Chương 57: Ông chủ công viên trò chơi

“Uống rượu không?” Người đàn ông anh tuấn cao lớn hỏi Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên yên lặng một chút, hỏi: “Rượu gì?”
Nam nhân cười, “Cậu thích uống rượu gì đều có.”


Phượng Tuấn Nguyên bây giờ đang ngồi trong nhà người đàn ông mà hắn gặp được khi đứng ở bên đường. Người kia tên là Lạc Phi, nhà hắn rất lớn và sang trọng, thân phận loài người là một thương nhân vô cùng thành công, bản thể yêu quái tạm thời không rõ.


Phượng Tuấn Nguyên sở dĩ cùng hắn về nhà chỉ bởi vì hắn là  yêu quái. Hắn lại đang cố gắng tìm yêu quái để hỏi thăm tung tích của Long Tinh.
Lạc Phi kéo tủ đựng rượu của mình, lấy ra một chai Petrus và mở nút rót cho Phượng Tuấn Nguyên  một ly.


Phượng Tuấn Nguyên ngửi  mùi vị một chút, sau đó nhẹ ɭϊếʍƈ một ít.
Thân thể Lạc phi dựa vào thành ghế sa lon, cười hỏi: “Mùi vị như thế nào?”


Thật ra Phượng Tuấn Nguyên  căn bản không biết được mùi vị như thế nào, hắn chỉ có thể trấn định trả lời: “Khá tốt, tổng thể mà nói thì rượu nồng, khá nặng”


Từ góc độ của Lạc Phi vừa vặn có thể nhìn thấy một đoạn cổ trắng nõn phía sau cổ áo của Phượng Tuấn Nguyên. Phượng sí lưu kim? Trong lòng Lạc Phi suy nghĩ, thật là đồ tốt, nhìn so với Petrus nhiều mỹ vị hơn.
(Mèo: Đây rõ ràng là dụ thụ mà +.+)


available on google playdownload on app store


Phượng Tuấn Nguyên đang nhấm nháp một hớp rượu nhỏ. Hắn cảm thấy uống cũng không tốt lắm, vì vậy hắn đặt ly rượu lên bàn, ngẩng đầu lên hỏi Lạc Phi: “Anh từng nhìn thấy một con yêu quái bạch mao không?”
Lạc Phi hỏi: “Là  kẻ đã bắt đi Long sao tiên à?”


Phượng Tuấn Nguyên trợn to hai mắt, “Anh nhìn thấy?”
Lạc Phi lắc đầu, “Cả thành phố đều đã truyền khắp, tôi chẳng qua là nghe nói mà thôi.”
Phượng Tuấn Nguyên nhất thời thất vọng, “À” một tiếng, hắn đứng lên, nói: “Vậy tôi đi đây.”


Lạc Phi bắt lại cổ tay của hắn, nói: “Cậu định đi đâu để tìm tung tích của bọn họ? Tôi sẽ đi cùng cậu!”
Phượng Tuấn Nguyên hiển nhiên có chút do dự.


Lạc Phi cười nói, “Không cần gấp như vậy. Long sao tiên là tiên binh, coi như con yêu quái kia có bản lãnh thiên đại thì cũng sẽ không gây thương tổn được hắn, chuyện đi tìm tung tích của bọn họ cũng không phải là chuyện sớm hay muộn. Cậu không cần gấp như vậy. Để tôi trước hết mời cậu đi ăn bữa cơm có được hay không?”


Phượng Tuấn Nguyên nhìn Lạc Phi.
Dáng vẻ Lạc Phi vô cùng thản nhiên.
Phượng Tuấn Nguyên cuối cùng cũng gật đầu một cái.


Hạ Hoằng Thâm Thâm cùng Tống Quân lên đường đi tới Công viên cây xanh phía đông công viên để tìm tung tích Long Tinh. Trước khi lên đường, Hạ Hoằng Thâm Thâm đem Tịch Yên Linh hóa thành cái chuông để ở trong túi.


Tần Tùng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vội vội vàng vàng chạy về trường học để dạy nốt tiết học.
Bởi vì bây giờ là ban ngày, Hạ Hoằng ThâmThâm không dám tùy tiện hiện nguyên hình ở nơi náo nhiệt, cuối cùng lựa chọn phương thức đơn giản nhất – taxi.
Trong lòng Tống Quân có chút xót tiền.


