Chương 88: Hậu phát tiên chí [7]

Bà mối lại không ngại mấy lần đến nói đều nói nửa canh giờ, cuối cùng vẫn là Lão Đào đau lòng cho nước trà trong phủ, khuyên can mãi mới tiễn được bà về.
Mặc dù người đã đi rồi, nhưng dư âm vẫn lưu lại thật lâu, bên tai không dứt.


Đào Mặc bưng trán, đáng thương hỏi Lão Đào: “Lão biết Hứa tiểu thư là người nào không?” Hứa tiểu thư ban đầu mời bà mối đến cửa đề thân, hắn chỉ nghĩ là trùng hợp, không nghĩ là thật, bảo Lão Đào tiễn về. Ai dè vị Hứa tiểu thư này hình như thật sự thừa nhận đúng là hắn, đẩy một người đi lại mời một người khác đến, hai lần, rồi ba lần, có xu thế càng ngày càng dũng cảm, thực sự khiến hắn không nghĩ được gì.


“Hứa tiểu thư là Đại tiểu thư của một trang tơ lụa giàu có.” Kim sư gia đột nhiên đi ra, mặt đầy tiếu ý, “Nghe nói tuy là xuất thân thương nhân, nhưng rất tri thư đạt lý, mỹ mạo như hoa, là giai nhân hiếm thấy.”
Đào Mặc ngây ngô nói: “Vậy sao nàng lại xem trọng ta?”


Kim sư gia bật cười nói: “Sao đông gia lại tự xem nhẹ mình như vậy? Người tốt xấu gì cũng là Huyện lệnh thất phẩm của triều đình, trông coi mọi việc trong huyện, lại chưa có thê thất, cũng không có hoa danh ở bên ngoài, vốn một giai tế khó tìm.”
*hoa danh: kĩ nữ, giai tế: người chồng tốt


Đào Mặc bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
“Giai nhân phối với giai tế. Theo ta, chuyện hôn sự này quả thực là giữa trai tài gái sắc, ông trời tác hợp, sau này truyền ra ngoài, cũng là một đoạn giai thoại. Đông gia hà tất từ chối người ta từ ngàn dặm đến, mang danh không hiểu phong tình?”


Nếu Kim sữ gia không phải là nam tử, Đào Mặc còn nghi lão là bà mối thứ tư. Hắn lại nhìn về phía Lão Đào cầu cứu.
Lão Đào chậm rãi nói: “Thiếu gia, tâm tư của lão gia người cũng biết.”
Đào Mặc trong lòng trĩu nặng.
Lão Đào lại nói: “Tâm tư của ta, người cũng biết.”


available on google playdownload on app store


Đào Mặc rụt vai.
“Nhưng chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của người, người vẫn phải tự mình quyết định thôi.” Lão Đào thở dài đi ra ngoài.


Kim sư gia ngẩn người. Lão còn tưởng đối phương có điều kiện tốt như vậy, Lão Đào sẽ không kịp chờ đợi mà tác hợp, không ngờ lại tùy hắn tự mình làm chủ.
Trước khi Lão Đào rời đi, đột nhiên quay đầu nói với Kim sư gia: “Kim sư gia có quen biết với Hứa gia?”


“Đương nhiên, ” Kim sư gia bật thốt lên sau đó chợt hoàn hồn, cười gượng mấy tiếng nói, “Đồng hương mà.”
Lão Đào cười cười, chắp tay bước ra ngoài cửa, xoay người hướng về phía phòng mình.
Trời còn sáng choang, nhưng cửa sổ phòng lão lại đóng rất chặt.


Lão đẩy cửa vào phòng, một thanh niên mặc bố y đứng ở sau cửa đợi. Thấy lão đi vào, liền vội vàng hành lễ: “Lô trưởng lão.”
Lão Đào gật gật đầu nói: “Chuyện này ngươi làm tốt lắm.”
Thanh niên kín đáo cười nói: “Ta chỉ là nghe mệnh hành sự.”


Lão Đào nói: “Ta không ngờ ngươi có thể mời được Kim sư gia đến nói tốt cho người.”
Thanh niên nói: “Kim sư gia cũng không phải do ta mời đến, chính là do Hứa lão gia mời. Lão nói nếu đã diễn trò, cũng phải làm giống như thật mới được.”


Trên mặt Lão Đào lúc này mới hiện ra một tia cười mỉm, “Xem ra, vị nhạc phụ tương lai này của ngươi quả thực rất sáng suốt.”
“Lúc trước nếu không có ta tương trợ lúc lâm nguy, cũng sẽ không có Hứa lão gia ngày hôm nay. Lão ghi nhớ trong lòng, không dám quên.”


