Chương 49: Sủng thê cách thứ sáu

Editor: Gà - LQĐ
Tối hôm đó trong núi phía sau thôn không có một khách điếm nào, sau khi bọn thị vệ dò xét phụ cận một vòng, phát hiện chỉ có một tòa Tự miếu có thể dung thân.
"Khổ cho nương tử rồi." Chu Lãng kéo tay nàng đứng trước sơn môn, nhìn Chử Bình gõ cửa.


Tịnh Thục cưỡi khẽ: "Không sao, gấp rút lên đường mà, có lẽ chưa đến hai ngày thì có thể đến nhà rồi."


Sơn môn vừa mở ra, có một tiểu tăng đi ra, hai tay chắp trước ngực hỏi thí chủ có chuyện gì. Chử Bình nói rõ ý đến, cả nhà đi ngang qua đây, vì xung quanh không có khách điếm, muốn tìm nơi ngủ trọ một đêm.


Tiểu tăng đi vào xin chỉ thị của trụ trì, rồi dẫn theo mọi người đi vào, sắp xếp phòng cho bọn họ.


Buổi tối ăn một bữa chay đơn giản, Tịnh Thục muốn lên đại điện thắp nén hương, quyên tiền nhan đèn. Hai phu thê không hề gióng trống khua chiên tìm tăng nhân, chỉ tản bộ sau khi ăn xong, rồi lặng lẽ đi đến đây.


"Chỉ lạy Bồ Tát thôi, Tự miếu qua đường thế này không nên hứa nguyện gì, bằng không sau này phải đến làm lễ tạ thần, nếu không thể tạ thần đúng thời hạn, ngược lại trong lòng sẽ áy náy, e sợ Bồ Tát trách tội." Tịnh Thục nhẹ giọng nói.


available on google playdownload on app store


Chu Lãng chắp tay sau lưng, theo bước chân nàng đi về phía trước. Y không tin quỷ thần, nhưng tiểu nương tử muốn bái Phật, y cũng không phản đối, chỉ lẳng lặng đi theo nàng ở phía sau.


Tịnh Thục thành kính thắp hương, từ trong đại điện ra ngoài cùng Chu Lãng. Chỉ thấy hai bên trái phải trong sương phòng còn thờ phụng những thần Phật, La Hán khác. "Tòa miếu thờ này không lớn, nhưng thờ phụng không ít thần linh."


Chu Lãng không có nghiên cứu đối với những việc này, chỉ đi sau lưng tiểu nương tử, nghe nàng nói mỗi một tượng tôn Phật là ai, có lai lịch thế nào. "Đã gặp được Dược Thượng Bồ Tát này ở nơi khác, nhưng không mập như vậy."


Chu Lãng thuận miệng nói: "Bồ Tát nàng thấy ở đó là lúc mất mùa, đây là lúc giàu có màu mỡ."
Tiểu nương tử nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Không được trêu đùa Bồ Tát như vậy."


"Vâng, đệ tử có tội, xin Bồ Tát tha thứ." Y vái chào sát đất, ánh mắt cũng thuận tiện nhìn thấy được liên hoa tọa (tòa sen). "Không đúng, tượng Phật này có vấn đề."


Chu Lãng ngồi xổm người xuống, đưa tay chạm vào đáy liên hoa tọa, sau khi kiểm tr.a cẩn thận, thấp giọng nói: "Tượng Phật này mặt ngoài trông thấy là đồng, thật ra chỉ là mặt ngoài được bọc một lớp đồng nước, bên trong là vàng ròng. Nhìn vào chỗ này, có lẽ lúc vận chuyển bị sứt mẻ, nhưng chỉ có một vòng này là có màu xanh đồng, chỗ ở giữa không có rỉ sắt, thể hiện rõ đây không phải là đồng. Nhìn kỹ chất liệu này, hẳn là hoàng kim."


