Chương 7: Tiếng lòng xao động
Editor: Gà _ LQĐ
Ngày thứ ba là ngày lại mặt, đến tòa nhà ở Kinh thành của Cao gia. Phiêu kỵ đại tướng quân Cao Bác Viễn tự mình nghênh đón nữ nhi, nữ tế (con rể) vào cửa, Cửu vương và Cửu vương phi cũng đến tham gia, ngồi trong phòng khách nhìn bọn họ đến gần.
Cửu vương cúi người đến gần ái thê, thấp giọng nói: "Trông A Lãng có vẻ là người khỏe mạnh, cũng không thua ta năm đó. Ngày thứ ba lại mặt, nàng đi bộ hơi lắc lư, còn phải để Bổn vương đỡ nàng."
Cửu vương phi đỏ mặt, nhìn xung quanh một lát rồi khẽ thả lỏng, thở ra một hơi nói: "Còn nói, nếu không phải chàng hồ nháo, thì sao có một bài thơ xiêu vẹo như vậy?"
Cửu vương đắc ý cười một tiếng, kéo tay thê tử nắm trong lòng bàn tay. Cửu vương phi cũng không chịu, hất ra, bước đến, kéo Tịnh Thục, dịu dàng hỏi: "Ở phủ Quận vương có quen không?"
Tịnh Thục khẽ gật đầu: "Cô..." Đang muốn gọi cô mẫu, đã nghe Chu Lãng ở bên cạnh gọi một tiếng: "Cữu tổ mẫu."
Tịnh Thục gọi Cửu vương phi là cô, vì hai nhà là hàng xóm hơn nữa còn là thế giao, thật ra thì cũng không có liên hệ máu mủ. Mà Chu Lãng lại là quan hệ huyết thân chân chính, quy luật sinh đẻ của Tiên hoàng rất thú vị, lúc đầu sinh được chín vị công chúa, trong lúc gần như tuyệt vọng thì lại sinh được chín vị hoàng tử. Tổ mẫu Chu Lãng trưởng công chúa Chiêu Hoa là hoàng trưởng nữ, mà Cửu vương là út tử, giữa bọn họ vừa lúc cách một thế hệ.
Hôm nay kém bối phận, Tịnh Thục vốn không tiện gọi cô mẫu, đổi giọng gọi cữu tổ mẫu, thì không ổn lắm.
Cửu vương phi khéo hiểu vỗ tay nhỏ của nàng, kéo tiểu nương tử ra hậu trạch nói chuyện, nhị thẩm của Tịnh Thục vội vàng đi theo, cười làm lành, cẩn thận dè dặt lấy lòng.
Các nam nhân ở lại tiền thính uống trà, nói chuyện, nói đến chiến sự biên quan, bài binh bố trận, Cao tướng quân từng trải và mưu lược làm Chu Lãng nhìn với đôi mắt khác xưa, đây tuyệt đối là Đại Nguyên Soái đao thật thương thật, để y bội phục tự đáy lòng. Y quyết định nể mặt thể diện của lão trượng, đối với thê tử khá hơn một chút, thậm chí lúc nàng lên xe ngựa còn đưa tay đỡ giúp một phen.
Cao Bác Viễn rất hài lòng với cô gia, vóc người cao lớn tuấn lãng, nói năng không tầm thường lại rất có chí hướng, tuy là kim chi ngọc diệp trong phủ Quận vương, nhưng cũng không yếu ớt, binh sĩ tốt như vậy cực kỳ hiếm có. Nhìn vợ chồng son tương kính như tân, trai tài gái sắc, lão trượng cũng yên lòng. Trước khi đi dặn dò nữ nhi hiếu kính cha mẹ chồng, cẩn thận hầu hạ trượng phu, bản thân muốn trở về quê nhà Liễu An châu mừng năm mới, bảo nàng có chuyện thì đi tìm Cửu vương phi trao đổi.
Phu thê Cửu vương cũng lên mui xe hương chương (xe của vương thời xưa), lúc còn trẻ, luôn là Cửu vương ôm bà lên xe. Hôm nay đã có tuổi, Cửu vương phi không chịu để ông ôm nữa, nắm bàn tay to của ông, giẫm bước vào xe, mới tựa đầu vào vai trượng phu, khôi phục thân mật thường ngày.
"Vợ chồng son bọn nó hình như có chút vấn đề." Cửu vương phi sâu xa nói.
"Không thân thiết phải không?" Cửu vương lười biếng vuốt hà bao bên eo bà.
