ như vậy mất cả một đêm, đến buổi sáng ngày thứ hai tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy một trận eo mỏi lưng đau.


Mở mắt ra, Long Tinh liền thấy Nhị Bảo nằm ở mép giường đang nhìn hắn.
Hắn đưa tay xoa đầu Nhị Bảo.
Nhị Bảo đưa đầu tới, ở ngực hắn rụi rụi.
Buổi sáng Long Tinh còn phải đi làm, hắn kéo lê thân thể mệt mỏi bò dậy từ trên giường đi tới phòng tắm rửa mặt.


Tống Quân thấy hắn, hỏi: “Làm sao tiều tụy như thế?”
Long Tinh xoa xoa con mắt, nói: “Có à?”
Tống Quân sờ đầu hắn một cái, “Nhị Bảo ồn ào khiến ngươi khó ngủ?”
Long Tinh lắc đầu, “Không phải, chính là khi ngủ không thấy an ổn, không có gì đâu.”


Bởi vì ban ngày phải đi làm, Long Tinh nhờ Tống Quân giúp hắn dành chút thời gian trở về cho chó ăn.
Dù không có hắn nhưng vẫn luôn có người chiếu cố con chó.


Buổi trưa, Tống Quân cố ý đi mua một túi thức ăn cho chó  rồi mới trở lại. Hắn mở ra cửa phòng Long Tinh thì thấy Nhị Bảo nằm ở trong ổ ngủ, nghe thấy hắn tiến vào cũng không nhúc nhích.
Tống Quân đem thức ăn cho chó rót vào trong  bát và đặt ở mép Nhị Bảo, sau đó liền nhẹ nhàng đi ra ngoài.


Nhưng thẳng đến khi Long Tinh tan việc buổi chiều về nhà, Nhị Bảo vẫn  không có động tới  thức ăn cho chó ở mép nó. Nó dường như không thích ăn thức ăn cho chó.
Long Tinh cảm thấy rất mệt mỏi, sau khi trở về thì lên giường nằm không muốn động đậy.


Long Tinh không nghĩ tới Nhị Bảo nhảy lên giường nằm ở trên người Long Tinh và ɭϊếʍƈ lỗ tai của hắn.
Long Tinh cảm thấy nhột nên cười lớn tiếng.


Nhị Bảo cũng coi là một con chó lớn nên với vóc dáng lớn như vậy đè lên trên người Long Tinh ép hắn không thể xê dịch được. Nó ɭϊếʍƈ một hồi lỗi tai của Long Tinh, lại vùi đầu đi ɭϊếʍƈ xương quai xanh của Long Tinh.
(Mèo: Sặc, đừng bảo thú nhân nhé)


Long Tinh xoay người một cái không cựa ra được, nên cứ như vậy nhắm mắt lại ngủ.


Ăn cơm tối xong, Long Tinh mang Nhị Bảo tản bộ trong trường học. Rõ ràng chỉ mới ngày hôm qua nhặt được con chó hoang từ bên ngoài, lại không nghĩ rằng nó rất ngoan, một mực đi theo chân Long Tinh. Dù có cô gái nào cầm thức ăn cười với nó nó cũng không đi theo.


Cứ như vậy, Long Tinh đã nhặt Nhị Bảo đem về nuôi được mấy ngày, mắt thấy nó càng ngày càng lông sáng bóng mượt, mà Long Tinh thì càng ngày càng không có tinh thần.


Có một ngày buổi tối, Long Tinh mang nó đi ra ngoài tản bộ, hắn ngồi ở ghế dài bên đường cạnh ao nhỏ. Long Tinh ngồi một hồi lại ngủ thiếp đi.


Nhị Bảo vốn là ngồi ở bên chân hắn, dường như là chú ý tới hắn ngủ, vì vậy nhảy lên ghế dài, nằm xuống bên người hắn, đem đầu khoác lên trên đùi hắn.
Quay bước trở về, khi Long Tinh đi vào tầng một kí túc xá, đột nhiên Nhị Bảo dừng bước không chịu đi nữa.


Long Tinh có chút kỳ quái, quay đầu nhìn nó, “Sao vậy?”
Nhị Bảo ngẩng đầu lên, nhe răng lợi nhìn phía trước.
Sau đó, Long Tinh liền nghe thấy tiếng bước chân từ trên cầu thang đi xuống, hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm đang chậm rãi đi từ tầng hai xuống.


“Thầy giáo Hạ!” Long Tinh thấy Hạ Hoằng Thâm thì vui vẻ vô cùng.
Hạ Hoằng Thâm thế nhưng không nhìn hắn, mà nhìn chằm chằm vào Nhị Bảo ở bên chân Long Tinh.


Long Tinh có chút kỳ quái, quay đầu nhìn Nhị Bảo một cái. Hắn cho là Hạ Hoằng Thâm có địch ý với loài chó nên nói: “Nhị Bảo là tôi nhặt về. Nó là con chó hoang.”


Hắn vừa dứt lời, Hạ Hoằng Thâm biến thành một đạo hắc ảnh nhào tới Nhị Bảo. Nhị Bảo đột nhiên lui về phía sau, không có ý định liều mạng với Hạ Hoằng Thâm và biến mất trước mặt Long Tinh.
Long Tinh sững sốt một chút.


Hạ Hoằng Thâm cũng hóa lại thành hình người đứng ở bên người hắn, nói: “Đồ ngu, linh lực đều sắp bị hút sạch.”
Long Tinh bừng tỉnh, nhất thời mất đi tri giác, hóa thành một trường tiên màu bạc rơi vào trong tay Hạ Hoằng Thâm.


