Chương 63: Sao mờ

Tầng mây tách ra một mảng, mặt trời lộ ra, cả vùng đất sau bão tuyết được chiếu ánh sáng kim quang nhu hòa.
Ninh Nhi đứng trên sườn núi nhìn ra phương xa. Gió vẫn rét thấu xương, nàng khép chặt cổ áo, đưa ngón tay ra trước môi, nhẹ nhàng thổi.


"Đừng lo lắng, theo tin tức truyền về thì bọn họ đã thắng rồi." Mễ Bồ Nguyên thấy Ninh Nhi như vậy không nhịn được an ủi.
Ninh Nhi nhìn hắn cười cười: "Ừ."


Nhưng trong lòng nàng vẫn không yên được. Thắng là thắng nhưng cũng không có tin Thiệu Chẩn ra sao, Tiết Đình như thế nào. Nàng thật sự không thể ở lại tộc Ba Lợi chờ tin, liền khăng khăng đòi Mễ Bồ Nguyên dẫn nàng ra đường lớn nơi Đường quân sẽ đi qua chờ bọn họ.


Sáng sớm khi tỉnh lại, nàng phát hiện lông cừu cùng áo lông đều đắp ở trên người mình nhưng không thấy bóng dáng Thiệu Chẩn. Nàng hoảng hốt không dứt, vội vàng chạy quanh tìm thì thấy Mễ Bồ Nguyên đến.
Nàng lập tức hiểu. Thiệu Chẩn cuối cùng vẫn không bỏ trách nhiệm của chàng.


Ninh Nhi cũng lo lắng cho cả Tiết Đình nữa.
Nhưng tất cả những chuyện này sao lại để Thiệu Chẩn tới gánh chịu.
Chẩn lang. . . . . . Mỗi lần nhớ tới cái tên này, nàng đều cảm thấy sợ hãi cùng đau lòng.
Nàng không dám suy nghĩ, chỉ có thể chờ ở trên đường lớn này, lòng tràn đầy hy vọng lẫn lo sợ.


Mễ Bồ Nguyên nhìn Ninh Nhi không nói gì nữa. Trời đông giá rét, gương mặt nàng bị gió thổi làm hồng, được tuyết trắng chiếu sáng vô cùng xinh đẹp.
Đáng tiếc. . . . . . Mễ Bồ Nguyên trong lòng than thở, không khỏi cười khổ.


available on google playdownload on app store


Ở phương xa trên đường chân trời xuất hiện một đội ngũ, hai người đều chấn động.
"Đúng là cờ của Đường quân!" Mễ Bồ Nguyên nhìn một chút, khẳng định nói.
Tim đập thình thịch, Ninh Nhi vội vàng lên ngựa chạy về hướng đó.


Mễ Bồ Nguyên thấy bộ dáng không thể chờ đợi được của nàng không khỏi bật cười, cũng lên ngựa, ở phía sau nói: "Hồ nương tử, chậm một chút!"
Gió càng thổi mạnh, mặt trời chiếu sáng rực rỡ ở trên đầu.
Khi đến gần, Ninh Nhi trông thấy một người cưỡi ngựa từ trong đội ngũ chạy nhanh ra.


Nàng nhìn kỹ.
Người chạy ra, cao lớn mạnh khỏe chính là Tiết Đình.
"Ninh Nhi!" Nàng nghe được hắn lớn tiếng gọi tên mình, nước mắt trào ra làm xung quanh mờ đi. Khi đến gần, hai người xuống ngựa, Ninh Nhi lau nước mắt, nhào vào trong ngực Tiết Đình: "Biểu huynh. . . . . ." Còn chưa dứt lời đã khóc lớn lên.


Tiết Đình ôm nàng thật chặt, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, Không sao. . . . . ." Nhưng mới nói, ánh mắt lại cảm thấy chát.
Ninh Nhi đẩy hắn ra, xem xét một hồi, xác định quả thật hắn không sao, mới yên lòng.
"Biểu huynh. . . . . ." Nàng lau nước mắt hỏi, "Chẩn lang đâu? Chẩn lang đâu rồi?"