Ở trên xe taxi, hắn hỏi Hạ Hoằng ThâmThâm: “Sư huynh! Chúng ta nghèo như vậy, cuộc sống sau này làm sao sống đây?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Còn có Long Tinh bọn họ.”
(Mèo: Ặc, anh thật là bóc lột, giờ thì khẳng định trăm phần trăm Phượng Tuấn Nguyên sẽ bị gạ bán cho Lạc Phi đứt điểm rồi =.=!)


Tống Quân bẻ đầu ngón tay nói: “Long Tinh là cảnh sát, chỉ sợ đời này đến ch.ết cũng không phát tài được. Phượng Lưu ngược lại không tệ, sau này cậu ấy là bác sĩ, tiền lương khẳng định rất cao. Nguyệt Nha cũng không thể trông cậy, cô ấy có thể nuôi nổi mình là tốt lắm rồi. Anh rốt cuộc có thể trông cậy ai nuôi anh đây?”


Hạ Hoằng Thâm nói: “Không! Ý của anh là có thể đem bọn họ bán đổi tiền.”
(Mèo: T0T, một phút mặc niệm cho các bác, may mà Tống Quân là người yêu của ổng, không thì…)
Tống Quân: “...”


Hạ Hoằng Thâm lại suy nghĩ một chút rồi nói, “Nếu Phượng Lưu có thể kiếm tiền, tạm thời sẽ không bán. Bắt đầu bán từ Nguyệt Nha đi.”
Nguyệt Nha ở trong túi của Hạ Hoằng Thâm nghe thấy toàn bộ câu chuyện nên kích động một chút.


Mặc dù nói như vậy nhưng Tống Quân vẫn có thể nhìn ra Hạ Hoằng Thâm rất lo lắng, cấp bách việc tìm kiếm tung tích của Long Tinh. Hắn đưa tay xoa tóc Hạ Hoằng Thâm, “Anh không cần quá lo lắng, Long Tinh sẽ không có việc gì.”
Hạ Hoằng Thâm cầm tay hắn, “Anh không lo lắng! Đó là Long Tinh.”


Long Tinh là roi, hắn mềm mại nhất nhưng cũng tồn tại dẻo dai nhất.


Công viên cây xanh phía đông công viên trước kia vốn là một mảnh đất hoang, sau đó được khai phá trở thành công viên cây xanh um tùm. Bên trong có rất nhiều quán ăn, cũng có tiệm thịt nướng ngoài trời, nơi này được các gia đình lựa chọn picnic cuối tuần.


Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng cũng có không ít người.
Những người tụ tập ở đây chủ yếu là ở khu vực ăn uống giải trí, ngoài khu thức ăn thức uống còn có một mảng lớn cây xanh rậm rạp nên du khách sẽ không đi vào chỗ sâu.


Tống Quân một mực theo Hạ Hoằng Thâm đi vào bên trong, đây là một rừng cây cổ thụ, cây cối đều cao lớn vô cùng có thể che trời, đi vào chỗ sâu thì ánh sáng cũng trở nên u ám.
Chào mừng đến cao hoang.
Hạ Hoằng Thâm hít một hơi thật sâu để ngửi trong không khí mùi dị thú.


Hắn đứng yên, đột nhiên gầm một tiếng, thanh âm vọt lên tận trời, vang vọng cả bầu trời thành phố, đó là tiếng triệu tập vũ khí của hắn. Nếu như Long Tinh cùng Phượng Tuấn Nguyên có thể nghe được, thì sẽ giống như Tinh Quân khi đó vậy, bọn họ sẽ lập tức trở về bên người Hạ Hoằng Thâm.


Đáng tiếc Long Tinh bây giờ không thể nghe được.
Ngược lại là Phượng Tuấn Nguyên đã bị rót nửa say nghe được tiếng gào của Hạ Hoằng ThâmThâm.


Đây là lần đầu tiên Phượng Tuấn Nguyên uống rượu say, hôm nay hắn ăn cơm trưa thật ngon, uống rất nhiều rượu đỏ cũng bắt đầu cảm thấy mùi vị không tệ. Âm nhạc trong phòng bao của quán ăn rất êm dịu lại cảm thấy bầu không khí rất tốt.