Hạ Hoằng Thâm đem Long sao tiên trở về đặt lên giường. Tống Quân cùng Phượng Tuấn Nguyên đứng ở bên cạnh, cũng có chút ngượng ngùng bởi vì bọn họ không có một người phát hiện Nhị Bảo lại là yêu quái, hơn nữa còn để cho nó ở bên người Long Tinh lâu như vậy.


Tống Quân hỏi: “Vậy rốt cuộc là thứ gì? Ta không nhìn ra bản thể của nó?”
Ánh mắt của Hạ Hoằng Thâm rơi trên Long sao tiên, nói: “Không phải yêu quái bình thường, không biết từ chỗ nào tới. Mục đích là vì cái gì?”
Tống Quân suy nghĩ một chút, nói: “Hơn phân nửa là tham linh lực của Long Tinh.”


Hạ Hoằng Thâm đưa tay cầm Long sao tiên lên đưa cho Phượng Tuấn Nguyên, nói: “Ngươi đưa Long Tinh đi đến chỗ Vân Phách, linh lực trên núi dồi dào, hắn sẽ sớm khôi phục hình người làm bạn với chúng ta.”
Phượng Tuấn Nguyên nhận lấy, nói: “Tôi còn phải đi làm.”


Hạ Hoằng Thâm: “Ta không phải đi làm sao?”
Phượng Tuấn Nguyên không vui, nói, “Anh rõ ràng so với tôi ung dung hơn? Tôi ngày mai còn phải trực đêm!”
Tống Quân nhẹ giọng nói: “Tôi cũng phải đi làm…”


Hạ Hoằng Thâm đưa tay cầm Long sao tiên trở lại, “Gọi điện thoại cho Vân Phách bảo hắn tới một chuyến.”
Qua hai ngày, Vân Phách xuất hiện ở trong ký túc xá của bọn Tống Quân.


Hạ Hoằng Thâm đem Long sao tiên đặt lên tay hắn, “Ngươi giúp ta mang Long Tinh trở về  Hồng Âm Vân Sơn Tự. Đợi hắn hút lấy linh khí, sớm ngày khôi phục hình người.”
Vân Phách nhận lấy Long sao tiên, có chút hưng phấn ở trong tay quơ múa một phen, nói: “Ngươi cho ta, ta cũng sẽ không trả lại cho ngươi.”


Hạ Hoằng Thâm cũng không có vấn đề, “Long Tinh hắn sẽ trở lại.”
Vân Phách nhất thời mất hứng, hắn hỏi Hạ Hoằng Thâm: “Hắn sao lại biến thành thế này?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Bị yêu quái hút linh lực.”
“Hả?”


Hạ Hoằng Thâm ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Có kẻ đột nhập vào đây.”
Cùng ngày Vân Phách mang theo Long sao tiên rời đi.
Buổi tối, Tống Quân ngồi ở trên giường Hạ Hoằng Thâm, dùng máy vi tính của hắn chơi trò chơi.
Hạ Hoằng Thâm lục tung đất tìm đồ.


Tống Quân có chút kỳ quái, “Anh đang tìm cái gì?”


Hạ Hoằng Thâm không nói lời nào, từ trong ngăn kéo tìm thây thức ăn của mèo, ném một nắm vào miệng. Hắn nhai được hai cái thì cảm thấy không đúng, vội vàng phun ra, nhìn kỹ túi hàng mới phát hiện đây không phải thức ăn cho mèo mà là thức ăn cho chó.
(Mèo: Haha, đồ tham ăn)


Tống Quân thấy vậy, đứng dậy đem túi đồ ăn giật lại, nói: “Đây là hai ngày trước mua cho Nhị Bảo.”
Hạ Hoằng Thâm vừa nghe đến hai chữ Nhị Bảo thì mất hứng. Hơn nữa không có thức ăn giành cho mèo càng mất hứng, mặt hắn âm trầm, hỏi: “Có của anh chứ?”


Tống Quân nói: “Anh ăn hết còn chưa kịp mua mà.”
Hắn vừa mới dứt lời, liền bị Hạ Hoằng Thâm đè lên giường, câu nói kế tiếp cũng không nói ra được.


Mà cũng vào buổi tối trong ngày, Vân Phách cả đêm lái xe trở về Hồng Âm Tự, ngồi ở bên ghế lái phụ là Vạn Minh Quang. Vạn Minh Quang ở Hồng Âm Tự dốc lòng tu phật, Vân Phách thấy hắn một lòng hướng thiện nên để cho hồn phách hắn trú trên phật châu của mình, cũng mang hắn xuống núi bắt quỷ trừ yêu, hành thiện tích đức.


Vạn Minh Quang cầm Long sao tiên ở trong tay, nghi ngờ nói: “Ngươi nói là loại yêu quái lợi hại nào mà ngay cả đám Tinh Quân cũng dám lừa gạt?”
Vân Phách lái xe, thờ ơ nói: “Ngươi nói thử xem?”


Khi vừa dứt lời, Vạn Minh Quang bỗng nhiên thét lên một tiếng kinh hãi, hóa ra hắn vừa nhìn thấy ở phía ngoài cửa kính xe có một thanh ảnh màu trắng chạy như điên đuổi theo xe hơi của bọn họ.


Phải biết rằng đây đang là trên đường cao tốc, rốt cuộc loại yêu vật nào có thể đuổi kịp tốc độ của một chiếc xe hơi?”






Truyện liên quan