Chương 27: Dụ phu kế thứ hai mươi

Editor: Gà
Trong chính phòng vàng son lộng lẫy của phủ Quận vương, vương phi Thôi thị và nhị thái thái Cận thị đang uống trà nói chuyện phiếm, bất chợt một tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo: "Mới vừa rồi Tam gia ôm Tam phu nhân vội vã đi vào Lan Hinh uyển, nghe nói hình như phu nhân bị thương ở chùa Tây."


Hai người đều sửng sốt, Cận thị do dự nói: "Có cần tới xem thử không?"
Trong đầu Quận vương phi thoáng qua cảnh tượng hôm qua hai phu thê kia tạ ơn trước mặt Hoàng thượng, hơn nữa Thái hậu còn ban cho khóa Trường mệnh, đây không phải là làm nhục Chu Đằng thành thân hai năm mà vẫn không có con sao?


"Cho dù có chuyện, cũng nên là bọn nó tới hồi bẩm với trưởng bối trước, chứ không phải chúng ta vội vàng qua đó. Chờ xem, nếu lão Tam hiểu chuyện, nên tới phòng chính bẩm rõ ngọn nguồn với trưởng bối trước." Quận Vương phi ngắm ngón tay sơn đỏ thản nhiên nói.


Giờ phút này Chu Lãng đâu còn thời gian đến bẩm với trưởng bối, ôm Tịnh Thục sải bước vào cửa, Chử Bình đã dẫn đại phu chờ ở cửa Lan Hinh uyển. Chu Lãng sai người đốt Địa Long tới mức nóng nhất, bảo đám nha hoàn vội vàng đi đun nước nóng. Lão đại phu cẩn thận chẩn mạch, nói: "Chỉ bị kinh sợ, mạch tượng không yên, không có gì đáng lo ngại. Ninh thuốc giải thần uống vào, ngủ một giấc thì sẽ không sao. Chẳng qua vết thương trên người..."


Vết thương trên vai, máu tươi nhỏ xuống, nhiễm đỏ nửa bên váy.
"Trên người chẳng qua chỉ bị thương ngoài da, ta đã xem xét, xin phiền đại phu khai thuốc đi. Rửa sạch băng gạc, một lát ta tự mình rửa vết thương cho nương tử." Chu Lãng trầm giọng nói.


Chử Bình dẫn theo đại phu ra ngoài hốt thuốc, trong nhà chỉ còn lại hai phu thê.
"Tịnh Thục, vết thương của nàng cần được rửa sạch, nhanh chóng băng bó kỹ mới có thể khôi phục được. Vậy ta giúp nàng lau sạch, nàng kiên nhẫn chịu đau một chút." Chu Lãng nắm tay nàng, chậm rãi xoa.


available on google playdownload on app store


Hai tiểu nha hoàn bưng nước ấm tới, trước tiên Chu Lãng rửa sạch tay ở một chậu khác, tìm ra kim sang dược trân quý thượng đẳng của bản thân. Mới thấm ướt băng gạc, lệnh cho những người không có nhiệm vụ đi ra ngoài, đóng kỹ các cửa, bảo vệ viện, không được cho ai vào.


Tịnh Thục tựa vào giường quý phi, chưa tỉnh hồn, thấy y cầm vải ướt tới, muốn thoát xiêm y của mình, mới chợt phản ứng kịp, rửa sạch vết thương không phải cần cởi y phục khỏi người sao, vậy phải đối mặt thế nào... Nhất thời thẹn thùng đỏ mặt, cúi đầu nói: "Ta tự mình làm được mà."


"Nói bậy, sao lau một mình được?" Chu Lãng nhẹ trách một tiếng, cởi cái áo nhỏ của nàng.
Bên trong là trung y màu trắng, cũng đã bị máu tươi nhuộm thành nhiều đóa hồng mai, con ngươi Chu Lãng nhíu thật chặt, ngón tay khẽ run.
"Phu nhân, phu nhân sao rồi?" Hai nha hoàn chạy vào, thở hồng hộc muốn xông tới.


"Ở bên ngoài trông chừng, không ai được vào." Chu Lãng ném ra cửa một câu, bên ngoài lập tức yên tĩnh.
Tịnh Thục nghe được giọng quen thuộc của hai nha hoàn, vui mừng trong bụng, như bắt được cây cỏ cứu mạng: "Bảo các nàng tới lau cho ta đi."


Chu Lãng quỳ một gối xuống trước giường quý phi, cầm tay nàng: "Tịnh Thục, ta biết nàng không quen, nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ còn thân mật hơn thế này, hôm nay, bất luận thế nào ta cũng sẽ không đổi người khác làm. Nhất định phải băng bó cho nàng, ta mới yên tâm."