Khi buông xuống ly rượu, hai gò má của Phượng Tuấn Nguyên ửng đỏ, đồ lót bên trong sát da càng trắng nõn, hắn vừa nháy mắt một cái lại như không nháy mắt một cái nhìn về phía Lạc Phi.
Lạc Phi nói: “Cậu uống nhiều rồi?”


Phượng Tuấn Nguyên đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Lạc Phi, đẩy hắn một chút.
Lạc Phi bị đẩy ra sau thì dựa lưng vào chỗ dựa trên ghế ngồi, thấy Phượng Tuấn Nguyên mặt đến gần giống như muốn hôn miệng hắn.


Nhưng mà ngay khi vừa mới muốn đụng phải, Phượng Tuấn Nguyên cùng Lạc Phi đồng loạt nghe được tiếng gầm của Hạ Hoằng Thâm.
“Trậm Liêu?” Lạc Phi nói.


Phượng Tuấn Nguyên đột nhiên đứng thẳng người, nhẹ nhàng “A ” một tiếng, thân thể hóa thành một đạo ánh ánh sáng màu vàng, từ cửa sổ bay ra ngoài, thẳng tắp bây về phía đông.
(Mèo: Há há, anh Lạc Phi tưởng bở)


Ngày đó xuất hiện hàng loạt tin tức như các loại sao rơi, mảnh vụn của vệ tinh và truyền thuyết UFO.
Ánh sáng màu vàng hóa thành Phượng sí lưu kim xuất hiện ở trong tay Hạ Hoằng Thâm. Hạ Hoằng Thâmnhẹ nhàng quơ múa một chút, đem hắn đặt ở một bên.


Phượng Tuấn Nguyên lại hiện ra hình người, khó chịu che đầu, say rượu cộng thêm bay quá nhanh nên có chút choáng váng.
Tống Quân vội vàng tới đỡ hắn, ngửi được mùi rượu ở trên người hắn, hỏi: “Anh uống rượu?”
Phượng Tuấn Nguyên mờ mịt nhìn Tống Quân, gọi tên hắn: “Tống Quân?”


Tống Quân kỳ quái đáp một tiếng.
Phượng Tuấn Nguyên đột nhiên sáp tới gần, “Chụt” một cái hôn ở trên môi Tống Quân.
Cả người Tống Quân lập tức cũng không tốt.


Hạ Hoằng Thâm giận dữ, một tay níu Phượng Tuấn Nguyên đem hắn biến thành một cái châm, ném vào trong túi của mình, trách mắng: “Không cho phép nháo!”
(Mèo: Haha, anh Phượng uống say dễ thương ghê, bị anh Hạ ghen rồi)


Phượng Tuấn Nguyên bị vứt xuống cùng chỗ với Tịch yên Linh trong túi nhỏ, một hồi sau liền nghe được tiếng thét chói tai của Tịch Yên Linh, ngay sau đó giận dữ hét: “Anh dám hôn tôi!”
(Mèo: haha)


Hạ Hoằng Thâm không quản hai người bọn họ. Hắn cùng với Tống Quân đi vào sâu trong rừng cây. Càng đến gần, Hạ Hoằng Thâm càng ngửi được mùi của động vật.
Cho đến khi hai người bọn họ đứng ở bên cạnh một cây đại thụ mới phát hiện một cái ổ cỏ khô.


Trong ổ vẫn còn mấy chiếc lông dài màu trắng như tuyết  nhưng lại không thấy con yêu thú bạch mao kia cũng như Long Tinh.
Tống Quân đưa tay sờ một chút, hắn thấy không còn có độ ấm, người ở nơi này hẳn đã lập tức rời đi trong thời gian ngắn.


Thần sắc của Hạ Hoằng Thâm vô cùng nghiêm túc, thậm chí có chút lạnh như băng. Hắn một cước đạp vào đống cỏ, đem nơi đó phá hư ngổn ngang, sau đó nói với Tống Quân: “Tối hôm nay, ta sẽ triệu tập tất cả mọi người đến công viên trò chơi, ta nhất định phải đem con thú rác rưởi kia bắt được!”


Tống Quân gật đầu một cái.
Buổi tối hôm đó, công viên trò chơi lại một lần nữa tụ tập tất cả yêu thị. Bất quá lần này cũng không phải là bầu không khí vui vẻ của yêu thị, trên mặt mỗi người đều rất ngưng trọng, bởi vì lão đại bọn họ sẽ xuất hiện và có phần rất nghiêm trọng.


