Chương 13 : Người sống sót
“Vậy, anh còn giết hay không đây?” Liễu Phi chỉ vào hướng phòng phẫu thuật.
Thị Thiên đứng dậy, nhìn Liễu Phi, hắn cảm thấy khá hơn nhiều rồi.
“Xin lỗi, Liễu Phi, tôi vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu, tôi muốn làm một người bình thường, tôi sẽ không giết người.” Thị Thiên nghiêm túc nói.
Nói xong câu đó, Liễu Phi cũng đứng dậy, sắc mặt hắn âm trầm. Bầu không khí nặng nề lan tỏa giữa hai người.
“Rõ ràng chỉ còn một chút nữa thôi, tôi đã có thể chụp được những bức ảnh tuyệt vời rồi, chỉ còn một chút nữa thôi.” Liễu Phi có chút bất ổn nói.
Liễu Phi xoay cổ, tiếng xương kêu răng rắc, trong mắt hắn lộ ra ánh sáng nguy hiểm: “Ha.
Rõ ràng anh và tôi là cùng một loại người, tại sao cứ phải ép buộc bản thân làm người bình thường, tôi thật sự không thể hiểu nổi.”
Thị Thiên im lặng hồi lâu, hắn biết giữa mình và Liễu Phi tồn tại mâu thuẫn không thể điều hòa.
“Liễu Phi, nếu anh có thể chấp nhận điều này, vậy chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm bạn…”
Nửa câu sau Thị Thiên không nói tiếp.
“Thị Thiên, anh là người duy nhất có thể hiểu tôi, anh có thể cùng tôi nhìn thấy cùng một khung cảnh, cảm nhận cùng một vẻ đẹp. Tôi biết anh cũng vui vẻ với điều đó, đúng không?
Vậy nên Thị Thiên, hãy cùng tôi giết chóc đi.” Liễu Phi dang hai tay về phía Thị Thiên, ánh mắt hắn lóe sáng.
Đây sẽ là lời mời cuối cùng hắn dành cho Thị Thiên.
Thị Thiên nhìn bức ảnh gia đình trên màn hình điện thoại, hắn rất muốn, hắn thật sự rất muốn đồng ý với đề nghị của Liễu Phi. Nhưng hắn còn có gia đình không thể từ bỏ, vì gia đình hắn cần phải làm một người bình thường.
Hắn không thể tưởng tượng nổi nếu như mình biến thành kẻ sát nhân, cha, mẹ, còn có em gái sẽ nghĩ như thế nào.
“… Xin lỗi, tôi còn có gia đình, cho dù là vì họ, tôi cũng không thể đi theo anh được.”
Liễu Phi buông thõng tay xuống, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt, hắn thản nhiên nói: “Vậy tôi sẽ giết cả nhà anh.”
Đồng tử Thị Thiên co rút lại, hắn nhìn chằm chằm Liễu Phi nói: “Liễu Phi, tôi khuyên anh tốt nhất đừng làm vậy.”
Nào ngờ Liễu Phi lại nở nụ cười: “Biểu cảm hiện tại của anh rất tuyệt, đáng lẽ tôi nên sớm quyết định ra tay với người nhà anh mới phải.
Có lẽ khi đó tôi đã có thể nhìn thấy biểu cảm tuyệt vời hơn của anh.”
Nói xong, Liễu Phi quay đầu chạy nhanh ra ngoài.
“Liễu Phi!” Thị Thiên vừa gọi vừa lo lắng đuổi theo.
Nhưng bên trong bệnh viện ánh sáng lờ mờ, Liễu Phi lại quen thuộc địa hình nơi này hơn hắn.
Thị Thiên nghe ngóng động tĩnh đuổi theo ra khỏi bệnh viện, thế nhưng bên ngoài bệnh viện trống không, đã không còn bóng dáng Liễu Phi đâu nữa.
Con quạ đen dang rộng đôi cánh giữa đống đổ nát của bệnh viện, phát ra tiếng kêu vang dội.
Thị Thiên quay đầu nhìn về phía bệnh viện Nhân Ái, nắm chặt hai tay.
Hắn quay lại bệnh viện, lau sạch tất cả dấu vân tay mình có thể để lại.
Một lúc sau, hắn gọi điện thoại báo án ẩn danh tại bốt điện thoại công cộng gần đó.
…
Lâm Nhất Lượng đã được tìm thấy. Vẫn còn sống.
Tin tức tốt đáng mừng này nhanh chóng được tất cả mọi người trong tổ trọng án biết đến.
Khi được cảnh sát tìm thấy, Lâm Nhất Lượng đang trong tình trạng suy dinh dưỡng và sốt nhẹ, vết thương ở cổ tay, mắt cá chân của hắn cần rất nhiều thời gian mới có thể hồi phục.
Tuy nhiên, hắn vẫn còn sống, sống sót một cách nguyên vẹn. Hắn trở thành người sống sót duy nhất trong số các vụ án của tên sát nhân nụ cười. Đây quả là điều may mắn trong bất hạnh.
Vài ngày sau.
Lâm Nhất Lượng nằm trên giường bệnh sáng sủa, tuy rằng rất tiều tụy nhưng trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười của người thoát ch.ết trở về.