Lão Đào nói: “Chờ chuyện này xong xuôi, ta sẽ mời thiếu gia chứng hôn cho hai vị.”
Thanh niên lộ vẻ mặt khó xử.
Lão Đào cười nói: “Đương nhiên còn có ta.”


Thanh niên cảm kích nói: “Đa tạ Lô trưởng lão.” Đối với bọn họ mà nói, một quan huyện chứng hôn thì không tính là gì, Ma giáo trưởng lão đích thân chứng hôn mới là vẻ vang.
Lão Đào nói: “Nhưng trước lúc đó, còn phải ủy khuất Hứa tiểu thư vài ngày.”


Thanh niên chần chừ một lúc mới nói: “Thuộc hạ có một câu không biết có nên nói hay không.”
“Nói.” (Gặp bạn Kỷ là “Đừng nói.” =)))


“Rốt cuộc Đào đại nhân nhìn trúng ai, sao lại phải dùng đến phương thức bậc này thăm dò? Kỳ thực nam hôn nữ giá là bình thường, đại nhân hoàn toàn có thể mời bà mối đến cửa cầu hôn.” Trong lòng hắn đầy nghi hoặc, Đào Mặc đường đường là một nam tử sao lại không dám tới cửa cầu hôn, lại muốn vị hôn thê của hắn một nữ tử lại hi sinh khuê danh tác thành cho hắn.


Lão Đào vỗ vỗ vai hắn.
Thanh niên vội cúi đầu nói: “Thuộc hạ nhiều lời.”
Lão Đào ngầm gợi ý: “Bình thường nếu không có việc gì, thì hãy tiếp xúc nhiều với bang vụ.” Nhất là hai nhân vật đứng đầu chấp chưởng Ma giáo của ngươi.


“… Dạ.” Hiển nhiên, Lão Đào gợi ý quá mức ẩn ý phức tạp, thanh niên không cảm thụ được.
***
Một canh giờ luyện chữ, một canh giờ chơi cờ.
Bởi vì trong đầu còn đang nghĩ về chuyện của Hứa tiểu thư, Đào Mặc binh bại như núi đổ.


Cố Xạ công thành đoạt đất không chút nương tay, trong một nén nhang ngắn ngủi, sơn hà đã định.
Đào Mặc cầm quân cờ đen trên bàn cờ lúc tới lúc lui một hồi, buông xuống nói: “Ta thua rồi.”
Cố Xạ nói: “Thua một ván cờ thắng được giai nhân, cũng là một chuyện tốt.”


Đào Mặc run tay, quân cờ đen rơi trên bàn cờ, phá vỡ thế cục, cũng đảo loạn xuân thủy tĩnh lặng trong lòng, “Ngươi cũng nghe rồi?”
Cố Xạ dựa vào lưng ghế, thong thả nhấp trà.


Đào Mặc thấp giọng nói: “Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.” “Là không biết nên đưa sính lễ thế nào?” Cố Xạ nói.
Đào Mặc vội xua tay: “Đương nhiên không phải. Ta, ta sao có thể cưới nàng.” Hắn sinh ra đã là đoạn tụ, cưới một nữ tử là hại nàng.


Cố Xạ nói: “Vậy thì có khó gì? Cự tuyệt là được.”
“Nhưng nàng là nữ tử, loại chuyện này ít nhiều cũng tổn hại khuê danh.” Nữ tử đến cửa đề thân vốn là chuyện khó mở miệng, huống gì nhiều lần bị cự tuyệt.
Cố Xạ trầm mặc nhìn hắn.


Đào Mặc nói: “Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu ta là nàng, chắc chắn sẽ rất khó chịu.”


Cố Xạ nhìn lá trà chìm xuống trong chén trà, đảo đảo chén trà, nhìn mặt nước nổi lên sóng gợn, lại buông xuống, “Ngươi còn chưa gặp qua nàng, đã cho là nàng đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng, không phải người không xuất giá sao?”
Đào Mặc lúng túng nói: “Ta cũng không có ý này.”


“Ngươi có từng nghe qua câu này. Không có chuyện không lấy lòng, không gian trá không phải trộm.”
Đào Mặc bất giác nhíu mày, “Cũng không thể nói như vậy.”
Cố Xạ lạnh nhạt quét mắt.


Đào Mặc kiên trì nói: “Ngươi nói ta cũng không sao, nhưng nàng là nữ tử, những lời này quá khắc nghiệt rồi.” Lời nói lúc sau càng lúc càng nhẹ đi, chữ vẫn như cũ không lọt vào tai Cố Xạ.
“Khắc nghiệt?” Y mím môi.