Tiết Đình nhìn nàng, vẻ mặt ảm đạm xuống.
"Ninh Nhi. . . . . ." Hắn mở miệng lại cảm thấy khó nói.
Ninh Nhi nhìn hắn, tựa như đã dự cảm được cái gì, sắc mặt liền trở nên tái nhợt.


Thiệu Chẩn không ch.ết, chỉ là bị thương rất nặng, bị một đao từ sau lưng đâm vào, thiếu chút nữa trúng tim, chảy rất nhiều máu.
". . . . . . Lúc ta chạy đến, hắn đã trúng đao, Lang trung nói, có qua được hay không phải xem tối nay." Trong một lều của tộc Ba Lợi, Tiết Đình nhỏ giọng nói.


Ninh Nhi ngồi bên cạnh giường ngơ ngẩn nhìn Thiệu Chẩn, trên mặt đã không còn nước mắt.
Chàng nằm không nhúc nhích, sắc mặt môi đều trắng bệch như giấy. Ninh Nhi nắm bàn tay chàng lộ ra bên ngoài, lạnh đến run người.
Tiết Đình nhìn Ninh Nhi, khe khẽ thở dài.


"Ninh Nhi," hắn có chút không nhịn được, nở một nụ cười khổ, "Nếu như muội muốn khóc thì cứ khóc đi, sẽ dễ chịu hơn một chút."
Ninh Nhi lắc đầu, một hồi lâu mới mở miệng hỏi, giọng khàn khàn: "Lang trung nói, chính là tối nay sao?"
Tiết Đình gật đầu.


Ninh Nhi trầm mặc một lát mới nói thật nhỏ: "Muội biết rồi."
***


Lâu Vũ Triệt và Bùi Hành Kiệm đang cùng Ba Lợi Bồ Chân ở trong doanh vừa đi vừa nói chuyện. Ba Lợi Bồ Chân tính tình trời sinh hào phóng, khi nói chuyện mặt mày hớn hở, giọng nói vang dội, người ở bên ngoài hơn mười trượng cũng có thể nghe được.


Lần này, bộ tộc Ba Lợi giúp quân Đường toàn thắng, lại đem nhóm người Đại Đô Hộ về ở tạm, đợi tiếp ứng. Trong doanh địa, nam nữ lão ấu đều vui sướng, ăn thịt uống rượu, vui vẻ tưng bừng.


Nhìn thấy Tiết Đình tới, Bùi Hành Kiệm rời khỏi mọi người, đi lên phía trước, hỏi: "Thạch Kỵ Tào như thế nào?"
"Còn chưa tỉnh lại." Tiết Đình nói.
Bùi Hành Kiệm trầm ngâm, nói: "Ai đang trông nom hắn?"
"Biểu muội ta."


Bùi Hành Kiệm kinh ngạc nhưng thấy vẻ mặt Tiết Đình, trong lòng cũng hiểu nàng kia cùng Thiệu Chẩn có lẽ không giống bình thường.
"Đành phải xem ở số mệnh hắn vậy." Bùi Hành Kiệm không khỏi thở dài, vuốt râu.
Lúc này, một quân sĩ tới, nói Lang trung mời Bùi Hành Kiệm đến lều bên kia.


"Có hai người Hồ hình như có tranh chấp với Lang trung." Hắn nói. Lúc đến gần mọi người nghe được âm thanh tranh cãi. Lang trung theo quân đang đứng ở trước lều, tranh chấp với hai người Hồ.
Bùi Hành Kiệm và Tiết Đình vội vàng đi tới.
". . . . . . Thuốc kia đen thùi lùi, ai biết là cái gì." Lang trung cau mày nói.


"Đây chính thần dược của tộc ta!" Người thanh niên hiểu sơ Hán ngữ gian nan nói, chỉ vào trong lều, "Hắn dùng rất nhanh sẽ khỏe lại!" Bên cạnh hắn, một lão nhân râu tóc bạc trắng cầm một bình nhỏ lem nhem, dùng sức gật đầu.
"Sao vậy?" Bùi Hành Kiệm hỏi.