Tịnh Thục thấy ánh mắt y kiên định, biết không thay đổi được chủ ý của y, chỉ đành phải rũ mắt cam chịu.
Cởi trung y ra, bên trong là áo lót thêu hoa mẫu đơn hồng thắm. Nhưng trên vai có một mảng đỏ rực, còn chói mắt hơn so với hoa mẫu đơn hồng diễm.


"Vết máu đã kết vảy, lúc cởi ra sẽ hơi đau, nếu nàng đau thì nói ra, ta sẽ nhẹ một chút." Chu Lãng cẩn thận giúp nàng cởi trung y, cởi dây áo.
"Hơ..." Dây áo mài vào vết thương, Tịnh Thục đau hít sâu một hơi.


"Đau không? Ta thấm ướt trước, chút nữa sẽ dễ dàng lấy ra hơn." Chu Lãng không rảnh nhìn làn da trắng nõn như ngọc sau lưng nàng, cũng không chú ý đến sợi dây màu đỏ vắt ngang eo quyến rũ thế nào, chỉ nghiêm túc giúp nàng rửa sạch vết thương, rồi thoa kim sang dược thượng đẳng lên, dùng băng gạc cẩn thận quấn chặt.


Bất chợt dây áo lót rơi xuống, Tịnh Thục chỉ đành phải dùng tay trái che vị trí ngực phải, mới có thể giữ được nơi quan trọng không thất thủ.


Chu Lãng vô cùng nghiêm túc băng bó kỹ vết thương, mới rửa băng gạc một chút, lau vết máu trên người cho nàng. Dọc theo xương quai xanh đi xuống, có ba vệt máu đáng sợ, y lau vô cùng nhẹ, sợ dùng sức sẽ kéo vết thương trên vai.


Tịnh Thục cúi đầu nhìn bàn tay cầm băng gạc mỏng nhỏ lau từng ly từng tý trước ngực mình, thỉnh thoảng da thịt chạm vào nhau, hơi ngứa.


Dần dần, cái ngứa lấn át cái đau, bởi vì tay y đã trượt đến chỗ đồi nhô lên. Nghiêm túc lau dọc theo ba vệt máu kia, lúc ấy nàng từ trên cao rơi xuống, thân thể nhào tới trước, dĩ nhiên máu tươi sẽ chảy tới trước ngực một chút, nhỏ vào áo lót.


Tịnh Thục nhìn hướng vết máu chảy về, biết rõ bên dưới lớp áo lót là quang cảnh thế nào, trên mặt ửng hồng.


Nhưng Chu Lãng nghiêm túc không có thời gian suy nghĩ những thứ ‘nhàn rỗi’ này, chỉ lúc gặp phải vật cản, không khách khí kéo tay nhỏ và áo lót xuống, còn khẽ trách một câu: "Đừng cản trở."
Tịnh Thục đã không dám nhìn, trừ nhắm mắt lại giả ch.ết, nàng không biết mình còn có thể làm gì.


Hô hấp của Chu Lãng hơi chậm lại, giờ mới hiểu được nàng đang che cái gì.
Đẹp như thế, chói mắt như vậy, như nắng ấm trong ngày đông. Sáng choang bắn vào mắt, ánh mặt trời nhỏ hồng nhạt thật quyến rũ.


Cổ họng chuyển động, Chu Lãng ngưng thở, nhúng băng gạc vào nước nóng. Khi băng gạc sạch sẽ nóng hổi lau lên vết máu thì tay cũng không nén được run rẩy, lòng bàn tay không ngừng ma sát với nụ hoa của nàng, loại cảm giác này... Nói không rõ là khó chịu hay sảng khoái.


Ánh mắt của y như bị khóa ở đó, muốn chuyển cũng không chuyển được, trên tay nhẹ nhàng cọ qua cọ lại, di chuyển vòng xung quanh. Nhìn kỹ trên đỉnh, quả nhiên cũng dính máu, vết máu có màu đỏ sậm, bên trái chính là màu hồng.


Vì có máu, nên nghiêm túc lau, y cầm băng gạc lau thật cẩn thận, tựa như đang lau một món trân bảo có giá trị liên thành, chỉ sợ vỡ vụn, trầy xước.


Tịnh Thục vốn cắn môi chịu đựng, nhưng hết lần này tới lần khác y không chịu dừng, sao nàng có thể chịu nổi. Địa Long đốt nóng, lại bị y ma sát làm thân thể nóng lên, Tịnh Thục cảm giác bản thân đang khẽ run, nhưng nàng không dám nói nóng.
"Phu quân, lạnh..." Nàng run giọng nói.


"À, xong ngay đây." Chu Lãng như vừa tỉnh mộng, tự trách thật sâu, tiểu nương tử vẫn đang rất lạnh, sao lại bị mê váng đầu thế chứ?
Y nhanh chóng lau phía trước, rồi lau sạch vài vết máu sau lưng, tìm trung y sạch sẽ mặc vào cho nàng. Đỡ nàng ngồi ở bên giường, chậm rãi nằm xuống.