Tịnh Thục thất kinh, cũng ngồi xổm người xuống xem, lắc đầu nói: "Ta không hiểu mấy loại kim loại khoáng sản gì đó, thế nhưng một miếu nhỏ không quá nhiều hương khói, sao lại có nhiều tiền để chế tạo kim Phật như vậy?"


Sắc mặt Chu Lãng ngưng trọng gật đầu: "Không sai, chuyện này có khuất tất. Nương tử không hiểu khoáng sản không sao, hiểu Phật hiệu là được. Bây giờ chúng ta đi tìm trụ trì, lấy danh nghĩa đàm luận Phật hiệu, nàng chỉ cần tán gẫu với ông ấy, ta nhân cơ hội hỏi xem những tượng Phật này đến từ đâu."


Tịnh Thục nhẹ giọng đáp lời, hai người tới thiện phòng của trụ trì. Có thí chủ thỉnh giáo Phật hiệu, trụ trì đương nhiên hết lòng giải đáp. Lão hòa thượng này trông rất hiền lành phúc hậu, Tịnh Thục cảm thấy ông ấy không giống người xấu. Kết thúc đề tài, Chu Lãng như lơ đãng hỏi: "Trong miếu tượng Phật không ít, đều do đại sư trụ trì xây dựng sao?"


Trụ trì khoát tay: "Không phải, ba tôn đại Phật trong Đại hùng bảo điện do sư phụ ta xây dựng khi còn sống, những tượng Phật khác trong sương phòng đều do huyện lệnh đại nhân vận chuyển từ bên ngoài đến."
Chu Lãng nhíu mày: "Huyện lệnh? Ông ta còn phụ trách vận chuyển tượng Phật sao?"


Trụ trì không nhanh không chậm nói: "Huyện lệnh đại nhân là người sùng Phật, mỗi hai năm đều chế tạo một pho tượng Phật. Có mười tượng tôn Phật được đưa đến đây lúc nhậm chức, còn có hai tôn là mấy năm nay mới chế tạo."


Chu Lãng cười lạnh: "Hay, khá cho một huyện lệnh sùng Phật. Nghe nói trong nhà Phùng huyện lệnh vô cùng đơn sơ, là một thanh quan hiếm có. Sùng Phật thiện tâm, yêu dân như con, mỗi khi có chuyện, nhất định sẽ dẫn đầu quyên tiền làm thiện. Năm nay ông ta hơn năm mươi tuổi, làm quan đã mấy thập niên mà không có gì cả, chỉ có những tượng Phật này. Sợ rằng sau này khi cáo lão về quê, hẳn cũng sẽ mang theo tượng Phật này về với ông bà nhỉ."


Dẫn theo nương tử ra ngoài, Tịnh Thục cũng hiểu vài phần. "Thật không ngờ đám tham quan này mỗi người đều có thủ đoạn, còn ngụy trang bản thân tốt như vậy."
"Ngụy trang không kín, sớm đã bị bắt thóp, thật sự thông minh tuyệt đỉnh." Chu Lãng thản nhiên nói.


Đến cửa phòng, Tịnh Thục đẩy cửa đi vào, rót một chén trà cho trượng phu: "Bất luận bọn họ thông minh tuyệt đỉnh thế nào, vẫn không sánh bằng phu quân nhìn rõ mọi việc."


Được tiểu nương tử khen, trong lòng Chu Lãng vô cùng thư thái, ngồi trên ghế uống một hớp trà, kéo nàng ngồi lên chân mình: "Còn may mà nương tử tinh thông Phật hiệu, phối hợp ăn ý với vi phu. Phu thê phối hợp, làm việc không mệt, phần thưởng là một quả dâu."


Trên bàn có dâu tươi mọng nước mới hái, Chu Lãng bốc lên một quả đút vào miệng Tịnh Thục. Tiểu nương tử xấu hổ ngậm lấy, thế nhưng y lại ra vẻ hâm mộ ghen tỵ hận nói: "Ngọt không? Ta cũng muốn nếm thử một chút."


