Chương 36: Dụ phu kế thứ hai mươi chín
Editor: Gà - LQĐ
Thẩm thị trở lại viện của mình, trong đầu vẫn nhớ đến cảnh kia. Không phải lão Tam không thích vợ y sao, sao lại thay đổi nhanh như vậy? Vén tay áo, nhìn vết thương trên người vẫn rõ ràng, vẻ mặt như tro tàn.
Vốn mình vẫn đồng tình với Cao thị, một cô nương tốt đẹp bị trượng phu ghét bỏ, không thể viên phòng. So với nàng, mặc dù mình phải chịu chút tội, nhưng thật sự vẫn còn có cơ hội mang thai. Nhưng đã thành thân hai năm, bụng vẫn không có động tĩnh, gần đây trượng phu lại thêm hai thông phòng có dung mạo xinh đẹp, hơn nữa các nàng cũng đã ngừng Tị Tử canh. Nếu các nàng ta sinh ra nhi tử trước, vậy trong phủ chẳng phải mình càng không có địa vị.
Buổi tối, Chu Đằng uống say bên ngoài trở về, nàng ta chủ động hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục, muốn giữ hắn trong phòng mình. Chu Đằng cũng không phản đối, ngã lên giường, lười biếng phun ra hai từ: "Sờ đi."
Thẩm thị run lẩy bẩy đưa tay ra sờ chỗ kia của hắn, nhưng không thấy một chút biến hóa nào. Trước kia nàng ta cảm thấy xấu hổ, không muốn sờ, hôm nay đã nóng nảy, không để ý quá nhiều, dùng cả hai tay, nhưng vẫn không thấy một chút hùng phong.
"Đồ ngu xuẩn, gia nhìn thấy ngươi thì hứng thú đã không dậy nổi, vì để ngươi sinh nhi tử, còn phải cố mà hầu hạ ngươi." Miệng Chu Đằng vừa không sạch sẽ mắng, vừa nhặt vạt áo lên trói cánh tay Thẩm thị lại, treo ngược lên giường, cột vào móc giường. Tiện tay nhặt cây roi gân bò phía cuối giường lên, vận dụng cánh tay béo tốt, quất roi vào thân thể gầy yếu.
Thẩm thị liều ch.ết cắn môi, không dám phát ra một chút âm thanh. Liếc mắt xuống bụng hắn, quả nhiên phát hiện chút ít biến hóa. Nàng ta khẽ khép mắt lại, khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ, chỉ do số mệnh không tốt, nhận thôi vậy.
Chu Đằng càng đánh càng hăng, rốt cục có thể xong việc, cởi trói cho Thẩm thị, ra vẻ ta đây.
Một khắc đồng hồ sau, Thẩm thị yên lặng kéo chăn đắp lên cao, đặt một cái gối đệm dưới mông, trong lòng cầu nguyện có thể mang thai hài tử, chỉ cần có thể có hài tử, sau này mình sẽ không cần chịu khổ như vậy, hắn thích tìm bao nhiêu nữ nhân cũng tùy hắn.
Giờ khắc này trong Lan Hinh uyển, Tịnh Thục cũng không có ‘ngày lành tháng tốt’. Chu Lãng tức giận, giày vò nàng không thôi. Hôm nay nếu không phải mình đúng dịp đụng phải, chắc nàng đã bị tiểu Kim Phượng nện vào nước, nước không sâu, dưới nước đều là đá tảng... Y thật muốn hung hăng đánh nàng một trận, nữ nhân ngốc này, không có năng lực tự vệ, còn ngốc nghếch đi cứu người.
Cho dù y đã nắm chặt quả đấm kêu lên răng rắc, cuối cùng vẫn không thể xuống tay. Nếu không nỡ đánh mắng thì trừng phạt nàng ở trên giường vậy, để nàng biết sợ.
"Phu quân... Phu... A..." Ê ẩm tê dại qua đi, nàng đã không biết đây là lần thứ mấy. Y lạnh mặt, động tác mạnh mẽ, một lần rồi một đưa nàng lên mây.
Chu Lãng cúi người xuống ôm chặt nàng, cuối cùng không thể không tha cho nàng. "Sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, có biết không, nếu nàng..." Nếu nàng xảy ra chuyện gì, y thật không dám nghĩ. Trước hôm nay, chỉ biết mình thích nàng thôi, nhưng không biết trong đáy lòng thật không ngờ còn sợ mất đi. Nếu nương tử không còn, cõi đời này y chỉ còn lại một mình cô độc.