Cửu vương phi giật mình nhìn về phía ông: "Ngay cả chàng cũng phát hiện? Nhưng mà, dường như Bác Viễn ca ca không phát hiện ra."
Cửu vương ha hả cười: "Đúng thế, đây không phải rất bình thường sao?"
Cửu vương phi luôn thông tuệ nhưng lúc này vô cùng không hiểu, ngồi thẳng người, lườm ông: "Tại sao?"
Cửu vương cười hì hì kề sát mặt: "Nàng hôn ta đi, ta sẽ nói cho nàng biết."
Cửu vương phi buồn cười: "Đã là lão phu thê rồi, mà còn chơi cái này."
Cửu vương hơi ngửa ra sau, tựa vào nệm êm, đóng chặt đôi môi. Cửu vương phi thấy ông chặt như nút, cáu giận trừng mắt liếc, nhưng vẫn dựa vào người ông, hôn nhẹ lên khóe môi.
Cửu vương được như ý, cười ha ha, vỗ nhẹ lưng ái thê, dịu dàng nói: "Nàng không thể so sánh bọn nó như chúng ta lúc tân hôn được, chúng ta đã chung tình trước đó, lúc thành thân là kết quả chờ đợi từ lâu, đương nhiên như keo như sơn. Bọn nó do thánh chỉ ban hôn, đêm động phòng hoa chúc mới lần đầu gặp mặt, cho dù là trai tài gái sắc, cũng cần có quá trình quen thuộc, không thể chỉ ngủ một giấc, đã dính chặt không chia lìa."
Cửu vương phi suy nghĩ một chút thấy quả thật có lý, ném ánh mắt sùng bái cho Cửu vương, vuốt ve ngực ông nói: "Vương gia thật anh minh thần võ, tiểu nữ tử bội phục sát đất, hận không thể lấy thân báo đáp."
"Ha ha ha! Đúng." Cửu vương cười lớn, vui vẻ không thôi.
Cửu vương phi chợt nghĩ đến một chuyện, lo lắng nói: "Tính khí Quận vương phi này... A Lãng cũng không phải là ruột thịt gì của bà ấy, nếu không có một quan nửa chức, chỉ sợ ở nhà sẽ không có địa vị gì. Nếu không, chàng suy nghĩ thử một số biện pháp, an bài cho nó việc vặt gì đó đi."
Tâm trạng Cửu vương đang thoải mái còn nghe thê tử thổi gió bên gối, đương nhiên đáp ứng ngay: "Ừ, ngày mai ta đến Lại bộ nhìn một chút, xem có vị trí gì thích hợp sắp xếp cho nó không, cũng tránh cho nó cả ngày đi loanh quanh, không làm chính sự."
Hai phu thê Chu Lãng trở lại phủ Quận vương, đương nhiên phải đến phòng chính thỉnh an trưởng bối trước. Hai con dâu đang nói chuyện với trưởng công chúa, thấy bọn họ đi vào. Trưởng công chúa khách khí hỏi Phiêu kỵ tướng quân có khỏe không, Tịnh Thục thủ lễ trả lời câu hỏi của trưởng bối.
Quận vương phi nói tiếp: "Lão Tam, ngươi cũng đã lấy vợ rồi, chính là người lớn, sau này đừng cứ nghĩ đến việc chạy tới Lương châu nữa, hay ở nhà đi theo nhị ca ngươi kết giao chút thế gia huân quý đi, nâng đỡ cánh cửa của phủ Quận vương chúng ta."
Chu Lãng khẽ giật môi, ngoài cười nhưng trong không cười liếc nhìn bà ta một cái, không lên tiếng. Bà ta hận y không nhanh chóng chạy đến Lương châu đi, ch.ết ở chỗ nào xa một chút. Lần này lời răn dạy của từ mẫu, chẳng qua cũng chỉ nói cho người bên cạnh nghe thôi.
Nhị thái thái Cận thị nhìn không nổi, dùng khăn điểm Chu Lãng một cái nói: "Tam gia đây là vẻ mặt gì? Vương phi rõ ràng vì muốn tốt cho ngươi, sao ngươi lại không biết cảm kích thế?"
Chu Lãng đang muốn đánh trả, đã bị Tịnh Thục chắn trước mặt, nàng quỳ gối hành lễ, nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân hết lòng dạy bảo, phu quân đương nhiên sẽ khắc trong tâm khảm. Nhị thẩm bỏ qua cho, vốn vừa rồi trên đường có chút chuyện không vui nho nhỏ, mới làm phu quân thất thần. Nếu các trưởng bối không còn gì dạy bảo, chúng con xin về phòng trước."