Nói xong, đã cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng kiều diễm, đầu lưỡi tham lam tiến giành quả dâu với nàng. Một quả dâu nho nhỏ đâu chịu nổi hai đầu lưỡi đè ép, rất nhanh đã hóa thành nước ngọt hòa lẫn vào nước bọt tan trong miệng hai người.


Nếm được ngon ngọt, y càng không muốn buông tay, ôm chặt tiểu nương tử trong lòng, mạnh mẽ cướp đoạt ngọt ngào trong miệng nàng. Ngay cả nước còn sót lại ở đầu lưỡi cũng không buông tha, ʍút̼ đến hưng phấn.


Tiểu nương tử đánh không lại nụ hôn cường thế bá đạo của y, bị đòi hỏi đến thở gấp liên tục, thân thể cũng mềm nhũn.
"Nương tử..." Y muốn nàng, một tay không an phận đi vào từ cổ áo.


"Đừng." Trước ngực nàng nóng lên, như vừa tỉnh mộng. Vội vàng đè bàn tay bừa bãi kia, hoảng sợ ngồi dậy từ trong lòng y, một đôi mắt to như nai con bị hoảng sợ: "Nơi đây là Thánh địa Phật môn, sao có thể làm thế?"


Chu Lãng mím môi, mất hứng: "Nàng nói làm thế là làm gì? Bọn họ niệm của bọn họ, ta sống cuộc sống gia đình của ta, chẳng có liên quan gì đến nhau."
"Không được." Tiểu nương tử bĩu môi đứng lên.


"Aiz! Nương tử thật là càng ngày càng bá đạo, mỗi ngày đều ức hϊế͙p͙ ta." Chu Lãng đứng dậy theo, ôm lấy nhuyễn ngọc ôn hương, cọ vào mông nàng.
Bị người nói bá đạo, giọng nói tiểu nương tử lập tức mềm nhũn ba phần: "Ta đâu có..."


Chu Lãng nhìn sắc mặt tiểu nương tử, biết hôm nay nhất định sẽ không ăn được, không muốn chọc giận nàng, thử thương lượng: "Hôm nay nghe lời nàng, tối mai nàng phải theo ta, thế nào?"
Tịnh Thục đỏ mặt gật đầu, trong lòng hơi thấp thỏm, thầm nghĩ tối mai chắc chắn khó qua.


May thay, hai ngày kế tiếp bởi vì phát hiện quan viên có vấn đề, buổi tối phải ra ngoài tr.a tìm chứng cứ, không thể cùng phòng với tiểu nương tử. Ba đêm liền, Tịnh Thục ăn no ngủ kỹ, thần thái sáng láng. Vì Chu Lãng hoàn thành công việc không tệ, cũng rất vui vẻ. Đau lòng tiểu nương tử đi đường mệt nhọc, nên không cố ý thân cận.


"Phu quân, một lát đến nhà, chàng ngàn vạn lần không thể ôm ta xuống xe, nhất định nương ta sẽ khiển trách ta không để ý lễ nghĩa. Chàng chỉ cần đưa tay đỡ, bọn họ đã cảm thấy chàng rất thương ta rồi." Sắp đến nhà, Thải Mặc đã cưỡi ngựa đi đến trước để bẩm báo. Tiểu nương tử kích động, nhưng vẫn không quên dặn dò.


"Trong nhà nhạc phụ nhiều quy củ thế, lỡ như ta không cẩn thận quên thì sao?" Chu Lãng cà lơ phất phơ ôm nàng, đánh lén vào gò má.
"Chàng không thể quên, chàng mà quên, ta sẽ thảm." Vẻ mặt Tịnh Thục đau khổ cầu xin y, cũng biết y luôn không quan tâm mấy cái lễ nghĩa, dễ dàng làm ra chuyện xuất cách [1].