Đào Mặc vội liên tục xua tay, “Ta cũng không phải có ý này. Ta chỉ cảm thấy những lời vừa rồi, có chút, có chút, không thích đáng.”


Cố Xạ yên lặng nhìn hắn một lát, đứng dậy đi ra ngoài. Tĩnh dưỡng đã nhiều ngày như vậy, thương thế cũng đã tốt hơn bảy tám phần, dù vẫn còn có chút đau, nhưng bước đi bình thường miễn là chậm một chút cũng không có gì đáng ngại.
Y đứng lên, Đào Mặc cũng đứng lên theo.


Cố Xạ bước chân qua ngưỡng cửa, đi mà đầu cũng không quay lại, “Tiễn khách.”


Đào Mặc đuổi tới chỗ bậc cửa, dừng lại, nhìn bóng dáng y càng ngày càng xa, trong lòng lại khó chịu đến phiên giang đảo hải. Hắn không hối hận vì ban nãy đã phản bác, chỉ hối hận mình không đọc sách, tìm từ nói chuyện không đủ uyển chuyển, biết rõ Cố Xạ là vì tốt cho hắn, bản thân lại chọc y tức giận.


Hắn không biết sau đó làm thế nào mình về đến được nha môn, chỉ là vào cửa liền nằm trên giường không muốn động đậy. Buổi tối Hách Quả Tử đưa bữa tối đến, hắn cuộn mình trốn trong chăn không ra.
Hách Quả Tử hỏi vài lần đều không có kết quả, lại đổi Lão Đào đến.


Lão Đào không vào cửa, chỉ đứng ở cửa im lặng nhìn hắn. Lão bày ra chuyện này, chính là muốn giải quyết dứt khoát. Chuyện tình cảm, hại người không kém, chỉ sẽ càng lún càng sâu. Thay vì để sau này Đào Mặc bất thể tự thoát khỏi lúc đối mặt với các loại chuyện đau khổ, chi bằng bây giờ đem chuyện này phân ra rõ ràng minh bạch. Nếu Cố Xạ cũng có tâm, vậy lão sẽ không có gì để nói nữa, thành toàn cho bọn họ là được. Nếu không có, dù là dùng kim kiếm ngân đao, lão cũng phải đem hai người đoạn tuyệt sạch sẽ!


***
Ánh trăng dịu dàng, trùng điệp trong khoảnh sân nhỏ, điểm một chút sáng trên mặt đất.
Cố Xạ một mình ngồi trên đệm dưới tán hoa bông vải, bên cạnh đặt một bình rượu trong, tự châm tự uống.


“Cố công tử thật có nhã hứng.” Lão Đào từ trên nóc nhà nhảy xuống, “Một mình nâng chén mời trăng sáng.”
Cố Xạ nói: “Đào tiên sinh cũng vậy, nửa đêm đạp nguyệt tầm phương, bất quá hình như tìm lầm chỗ rồi.”
Lão Đào ho khan nói: “Ta đến tìm Cố công tử.”


Cố Xạ cạn sạch rượu trong ly.


“Ta muốn cầu Cố công tử giúp một chuyện.” Lão Đào nói, “Gần đây có một vị Hứa tiểu thư mời bà mối đến làm mối thiếu gia cho nàng. Ta tìm người thăm dò, vị Hứa tiểu thư này tuổi trẻ mỹ mạo, tri thư đạt lý, trong nhà lại có trang tơ lụa, là nhân duyên tốt khó có. Chỉ là thiếu gia nhà ta ngượng ngùng, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nam nữ, khó tránh dao động bất định. Ta muốn thỉnh Cố công tử nể tình một tràng tương giao với thiếu gia, khuyên người một chút.”


Cố Xạ đặt ly xuống, “Ngươi không phải đến nhờ ta nói tốt cho người.”
Lão Đào ngẩn ra.
Cố Xạ chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn để Đào Mặc đáp ứng hôn sự này, đã không đến tìm ta.”
Lão Đào mặt không đổi sắc nói: “Làm sao có thể khẳng định?”


Cố Xạ nói: “Ngươi biết rõ, ta tuyệt sẽ không đáp ứng.”
Lão Đào vô tội nói: “Ta đâu biết.”
Cố Xạ lạnh nhạt nói: “Vậy bây giờ ngươi biết rồi.”
Lão Đào nói: “Ta có thể hỏi nguyên do một chút không.”
“Không thể.” Cố Xạ nói.


Lão Đào nhìn y, trong mắt đầy ý dò xét.
Sắc mặt Cố Xạ vẫn như thường, lát sau mới nói: “Bởi vì ta cũng chưa nghĩ thông.“






Truyện liên quan