Cách thời gian triệu tập còn có nửa giờ, Tống Quân đứng ở bên cạnh cổng công viên trò chơi.
Hôm nay không cần xét vé, nhưng vì Phượng Tuấn Nguyên còn say rượu nên bị Hạ Hoằng Thâm ném đứng phạt ở trên ngựa gỗ xoay tròn không cho qua nói là khi nào ói ra thì mới được phép xuống.


Trong lòng Tống Quân mơ hồ có chút bất an, chủ yếu vẫn là bởi vì đối thủ quá mức mạnh. Hơn nữa còn ẩn nấp ở chỗ tối chậm chạp không có hiện thân. Bọn họ cũng không biết lai lịch của nó, cũng không biết mục đích của nó.


“Hi!!!” đột nhiên có người đứng ở bên cạnh Tống Quân chào hỏi, “Tiểu Tinh Quân.”
Tống Quân quay đầu lại thì nhận ra Gấu Trúc.
Gấu Trúc hôm nay không bán mặt nạ, nhưng nó vẫn duy trì hình thái động vật của mình dường như nó không thích hóa thành hình người.


Tống Quân nói với hắn: “Gấu mèo, ngươi khỏe.”
Gấu Trúc nói: “Ta nghe nói Tiểu Long Tinh bị mất tích. Ta rất khó chịu.”
Tống Quân gật đầu một cái, “Chúng ta cũng rất khó chịu.”
Gấu Trúc đưa tay sờ mông mình một chút, hỏi Tống Quân: “Ta có thể giúp cái gì không?”


Tống Quân nói: “Sư huynh muốn triệu tập tất cả yêu thú để giúp hắn tìm con yêu quái bạch mao kia và tung tích của Long Tinh.”
Gấu Trúc có chút tiếc nuối, “Ta mỗi ngày đều bị nhốt ở vườn thú, không giúp được các ngươi.”
Tống Quân cười một tiếng, “Không sao đâu.”


Gấu Trúc nói: “Bất quá sư huynh ta có lẽ có thể giúp được các ngươi.”
“Sư huynh ngươi?” Tống Quân có chút kỳ quái, “Cũng là gấu trúc sao?”


Gấu Trúc lắc đầu một cái, “Sư huynh ta chính là ông chủ công viên trò chơi. Lúc ban đầu chủ nhân yêu thị mượn công viên trò chơi này từ trong tay hắn dùng để tổ chức ngày hội yêu thị.”


Tống Quân lần đầu tiên nghe nói đến người này, vì vậy hắn hiếu kỳ hỏi: “Hắn rốt cuộc là người nào? Vì sao cho tới bây giờ ta chưa từng thấy qua?”
Gấu Trúc quơ quơ móng vuốt của nó, “Hắn rất tham tiền
,
 trừ kiếm tiền thì không có hứng thú khác.”


Tống Quân suy nghĩ một chút, nói: “Có thể mang ta đi gặp hắn không?”
Gấu Trúc nói: “Dĩ nhiên có thể rồi, ngươi đi theo ta.”
Nói xong, Gấu Trúc xoay người đi về phía bên trong công viên trò chơi, Tống Quân vội vàng đi theo.


Vừa đi, Gấu Trúc vừa giải thích: “Sư huynh ta không có quan hệ với yêu thị. Hắn là thương nhân, là người. Các ngươi không nên hiểu lầm hắn.”
Tống Quân không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tại sao cho tới bây giờ hắn không lộ diện liên lạc cùng với chúng ta?”


Gấu Trúc nói: “Bởi vì năm đó chủ nhân yêu thị đã mướn rất nhiều tiền mượn công viên trò chơi, coi như là mua đứt. Mặc dù đã đổi chủ nhưng yêu thị vẫn tiếp tục ở nơi này tổ chức tiếp. Sư huynh ta nói buôn bán phải thành thật nên mới có cuộc làm ăn này.”


Vừa nói, Gấu Trúc vừa dẫn Tống Quân tới quầy nhỏ bán thức ăn nhanh. Người đàn ông ngồi nhàn nhã ở trong tiệm uống nước chính là Lạc Phi.
Dường như biết rõ ý định của Tống Quân, Lạc Phi cười chào hỏi với hắn: “Ngươi khỏe, đại danh đỉnh đỉnh Tinh Quân kiếm.”






Truyện liên quan