[1] xuất cách: trái với lẽ thường, không hợp quy củ.
"Nương tử đừng sợ, ta ấy mà, nếu buổi tối được thỏa mãn, ban ngày trí nhớ sẽ vô cùng tốt, nếu không..." Chu Lãng trần trụi uy hϊế͙p͙ người ta.


Tịnh Thục tủi thân mím đôi môi nhỏ, xem như đã nhận giao ước bất bình đẳng này, thấp giọng nói: "Chàng dụng tâm, chú ý một chút, buổi tối... Ta nhất định... sẽ hầu hạ chàng thật tốt."
"Nàng nói gì? Lớn tiếng chút nào, ta không nghe thấy."
"Chàng... Chàng cố ý... Ta cắn ch.ết chàng."


"Này! Mưu sát thân phu kìa... Ha ha ha..."
Tố Tiên ngồi ở càng xe phía trước cười khẽ, sắp đến nhà, không biết tiểu thư vui vẻ biết bao nhiêu đâu. Nghe tiếng cười đùa truyền từ trong xe ngựa, nàng cũng cười theo.
"Phu nhân, sắp đến nhà rồi." Tố Tiên kích động nên giọng nói hơi run rẩy.


Tịnh Thục nhổm dậy từ trong lòng Chu Lãng, vuốt xiêm áo, sờ tóc, nâng đôi mắt sáng trong lên hỏi y: "Như thế nào?"
"Đẹp!" Chu Lãng chỉ nói một từ đã có thể khiến tiểu nương tử lâng lâng, lấy được một ánh mắt dịu dàng thẹn thùng khích lệ.


"Chàng nhớ phải tốt với ta một chút đấy!" Tịnh Thục không yên lòng, lại dặn dò thêm một lần.
"Nương tử à, một hồi thì nàng bảo ta phải giữ khoảng cách, một chốc lại bảo ta đối tốt với nàng hơn một chút, aiz! Làm cô gia Cao gia của nàng thật đúng là khó."


"Chàng có chừng mực là được, phu quân, chàng nhất định phải làm hậu thuẫn thật tốt nha!" Nàng lắc tay y làm nũng, Chu Lãng rất hưởng thụ, đưa mặt qua: "Chủ động hôn ta đi, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ hôm nay một cách xuất sắc."


Tuy nói đã hôn y nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần đều do y chủ động, Tịnh Thục rất ngượng. Nhưng hôm nay tình huống đặc biệt, xe ngựa đã dừng lại, bên ngoài vang lên giọng của Tố Tiên: "Tam gia, phu nhân, đến nhà rồi ạ."


Chu Lãng nhíu mày, giả vờ muốn xuống xe, Tịnh Thục biết rõ y đang uy hϊế͙p͙ trắng trợn, lập tức níu lấy y phục y, hôn lên mặt y một cái thật nhanh.


"Tỷ tỷ, tỷ phu..." Nhị cô nương Khả nhi tự mình bước lên vén rèm xe, muốn nghênh đón bọn họ xuống xe. Nhưng thấy tỷ tỷ đang lôi kéo một nam nhân, hôn ‘chụt’ một cái trên mặt người ta.
Trời ơi!
Đây là tỷ tỷ hiền thục dịu dàng kia sao? Nữ nhân thành hôn rồi thật hung hãn mà.


Chu Lãng quét mắt nhìn tiểu cô nương vén màn xe kia đang ngẩn người, nghẹn cười, khom lưng xuống xe hành lễ với các trưởng bối.
Tịnh Thục cắn môi, áo não nhắm mắt lại, thật may chỉ có một mình Khả nhi thấy, nếu không thật không biết sống sao?


Người Cao gia thấy cô gia cao lớn tuấn lãng, trong lòng đã cho điểm cao. Nhất là lúc Tịnh Thục xuống xe, y đỡ tay nàng, luôn miệng dặn dò cẩn thận, giọng nói ấm áp, ánh mắt thương yêu, khiến mọi người đều không ngừng gật đầu.






Truyện liên quan