"Đắp kín chăn. Cần ta làm ấm chăn cho nàng không?" Chu Lãng cẩn thận chỉnh góc chăn cho nàng, vẫn chưa yên tâm, hỏi.
"Không cần, Địa Long đốt nóng rồi, trên giường không lạnh." Tịnh Thục đỏ mặt nói.
"Yên tâm đi, vết thương không nặng, rất nhanh sẽ khỏi." Chu Lãng dịu dàng nhìn nàng.


"Vậy... có để lại sẹo không?" Tịnh Thục thật cẩn thận hỏi.
"Không đâu, đây là kim sang dược thượng đẳng, ngày thường ta còn không dám dùng đấy."
Tiểu nương tử vẫn chưa yên tâm: "Nhưng lỡ như... lỡ như để lại..."


"Vết thương trên vai, cho dù để lại sẹo, người khác cũng không thấy được, không cần lo lắng." Hôm nay tính khí Chu Lãng tốt lạ thường, kiên nhẫn giải thích.
"Người khác không thấy, nhưng... chàng có thể nhìn thấy mà." Tiểu nương tử ngượng ngùng rũ mi mắt xuống.


Hóa ra sợ y sẽ ghét bỏ, suýt nữa Chu Lãng đã bật cười, tâm trạng lo lắng đã thông thoáng hơn rất nhiều, cúi người hôn vào môi nàng, thỏa mãn ước nguyện, ngậm hai bờ môi anh đào, nhẹ giọng nói: "Da nương tử trắng như ngọc, nếu thật sự lưu lại một vết sẹo trắng nhạt, chẳng phải sẽ tăng thêm thích thú sao. Bất luận lưu hay không lưu, vi phu cũng thích. Chờ vết thương của nàng lành, chúng ta sẽ viên phòng nhé."


Y không cho nàng cơ hội cự tuyệt, lưỡi dính vào hơi thở mùi đàn hương từ miệng, ʍút̼ hết ngọt ngào thuộc về y. Sau sóng to gió lớn, yên tĩnh nằm trên giường, hai người răng môi quấn quít, khó thể chia lìa. Y vẫn nhớ kỹ vết thương của nàng, mạnh mẽ hôn nhưng không mất đi vẻ dịu dàng.


Nàng đắm chìm trong sủng ái của trượng phu, quên mất đau đớn trên vai, chỉ nhiệt tình hưởng thụ ấm áp và ngọt ngào trong lòng y.


Hôn đến khi nàng thở gấp, Chu Lãng không thể không thu tay lại, dù sao hôm nay không phải ngày có thể buông thả. Tịnh Thục lại to gan, biết giờ phút này y đang đau lòng, nhất định sẽ không tức giận, mới dám trút ra hết nỗi buồn bực tức giận của mình nhiều ngày qua: "Nhưng mà, đêm động phòng đó phu quân đã nói cả đời sẽ không chạm vào ta."


Chu Lãng đầu đầy hắc tuyến cúi đầu nhìn nàng, tiểu nương tử đang giương mắt nhìn, bĩu đôi môi bị hôn đỏ thắm, không bỏ qua cho y.


"Ha ha!" Y cười khan hai tiếng, áy náy gãi đầu, trong lòng tiểu nương tử vẫn kìm nén bực bội đây. Hôm nay để nàng xả ra ngoài cũng tốt, tránh cho nén thành bệnh. Không còn cơn giận không đâu này, sau này chẳng phải sẽ càng thêm ngọt ngào sao. Đại trượng phu co được giãn được [1], không phải chỉ là nhận lỗi thôi à.


[1] co được giãn được: tức là biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể.


"Nương tử, hôm đó vi phu đã sai rồi, vốn tưởng rằng nàng vì quyền thế của phủ Quận vương mới vào cửa, kết cánh với Trưởng công chúa, Quận vương phi bắt nạt ta. Hôm nay mới biết, nàng là lễ vật tốt nhất trời cao ban cho ta. Cả đời này, ta muốn thật lòng ở bên nàng, bạc đầu chẳng xa nhau." Nói xong, lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn nàng, ngước mắt mỉm cười đợi nàng trả lời.


Khóe môi Tịnh Thục nhếch lên, không kiềm được nở nụ cười. Lại cố ý, không đáp lại lời y.
Chu Lãng cười ha hả, cầm tay trái của nàng, đặt bên môi khẽ hôn lên mỗi một ngón tay, ánh mắt lại nóng bỏng nhìn nàng.


Cuối cùng, khi y ngậm ngón út không rời môi, Tịnh Thục không nhịn được, nhẹ nói: "Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly [2]."
[2] Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly: Chỉ mong có được trái tim một người, đến bạc đầu cũng không chia lìa.






Truyện liên quan