Lang trung thấy ông như gặp cứu tinh, vội nói: "Phó Đô Hộ, hai người Hồ này cầm một bình dược nói là có thể chữa thương, muốn cho Thạch Kỵ Tào uống! Thạch Kỵ Tào hôn mê bất tỉnh, thân thể suy yếu, nếu dùng thuốc không đúng chính là liên lụy đến tính mạng, tiểu nhân thực không dám làm chủ!"


Bùi Hành Kiệm sáng tỏ, nhìn hai người Hồ này một chút, hòa khí nói: "Thuốc này, thật có thể chữa thương?"
Người thanh niên nói: "Đúng vậy. Đây là thuốc của lão thượng trong tộc chúng ta, thuốc của ngài ấy có thể khiến người ta cải tử hồi sinh."


Lời vừa nói xong, Lang trung giật nhẹ tay áo Bùi Hành Kiệm, nhỏ giọng nói: "Nghe nói người Hồ nhiều tà thuật, cũng không biết thuốc kia bên trong có cái gì. . . . . ."
Bùi Hành Kiệm trầm ngâm, nhìn về phía Tiết Đình: "Quan Sát Sứ nghĩ sao?"


Tiết Đình nhìn Lang trung, nói: "Lang trung từng nói, tính mệnh Thạch Kỵ Tào phải xem ở tối nay, không biết được bao nhiêu phần?"
Lang trung suy nghĩ một chút rồi nói: "Thạch Kỵ Tào bị thương nặng như thế, nếu nói cơ hội sống sợ là chưa đủ hai phần."


Tiết Đình đang muốn nói, tiếng Ninh Nhi chợt truyền đến: "Nếu như thế, không bằng xin lão nhân gia này thử một lần đi."
Mọi người ngạc nhiên nhìn lại, thấy nàng đã đi ra khỏi lều, hai mắt đỏ bừng.


Nàng nhìn Tiết Đình, cắn cắn môi: "Chẩn lang tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc, nếu chàng biết cũng không muốn nằm chờ ch.ết."
***
Tri giác khi có khi không.


Thiệu Chẩn cảm giác hồn phách mình không quá nguyện ý ở lại trên thân thể, giống như thuyền nhỏ trôi trong trong dòng nước xoáy, chìm nổi trôi giạt, không biết muốn trôi về phương nào.
Bên tai là tiếng hò hét ầm ĩ, có tiếng đao kiếm, có tiếng kêu thảm thiết, có tiếng quát, tất cả đan vào một chỗ.


Hắn nghe có người gọi tên mình, dường như vô cùng lo lắng.
Thiệu Chẩn cảm thấy rất mệt mỏi, hắn muốn ngủ một giấc thật ngon. Hắn còn có chuyện rất quan trọng chưa làm xong, trước hết phải nghỉ ngơi cho khỏe đã.
Nhưng những âm thanh kia thật sự ầm ĩ, Thiệu Chẩn muốn nói, đừng phiền nhiễu ta nữa. . . . . .


Qua một hồi lâu, màn sương mù bao phủ hắn từ từ tản đi.
Ánh sáng, màu sắc, lần lượt thay đổi khó phân biệt.
"Chẩn lang. . . . . ." Có ai đang gọi hắn, giọng nói dịu dàng, hình như mang theo vui vẻ ngọt ngào.
Thiệu Chẩn muốn đi tìm, bất chợt có một bóng người cản hắn, hắn nhìn lại thì ra là tổ phụ.


"Định đi đâu đấy? Hôm nay đã luyện đao chưa?" Giọng của tổ phụ, Thiệu Chẩn đã lâu không được nghe nhưng vẫn nghiêm nghị giống như trong trí nhớ.
Luyện rồi, ngủ dậy liền luyện, ước chừng luyện hai canh giờ.
Tổ phụ lại tựa như không hài lòng lắm, nhìn hắn, khẽ nhíu mày.


"Đao pháp Thiệu gia được tổ thượng truyền xuống, trọng tinh túy không khoa trương, con phải tập cho thành thục, không được lười biếng. . . . . ."
"Thiệu gia mấy đời trung lương, chưa từng phạm vào gian tà, con phải ghi nhớ, không được khiến tiên nhân hổ thẹn. . . . . ."