Tịnh Thục thở dốc thật lâu, cuối cùng đã có sức nói chuyện. "Ta cũng không phải muốn hy sinh bản thân đi cứu con bé, chẳng qua là dưới tình thế cấp bách..."
"Dưới tình thế cấp bách cũng không được." Chu Lãng không khách khí chặn lời nàng, như còn chưa hết hận nhẹ cắn môi nàng.
Tịnh Thục uất ức, chỉ vì y không thích con gái của Quận vương phi, nên mới nổi giận như vậy? Oán giận đã bao lâu rồi chứ? Nhưng nàng không dám phản bác, chỉ ngoan ngoãn nói: "Ta biết, sau này sẽ không vậy nữa."
Chu Lãng nhìn nàng đăm đăm, có thể nhìn ra, tiểu nương tử không vui, nhưng y sẽ không nhượng bộ, phải để nàng biết, sau này không thể làm chuyện như vậy nữa.
Ngày kế lên trên phòng thỉnh an, Tịnh Thục phát hiện không khí rất đè nén. Có lẽ do bản thân nghĩ nhiều vì có cảm giác giữa mọi người đều lạnh lùng xa cách. Định tự giam mình trong phòng, mỗi ngày làm chút tú nữ công, giết thời gian.
Chu Lãng thấy tiểu nương tử cả ngày buồn bực không vui, trong lòng hơi hối hận, không phải mình đã thật sự quá đáng chứ. Nháy mắt đã đến đầu tháng ba, vườn hoa đào trăm dặm bên ngoài thành Trường An đã đến thời điểm đẹp nhất.
Mấy ngày nay Nhị tiểu thư Chu Ngọc Phượng và Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng cũng đi qua đi lại giữa Quận vương phi và Thẩm thị, dù sao cô nương gia ra cửa một mình không tốt lắm, còn phải nhờ vào Nhị ca và Nhị tẩu dẫn theo.
Vào ngày thứ đầu tháng ba là lễ Thượng Tị [ ], quan to hiển quý tất nhiên phải ra khỏi cửa đạp thanh, ở Tiểu Đường dân phong cởi mở, không bị quy củ lễ phép ràng buộc, nếu trong lễ này, nhóm nam nữ chưa thành gia thất vừa gặp đã yêu, nhà trai sẽ nhanh chóng tới nhà đàng gái cầu hôn. Lễ Thượng Tị hàng năm thường dệt thành vài đoạn giai thoại, dù sao cũng là do chính mắt mình chọn trúng, cuộc sống sau tân hôn đều càng nhìn càng hợp mắt ngọt ngào.
[ ] Lễ Thượng Tị: Lễ đôi ba hay Thượng Tị là một lễ hội cổ xưa của Trung Quốc được tổ chức vào ngày thứ ba của tháng thứ ba theo lịch Trung Quốc. Trong lễ hội, mọi người sẽ ra bên ngoài chơi nước, dã ngoại và hái hoa lan. Nó cũng là ngày tổ chức các nghi thức tẩy rửa để ngăn ngừa bệnh tật và thoát khỏi những điều xui xẻo. Ngày này cũng có thể được coi là ngày sinh nhật của Hoàng đế.
Cả ngày Tam tẩu đại môn không ra, cổng trong không bước, chắc là sẽ không tham gia loại hoạt động náo nhiệt như đạp thanh trong lễ Thượng Tị này.
"Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân, Trường An thủy biên đa lệ nhân. Thái nùng ý viễn thục thả chân, cơ lý tế nị cốt nhục quân. Tú la y thường chiếu mộ xuân, túc kim khổng tước ngân kỳ lân [ ]. Nương, mặc dù con không có xiêm áo Khổng Tước thêu tơ vàng hoa mỹ như trong thơ của tiền bối, tuy nhiên nhờ nương sinh cho tướng mạo thật đẹp, hôm nay nói không chừng sẽ có vận khí tốt đấy." Bên cạnh lúc không có ai, Chu Nhã Phượng sẽ gọi Thu di nương là nương, dù sao đây cũng là mẫu thân ruột thịt của mình. Nàng 14 tuổi, tràn đầy mong đợi đối với lễ Thượng Tị đạp thanh lần này.