Trưởng công chúa cũng không muốn nhìn bọn họ gây gổ, khoát tay để cho bọn họ lui xuống.
Nhưng Chu Lãng không theo Tịnh Thục trở về Lan Hinh uyển, ném xuống một câu "Ta có việc, tự nàng trở về đi" xem như căn dặn nàng, trên đường chạy thẳng đến đại môn.
Buổi tối hôm đó, y vẫn chưa về nhà.
Tịnh Thục đợi đến hơn canh ba mới nằm xuống, nhưng lại không tài nào ngủ được. Sáng sớm ngày kế ánh mắt sưng vù thức dậy đi thỉnh an, vậy mà không ai hỏi tại sao Chu Lãng không đến.
Ngơ ngơ ngác ngác trôi qua một ngày, buổi tối y lại không trở về.
Tịnh Thục nằm trên giường, đắp chăn thật dày vẫn cảm thấy lạnh, lòng lạnh, chăn dày thế nào cũng không ấm nổi.
Y sẽ đi đâu đây? Nam nhân buổi tối không trở về nhà, nơi thường đi nhất chính là xóm làng chơi rồi, giờ phút này, y thật sẽ đến nơi xấu xa đó sao?
Tịnh Thục không tin, mặc dù vẻ mặt Chu Lãng lạnh lùng, nhưng y không giống loại công tử sống phóng túng đó. Ngược lại là Nhị gia Chu Đằng loè loẹt hệt như con nhà giàu, nàng từng lần một khuyên lơn mình phải tin tưởng trượng phu. Nhưng chẳng qua chỉ mới quen biết nam nhân này ba ngày, nói chuyện với nhau không hơn mười câu.
Sáng sớm tỉnh lại, rốt cục Tịnh Thục không ngồi yên, nàng không dám oán trách nửa câu với trưởng bối Chu gia, cũng không dám nói hai đêm rồi mà Chu Lãng còn chưa về nhà. Nhưng mà, lại lo lắng cho an nguy của y, y có chuyện gì, có thể bị nguy hiểm hay không. Biện pháp duy nhất, chính là đi tìm Cửu vương phi nhờ giúp một tay.
Tịnh Thục không dám nói mình đến phủ Cửu vương, chỉ nói muốn trở về Cao gia lấy thêm vài thử. Cũng may thời Tiểu Đường dân phong phóng khoáng, cũng không hạn chế nữ tử ra cửa, trưởng công chúa cũng không hỏi nhiều, cho nàng đi. Nàng bảo Tố Tiên an bài một chiếc xe ngựa vải bố mộc mạc, không treo đèn lồng phủ Quận vương, hòa lẫn vào các xe ngựa trên đường cái, cũng không để người ta chú ý.
Tháng Chạp chính là lúc chọn mua đồ Tết, sáng sớm trên đường cái, mặc dù không phải quá chật chội, nhưng cũng không phải không có một bóng người. Vó ngựa giẫm trên con đường màu xanh, vang lên lộp cộp.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập từ phía sau truyền đến, kèm theo tiếng hô quát của nha dịch, hình như có một đám người nhanh chóng chạy như bay về phía bên này.
"Uy!" Lão Đinh đánh xe ghìm chặt ngựa, chạy xe đến góc tường rồi dừng lại, hoảng sợ quay đầu lại nhìn.
Mấy tiếng xé gió mềm mại kêu to từ trong xe ngựa truyền tới, hai nha hoàn ôm chặt cánh tay Tịnh Thục, dồn sức một chút mới ngồi vững. Tố Tiên đến gần cửa sổ xe, vừa muốn mở ra xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chợt nghe tiếng binh khí chạm nhau, nàng ấy bị dọa sợ đến mức há mồm run rẩy rồi đóng chặt cửa sổ, cài chốt cửa thật kỹ.
"Tây Bắc tứ quỷ, xem các ngươi còn chạy đi đâu?"
"Nghịch tặc, mau đầu hàng chịu trói."
"Ha ha, chỉ bằng những thứ ngu xuẩn các ngươi, có thể bắt được Tây Bắc tứ quỷ chúng ta."
"Nào, qua gia gia chơi cùng các ngươi vài chiêu."