“Cảm ơn.” Lâm Nhất Lượng nhận lấy cốc nước nóng Thị Lâm đưa cho.
Lúc này Thị Lâm và Diêu Thụ đang ở bên giường bệnh của Lâm Nhất Lượng.
Thị Lâm thành khẩn nhìn Lâm Nhất Lượng: “Lâm Nhất Lượng, tôi biết điều này có thể khiến anh rất đau khổ, nhưng hiện tại cảnh sát cần anh nhớ lại tất cả mọi thứ liên quan đến tên sát nhân nụ cười, điều này sẽ giúp ích rất lớn cho việc bắt giữ hắn.
Anh có đồng ý phối hợp với chúng tôi không?”
Khi nghe thấy cụm từ “tên sát nhân nụ cười” trên mặt Lâm Nhất Lượng lại hiện lên vẻ sợ hãi tột độ, nhưng sau đó hắn đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, kiên định nhìn Thị Lâm, gật đầu nói: “Cảnh sát, tôi đồng ý. Chỉ cần có thể bắt được tên ác ma đó, tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì.”
“Trước tiên hãy nói về quảng trường Vạn Hòa.”
Lâm Nhất Lượng bắt đầu nhớ lại.
“Lúc đó hắn dùng dao kề vào cổ tôi, bảo tôi đi đổi vị trí thi thể và thiết bị sân khấu, hắn đứng cách đó không xa nhìn chằm chằm tôi, tôi không dám chạy trốn, chỉ có thể làm theo.”
“Anh có nhìn thấy hắn trông như thế nào không?” Thị Lâm vội vàng hỏi.
Lâm Nhất Lượng lắc đầu, “Hắn đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, lúc tôi quay đầu lại nhìn rất sợ hãi, cũng không nhìn rõ mặt hắn.”
“Hắn là nam hay nữ, cao khoảng bao nhiêu? Khoảng chừng bao nhiêu tuổi?”
“Nam, chiều cao… Cao hơn tôi, nhưng thấp hơn anh cảnh sát này một chút.” Lâm Nhất Lượng chỉ vào Diêu Thụ.
“Tuổi tác… Cảm giác khoảng hai mươi đến ba mươi tuổi.”
Diêu Thụ gật đầu, ghi lại trên sổ ghi chép “Chiều cao 1m75 – 1m80, tuổi 20 – 30”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau khi sắp xếp xong sân khấu, tôi sợ bị bắt vì là hung thủ nên đã chạy về nhà thu dọn đồ đạc để bỏ trốn, kết quả hắn theo dõi tôi về nhà, hắn dùng một tấm vải bịt miệng tôi lại, sau đó tôi ngất đi.” Nói đến đây, Lâm Nhất Lượng siết chặt hai tay.
“Sau khi tỉnh lại, mắt tôi bị bịt kín, tứ chi cũng không thể cử động. Tôi nghĩ mình sắp ch.ết rồi, nhưng hắn không giết tôi ngay lập tức mà chỉ ném tôi ở đó mấy ngày.”
“Sau đó… Tôi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, tôi biết hắn lại đến, hắn đứng bên cạnh tôi, không nói một lời, tôi…
Tôi rất sợ hãi, tôi không ngừng cầu xin hắn.
Sau đó, tôi nghe thấy âm thanh hắn nhặt thứ gì đó lên, tôi không nghe thấy tiếng bước chân rời đi của hắn, tôi biết, hắn vẫn cầm thứ đó đứng bên cạnh tôi.
Hắn muốn giết tôi…” Lâm Nhất Lượng không ngừng run rẩy, nước mắt tuôn rơi.
Nghe đến đây, Thị Lâm và Diêu Thụ đều cau mày.
“Tôi nói hắn là ác ma, tôi làm quỷ cũng sẽ không buông tha cho hắn, sau đó tôi nghe thấy âm thanh của thứ gì đó được đặt xuống, tiếp theo là một loạt tiếng bước chân xa dần và tiếng cửa đóng lại.
Rồi hắn bỏ đi.”
Diêu Thụ lộ ra vẻ mặt kỳ quái: “Ý anh là, tên sát nhân nụ cười bị vài câu nói của anh khiến cho lương tâm trỗi dậy, sau đó quyết định không giết anh.”
“Tôi không biết.” Lâm Nhất Lượng lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ.
“Tuy nhiên, sau đó tôi lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân rất gấp gáp, có người hét lên một tiếng nhưng tôi không nghe rõ là hét gì, sau đó lại là một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Rồi sau đó tiếng bước chân đó lại đến gần, hắn đi vài bước trong phòng, sau đó lại bỏ đi.”
“Ngoài ra, anh còn cảm nhận được gì nữa không? Bất kỳ chi tiết nào cũng được.” Thị Lâm vội vàng hỏi.
Lâm Nhất Lượng nhắm mắt lại, hắn cố gắng nhớ lại.
“… Khi hắn đến gần tôi định ra tay, tôi ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.”
“Mùi hương như thế nào?”
“Giống như… Giống như mùi xà phòng vậy.”
Diêu Thụ viết một dòng chữ vào sổ ghi chép.
Diêu Thụ nhìn Thị Lâm, sự việc càng lúc càng trở nên kỳ quái.