"Đúng thế, tiểu Nhã đẹp như vậy, không hề thua kém so với đám đại tiểu thư con vợ cả kia, cho dù các chủ tử không muốn phí tâm mưu tính cho con, nhưng nếu có thể gặp được người mình vừa lòng đẹp ý, chẳng phải tốt hơn sao." Thu Họa giúp nữ nhi chải tóc, chọn hoa cài tóc xinh đẹp nhất đeo lên, lại cầm một cung hoa trân quý trong hộp cắm vào búi tóc.
"Cung hoa này không hổ do Cửu vương phi ban thưởng, trong ánh mặt trời ấm áp của ngày xuân này, nó như một ngọn gió tươi mát, hi vọng hôm nay hoa này có thể giúp con dính một ít may mắn của Cửu vương phi, gặp gỡ một phu lang tốt có tình có nghĩa." Thu di nương nhìn nữ nhi trong gương, càng nhìn càng thích.
Nhã Phượng không nhịn được khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đứng lên nói: "Nương, con đến chỗ Nhị tỷ xem một chút."
"Ừ, mau đi đi." Chậm sẽ bị mắng.
Nhã Phượng dẫn theo nha hoàn thiếp thân Tiểu Cầm vào gian phòng của Nhị tỷ Ngọc Phượng, chỉ thấy nàng ta đang trước gương nhìn trái ngó phải, nhưng vẻ mặt không hài lòng. Hôm nay nàng ta mặc một bộ áo thêu hoa sen màu hồng nhạt trước ngực, váy bách hoa thắt eo, tay áo dài sa mỏng màu hồng nhạt, trên đầu chải búi Song Nguyệt kế, trang sức đeo tay cũng cùng màu.
Ở trong kính Nhị tiểu thư thấy được y phục của muội muội thứ xuất, một bộ váy dài hoa màu khói, trông thanh nhã thoát tục, các lớp áo xếp màu xanh với các sắc thái khác nhau, làn váy được đính ngọc trai, eo buộc đai lưng thêu hoa màu lam đậm, bên đai lưng có chuỗi trân châu trắng rũ xuống, phối hợp hài hòa với làn váy. Không thể nói là cao quý, nhưng lại nổi bật lên sự dịu dàng thoát tục, cung hoa màu hồng trên đầu và xiêm áo màu lam trên người tạo thành vẻ đối lập tương xứng, càng lộ ra tướng mạo động lòng người.
"Tam muội, màu sắc cung hoa này của muội nhìn không hợp với màu áo, không bằng ta đeo giúp muội, vừa lúc búi Song Nguyệt kế của ta, một bên có hoa, một bên không hoa, không cân đối lắm. Đồ trang sức trong hộp của tỷ tỷ muội có thể tùy tiện chọn." Chu Ngọc Phượng cười nói.
Chu nhã Phượng sững sờ, run rẩy nâng tay lên rút cung hoa ra, dâng vào tay Nhị tỷ. "Nhị tỷ, trên đầu muội đã đeo nhiều đồ trang sức rồi, hoa này quả thật thích hợp với Nhị tỷ hơn."
Chu Ngọc Phượng đắc ý nhếch môi, cắm cung hoa lên đầu mình, dẫn đầu ra cửa đi tìm Nhị tẩu.
Ở cửa thùy hoa, hai tỷ muội đợi khoảng một khắc, Chu Đằng dẫn theo Thẩm thị từ phía sau chậm rãi đi đến. Nhã Phượng đang muốn nói chuyện, chỉ thấy Ngọc Phượng đi hai bước chắn trước người mình: "Nhị ca, Nhị tẩu, hai người đã tới."
"Ừ, đi thôi." Chu Đằng quét mắt thấy muội muội trang điểm lộng lẫy, hiểu rõ cười khẽ.
"Aiz!" Ngọc Phượng giòn giả đáp, tiến lên choàng tay Thẩm thị, cùng Nhị tẩu thân mật sóng vai đi về phía trước.
Chu Nhã Phượng cúi thấp đầu xuống, cuối cùng mình vẫn chỉ là một thứ nữ, không thể so với Nhị tỷ. Đang muốn ỉu xìu theo sau, lại thấy Chu Lãng và Tịnh Thục đi ra từ bên kia, vui vẻ nói: "Tam ca, Tam tẩu, hai người cũng muốn đi đào viên để đạp thanh sao?"