Thiệu Chẩn muốn nói mình chưa từng lười biếng, đao pháp của hắn người người khen. Thế nhưng sau câu nói kia là gì, hắn chợt im bặt.
". . . . . . Lúc trước ta chiêu ngươi vào phủ, ngươi cũng không tình nguyện, hôm nay lại tự nguyện đến là vì sao?"


". . . . . . Ngươi từng hỏi thăm ta mộ địa của Thượng phủ Tả Nghị Đô Úy Thiệu Lăng, vì sao?"
Thiệu Chẩn muốn trả lời nhưng đáp án lại tựa như đom đóm, ở trong lòng hắn mơ hồ, mịt mờ.
Hắn đang gấp thì một giọng nói ở phía sau vang lên: "Chẩn lang."
Thiệu Chẩn ngạc nhiên quay đầu lại.


Ánh mặt trời ôn hòa, hoa Tử Đằng nở như thác nước, một cô gái xinh đẹp đứng ở dưới tàng cây, hai gò má ửng hồng như cánh hoa, cười khanh khách nhìn hắn. . . . . .
"Ninh. . . . . ." Hắn nhẹ nhàng gọi, âm thanh lại giống bị giữ trong cổ họng.


Cảm giác trôi nổi từ từ bớt đi, đau đớn đột nhiên xuất hiện giống như lửa đốt.
Nàng kia mỉm cười với hắn nhưng diện mạo dần dần mơ hồ.
"Ta rất nhớ nàng. . . . . ."
"Tương lai vô luận ta và nàng đi đâu, trở thành dạng người gì, nàng đều phải ở cạnh ta đấy nhé."


"Chàng đã nói, chúng ta còn phải đi rất nhiều nơi, chàng còn phải đánh xe ngựa mang ta đi Thành Đô."


Thiệu Chẩn trong lòng nóng nảy, vội vàng đuổi theo nàng nhưng dưới ánh sáng, bóng dáng kia dần dần nhạt đi, Tử Đằng rực rỡ cũng biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn đau đớn trên thân thể, đau thấu xương.
Cảm giác mất mát mãnh liệt, Thiệu Chẩn đột nhiên thức tỉnh: "Ninh Nhi. . . . . ."


Trên tay đang bị cái gì cầm thật chặt, ấm áp mà mềm mại.
Đau đớn do ánh sáng đâm vào mắt từ từ bớt đi, Thiệu Chẩn mở to mắt nhìn, khuôn mặt dần dần trở nên rõ ràng, gần trong gang tấc.
Một giọt nước rơi xuống tay hắn, ấm áp mà chân thật.


"Chẩn lang. . . . . ." Giọng nói kia không hề hư ảo nữa, truyền vào trong tai mang theo nghẹn ngào, đè nén còn có vui mừng.


Kinh hoàng trong lòng nháy mắt tiêu tán, Thiệu Chẩn nhìn chằm chằm nàng, giống như sợ nàng lại biến mất, hai mắt mở lớn, há mồm nhưng lại không phát ra được âm thanh nào. Ninh Nhi biết chàng muốn nói gì, nàng dùng tay che môi của chàng lại, rồi vừa khóc vừa cười, một chốc, đem mặt mình dán vào mặt chàng, dường như nàng muốn sẽ không bao giờ tách ra nữa. . . . . .


"Không đi vào nói hai câu sao?" Bên ngoài lều, Tôn Khang nhìn hai người thân mật bên trong, hỏi Tiết Đình.
Tiết Đình cũng nhìn vào, ánh lửa nhảy nhót trên mặt hắn, vẻ mặt cũng là bình tĩnh.


"Không cần quấy rầy bọn họ." Hắn lạnh nhạt nói, dứt lời, hít sâu một cái, nhìn Tôn Khang, "Ngươi làm việc quá mức, chẳng lẽ lại muốn đợi hắn ở đây?"
Tôn Khang cười khổ: "Nếu như ta xuống tay được, Đại Đô Hộ và Phó Đô Hộ cũng sẽ giết ch.ết ta."


Tiết Đình cười một tiếng, vỗ vỗ vai hắn, cùng hắn đi chỗ khác. Trên mặt tuyết lưu lại dấu chân nhàn nhạt, bóng đêm mênh mông, sao mờ đầy trời.
Hết chương 63






Truyện liên quan