Chương 1 : Dục Vọng Giết Người
Người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy thi thể sẽ có cảm giác gì?
Hoảng sợ, kinh hãi, ám ảnh, căng thẳng, buồn nôn...
Thế nhưng, khi Thị Thiên lần đầu nhìn thấy thi thể, hắn lại có một cảm giác rất khác thường.
Mọi chuyện phải bắt đầu từ một tuần trước.
Đêm hôm đó, đúng vào dịp cuối tuần, cũng là đêm hẹn hò lãng mạn của Thị Thiên và nữ thần trong lòng hắn.
Thị Thiên đã đặc biệt lên kế hoạch kỹ lưỡng, tìm kiếm trên mạng lộ trình hẹn hò tối ưu, đặt trước nhà hàng có cả hương vị lẫn không gian lãng mạn, có thể nói là vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn chờ gió đông.
Cả hai trò chuyện rất vui vẻ trong bữa tối, khi bước ra khỏi nhà hàng đã nắm tay nhau.
Thị Thiên dẫn nữ thần đi dạo trên phố, những ánh đèn lấp lánh được trang trí dọc đường như nhịp đập của bầu không khí mờ ám giữa hai người, lúc lên lúc xuống.
Thị Thiên nhìn nữ thần đang e lệ với ánh mắt trìu mến, định mở lời tỏ tình.
Bỗng nhiên!
“Rầm!” một tiếng động lớn vang lên.
Đó là âm thanh của một vật nặng rơi từ trên cao xuống.
Như thể trái tim cũng ngừng đập theo tiếng động đó.
Thị Thiên và nữ thần kinh hãi quay đầu nhìn lại, đều sững sờ.
Một người phụ nữ gieo mình từ trên cao xuống, ngã gục ngay cách bọn họ năm mét.
Tứ chi của thi thể buông thõng bất lực, mái tóc đen như mực xõa tung trên mặt đất, đầu nghiêng sang một bên, đôi mắt trống rỗng vô hồn nhìn thẳng về phía Thị Thiên.
Như thể một túi máu bị đâm thủng, cho đến khi rơi xuống, máu như đôi cánh bướm vỗ cánh bay ra khỏi cơ thể nàng, chảy lan trên mặt đất.
Thị Thiên nhìn đến ngần người, hắn dường như cảm nhận được một vẻ đẹp khác lạ từ thi thể này, sự kích thích mà cái ch.ết mang lại khiến hắn cảm thấy vô cùng say sưa, hưng phấn…
Thị Thiên không kìm được nở một nụ cười.
Tiếng hét của nữ thần đã phá vỡ sự đắm chìm của Thị Thiên, những người xung quanh bắt đầu la hét thất thanh.
Nữ thần nhìn thấy nụ cười kỳ dị mà Thị Thiên vừa để lộ, cô run rẩy đẩy Thị Thiên ra.
“Biến thái!”
Nữ thần hoảng sợ tát Thị Thiên một cái, bỏ chạy như bay.
Bỏ lại Thị Thiên một mình ôm lấy má đang đỏ bừng trong gió, chưa kịp hoàn hồn.
Thế là, buổi hẹn hò trong mơ của Thị Thiên đã tan thành mây khói.
Nhưng đó không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là kể từ đêm hôm đó, Thị Thiên như thể được khai thông nhâm đốc nhị mạch, luôn vô thức nhớ lại cảnh tượng đó trong đầu, ăn không ngon, ngủ không yên.
Hôm sau là thứ Hai, Thị Thiên với đôi mắt thâm quầng vì cả đêm mất ngủ đến công ty. Công ty hắn làm việc, công ty thương mại Ngân Tinh, là một công ty thương mại bình thường, chủ yếu kinh doanh mua bán gia công kim loại.
Tổ trưởng bộ phận kinh doanh của Thị Thiên, Hoàng Lệ, mọi người thường gọi cô là chị Lệ Lệ, khoảng hơn ba mươi tuổi, là một người phụ nữ yêu kiều, diễm lệ.
Hoàng Lệ đưa tập tài liệu cho Thị Thiên: “... Thị Thiên, em xem kỹ dự án này, theo dõi giúp chị nhé.” Nói rồi cô nhìn thấy quầng thâm dưới mắt Thị Thiên, không khỏi sững người.
“Vâng vâng, chị Lệ Lệ.” Thị Thiên khi nhìn vào mặt Hoàng Lệ cũng không khỏi sững người.
Bởi vì trong đầu hắn bất chợt nảy ra một ý nghĩ.
〖Người phụ nữ xinh đẹp như vậy, nếu dùng đầu nàng để tạo thành hình đoá hoa hồng chắc sẽ rất đẹp…〗
Thị Thiên giật mình kinh hãi, vội vàng cúi xuống uống nước.
“Sao thế ~ Thị Thiên, tối qua hẹn hò với nữ thần suôn sẻ chứ?” Đồng nghiệp Lưu Hiểu Đông hóng hớt thò đầu sang hỏi.
Thị Thiên nhìn Lưu Hiểu Đông, ý nghĩ lại ập đến.