"Ừ, kể từ khi đến Kinh thành Tam tẩu muội không ra khỏi cửa, hôm nay dẫn nàng ra ngoài giải sầu." Chu Lãng liếc tiểu nương tử, trong mắt chứa ý cười. Từ đêm hôm đó cố ý nảy sinh ác độc thu thập nàng, tiểu nương tử vẫn còn oán giận, hôm nay dẫn nàng đi ra ngoài dạo, làm nàng vui vẻ.
Hôm nay Tịnh Thục mặc một bộ cẩm y đơn giản màu trắng dài, dùng sợi tơ màu rám nắng thêu thành những nhánh cây trên váy, sợi màu hồng thêu thành nhiều đóa mai nở rộ, từ làn váy dọc theo người đến thắt lưng, eo thon được buộc bằng một sợi đai lưng màu tím bản to, hiện ra dáng người yểu điệu, ngược lại khiến người ta có cảm giác thanh nhã nhưng không mất đi vẻ hoa lệ, bên ngoài choàng một sa y rộng màu tím, nhất cử nhất động đều làm sa y khẽ lay chuyển, bên hông đeo ngọc bội Phỉ Thúy, thêm một phần nho nhã.
"Tam muội đi cùng chúng ta cùng đi." Mới vừa rồi ra cửa, Chu Lãng đã muốn dắt tay nàng, Tịnh Thục lặng lẽ né ra, bây giờ nhìn thấy Nhã Phượng thì trong lòng âm thầm vui mừng, dù gì y vẫn ngượng ngùng động tay động chân trước mặt muội muội nhỉ.
"Vâng, vâng." Trong mắt Nhã Phượng lóe tia sáng, trong lòng khó nén kích động, Nhị ca Nhị tẩu luôn xem thường mình, dường như nếu đối xử tốt với một thứ nữ thì thân phận của bọn họ sẽ thấp xuống vậy, còn có đích nữ Chu Ngọc Phượng ngăn cản trước mặt, nào có ngày mình xuất đầu. Nhưng nghĩ lại, vẫn hơi sợ, dù sao phủ Quận vương phủ vẫn do Trưởng công chúa và Quận vương phi quản lý, nếu mình cùng đi với nhà Tam ca, cuộc sống có thể càng thêm không tốt không. Thôi, theo tình huống trước mắt nhất định mỗi ngày đều không có tiền đồ gì rồi, còn không bằng mạo hiểm liều mạng. Nghĩ đến đây, Nhã Phượng khoác tay Tịnh Thục, thân mật cười với nàng.
Phía đông đế đô là trăm dặm vườn đào, bây giờ đã có đông đảo công tử tuấn tú đang đấu thơ tỷ võ, mục đích dĩ nhiên để hấp dẫn ánh mắt nhìn đến của giai lệ. Ở niên đại phụ mẫu chi mệnh đang thịnh hành này, hàng năm chỉ có ngày thứ ba đầu tháng ba là được tự do, có thể quang minh chính đại biểu diễn tài hoa, tìm kiếm bóng dáng mình trúng ý hoặc nho nhã hoặc nhu mỹ.
Dáng người Chu Lãng cao lớn, vô cùng nổi bật ở rừng đào, bằng vào ưu thế thân cao dõi mắt xung quanh, đối với đám giai lệ thấp thoáng ở trong bụi hoa xung quanh vừa xem là hiểu ngay. Nhìn tiểu nương tử xinh đẹp của mình một chút, màu da trong sáng trắng hồng, ánh mắt đen lóe sáng, môi đỏ mọng đáng yêu, trước ngực có vài đóa hồng ngân như ẩn như hiện do ‘kiệt tác’ của chính mình tối hôm qua.
Y bỗng cười hì hì đến bên tai Tịnh Thục nói: "Muôn vạn hoa đào, cũng không kiều diễm bằng nương tử của ta."
Tịnh Thục cáu giận trừng y, nhớ tối hôm qua y đang làm việc ở trên người nàng thì vừa hôn vừa nói: "Ngày mai dẫn nàng đi ngắm hoa đào trong lễ Thượng Tị, xem thử có đẹp mắt bằng hoa đào trên người nương tử không, nhất là hai đóa trước ngực này này."