Bên ngoài tiếng đánh nhau càng thêm kịch liệt, trong xe ba nữ nhân run lẩy bẩy ôm nhau chung một chỗ, mong mỏi quan binh bắt phi tặc nhanh một chút. Nhưng trời không chìu lòng người, đột nhiên một tiếng vang thật lớn suýt nữa làm vỡ màng nhĩ của ba người, cửa sổ xe ầm ầm rơi xuống, chỉ thấy một thanh đao sắc bén chém lên xe.
Một nam nhân trên mặt đầy râu quai nón nhìn lướt qua xe, trong mắt tinh quang chợt lóe, một ý niệm ác độc nảy sinh, bắt cóc tiểu nương tử đẹp nhất đó, vừa có thể làm con tin, vừa có thể mang về hưởng dụng, dù sao cô nương đẹp như vậy cũng không gặp được mấy.
Ba nữ nhân cũng cảm nhận được ánh mắt lộ rõ ác ý kia, bị dọa sợ đến mức che miệng lại, mắt trừng lớn. Tịnh Thục phản ứng trước tiên, lấy khăn che mặt, giấu kín mặt mũi. Hai nha hoàn cũng theo đó bịt kín, nhưng che mặt rồi thì có ích lợi gì?
Mắt thấy đại đao bổ tới sườn xe, trong đầu Tịnh Thục quên hết thảy thi từ ca phú mà mẫu thân dạy, chỉ nhớ lại quyền pháp Cao gia mà tổ phụ đã dạy khi còn bé, trước đây từng khoa chân múa tay một hồi, nhưng không biết còn có thể dùng đến hay không. Kéo cánh tay hai nha hoàn khẽ dựa vào vách buồng xe, đang lo lắng xem bước kế tiếp phải làm thế nào, chỉ thấy một nam nhân mặc áo bào màu mực, cổ ống tay áo viền hoa văn màu hồng cầm bảo kiếm trong tay chặn lưỡi đao lại, thuận thế đảo qua, bức lui râu quai nón.
Y đeo mặt nạ màu vàng kim trên mặt, có thể thấy được không phải là người nha môn. Có lúc gặp phải vụ án khó giải quyết, giặc cướp võ công cao cường, nha môn sẽ mời một số võ lâm cao thủ đến giúp một tay. Những người này không tiện bại lộ thân phận, hoặc do không muốn gây ra nhiều chuyện, nên sẽ đeo mặt nạ.
Tịnh Thục che trái tim đang nhảy bang bang, nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân đó, y chợt quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng. Tuy cách lớp mặt nạ, nhưng Tịnh Thục có thể thấy ánh mắt của y, bên trong còn chưa kịp che giấu vẻ ân cần và lo lắng.
Là chàng.
Y còn mặc y phục lại mặt hôm đó, tuy đã đeo mặt nạ, nhưng trái tim kịch liệt nhảy lên của nàng nói cho nàng biết, là chàng.
Tịnh Thục rũ mắt ổn định tâm trạng, sờ tấm khăn trên mặt mình, may quá, cái khó ló cái khôn dùng khăn che mặt lại. Như vậy không tính là làm mất thể diện phu gia (nhà chồng) nhỉ?
Y chỉ liếc mắt nhìn rồi quay đầu lại, ngăn cản phi tặc giết tới, không cách xa xe ngựa, vững chãi bảo vệ nơi này.
Nhìn bóng dáng y nhanh chóng di chuyển, đáy lòng Tịnh Thục an tĩnh kiên định, đây là một loại cảm giác đã lâu rồi, tựa như cảm giác năm ấy ngủ trong sơn động, chợt nhìn thấy thân nhân. Là may mắn sống sót sau tai nạn, cũng là cảm giác an toàn vì có người bảo vệ.
Gió lạnh tam cửu thiên làm gương mặt đau rát, cái lạnh như bước vào hầm băng, ấm lò trên tay cũng lạnh như băng, nhưng trong lòng Tịnh Thục lại dâng lên tầng tầng ấm áp. Nàng chẳng hề cảm thấy lạnh, cảm giác được người bảo vệ, tựa như mặt trời Giang Nam, ấm áp chiếu vào nàng.
Bỗng chốc đại đao của râu quai nón suýt nữa bổ vào cánh tay y, Tịnh Thục bật thốt lên một tiếng ‘cẩn thận’, hình như y không nghe thấy. Tim nàng đột nhiên như vọt lên cổ họng, khẩn trương đuổi theo bóng dáng y, lo lắng cho y.