〖Dùng ống thép đập nát đầu hắn ta, để não hắn ta văng tung tóe, cảm giác chắc hẳn rất sảng khoái…〗
Thị Thiên lại phun một ngụm nước, hắn ho khan vài tiếng rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Thị Thiên rửa mặt trong nhà vệ sinh, hắn nhìn mình trong gương, tự vỗ vào mặt mình để tỉnh táo lại.
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, Thị Thiên, bình tĩnh lại.”
Nhưng sau đó hắn nhìn thấy khuôn mặt mình trong gương đột nhiên lộ ra nụ cười méo mó đáng sợ.
Thị Thiên lùi lại nửa bước, chớp chớp mắt, lại xua tay trước gương, cuối cùng xác định gương không có vấn đề gì.
Lần này là bị ảo giác rồi.
Thị Thiên bất an trở lại chỗ ngồi, tay xoay xoay một cây bút.
Hắn nhìn cây bút trong tay.
〖Có thể đâm vào cổ họng, để máu phun ra…〗
Thị Thiên buông tay, cây bút rơi bộp xuống bàn.
Vất vả lắm mới đợi đến giờ tan sở.
Thị Thiên mệt mỏi bước ra khỏi cổng công ty, hắn thở dài một hơi.
Hôm nay thật sự quá gian nan rồi.
Bên cạnh có hai cha con đi qua, cô con gái nhỏ tay cầm bóng bay cười vui vẻ hồn nhiên.
Hắn vừa cảm thấy cảnh tượng này thật ấm áp, vừa không khỏi nảy ra ý nghĩ.
〖Cổ của con nít rất mảnh, lúc bẻ gãy chắc chắn sẽ phát ra âm thanh rất êm tai…〗
Thị Thiên vội vàng lắc đầu xua đuổi ý nghĩ trong lòng, lần này hắn thật sự hoảng sợ.
Hắn biết rõ không nên có những ý nghĩ như vậy. Nhưng những suy nghĩ đó thực sự là xuất phát từ nội tâm, từ cảm xúc chân thật nhất của hắn!
Không thể nghĩ như vậy được!
Hắn là một công dân lương thiện, từ nhỏ đến lớn đều an phận thủ thường, ngay cả đèn đỏ cũng không dám vượt, vậy mà bây giờ lại nảy sinh những ý nghĩ phạm pháp như vậy?
Thị Thiên cuống cuồng chạy về nhà, trên đường không dám nhìn bất kỳ ai, chỉ có thể dồn hết tâm trí vào việc về nhà.
Nếu không thể giải quyết vấn đề này, cứ tiếp tục như vậy, e rằng hắn sẽ không dám ra khỏi nhà, bất đắc dĩ, Thị Thiên đành phải xin nghỉ bệnh một tuần.
Hắn nhốt mình trong nhà mấy ngày liền, không gặp ai, cố gắng xua tan những suy nghĩ đang bùng nổ trong đầu.
Nhưng ngoài việc quầng thâm mắt ngày càng nặng thêm, tình hình không hề thuyên giảm.
“Chẳng lẽ… mình bị thần kinh rồi sao?” Thị Thiên ôm đầu, vẻ mặt hoảng hốt, suy nghĩ trong lòng dần trở nên chắc chắn.
“Không sai, nhất định là như vậy, nhất định là do lần đó tận mắt chứng kiến hiện trường nhảy lầu đã gây ra cho mình áp lực quá lớn.” Thị Thiên cảm thấy nhẹ nhõm vì đã tìm ra được nút thắt.
Mặc dù khi đó hắn không hề cảm thấy sợ hãi, nhưng biết đâu tiềm thức của hắn lại vì thế mà sinh ra bóng ma tâm lý nào đó…
Lúc này, điện thoại của Thị Thiên đổ chuông. Thị Thiên mở khóa điện thoại, ảnh nền màn hình là một bức ảnh gia đình.
Ba cuộc gọi nhỡ, người gọi đến hiển thị - Em gái.
Thị Thiên bấc máy.
“Anh, nghe nói anh bị bệnh, anh khỏe không?” Giọng nói quan tâm của em gái vang lên.
Thị Thiên do dự một lúc rồi nói: “Thực ra thì… không tốt lắm… Anh nghi ngờ… anh có thể đã gặp vấn đề về tâm thần.”
“Vậy… anh đã đi khám bác sĩ chưa?” Giọng điệu của em gái dần trở nên lo lắng.
“Chưa… Anh thấy mấy bác sĩ nổi tiếng thì lịch hẹn toàn kín mít đến tận mấy tháng sau…” Thị Thiên chán nản nói.
Lúc này em gái đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: “Đúng rồi! Cố vấn tội phạm đặc biệt của đội cảnh sát chúng em, anh ấy vốn là bác sĩ tâm lý, nghe nói rất có tiếng trong việc điều trị các chứng bệnh tâm lý.
Em gửi anh số liên lạc của anh ấy, anh nói là em giới thiệu đến.”
“Ting——” Em gái gửi thông tin liên quan cho Thị Thiên.
Thị Thiên nhìn thông tin được gửi đến.
Phòng khám tâm lý Bán Nhật Nhàn, Hà Dịch Bắc.
“Bán Nhật Nhàn? Cái tên thật kỳ lạ.” Thị Thiên lẩm bẩm.