Chương 19 : Đàm phán

Thị Thiên đến trung tâm tư vấn tâm lý Bán Nhật Nhàn, bấm chuông cửa.
Hà Dịch Bắc mở cửa, có chút nghi hoặc nhìn Thị Thiên nói: “Thị Thiên?
Tôi nhớ hình như chưa đến lịch hẹn khám tiếp theo, anh tìm tôi có việc gì sao?”
Thị Thiên không nói không rằng đi thẳng vào trong.


Hà Dịch Bắc đóng cửa lại, khẽ mỉm cười với Thị Thiên: “Muốn uống trà không?”
Chưa kịp để Hà Dịch Bắc nói hết câu, Thị Thiên đã kề dao vào cổ ông.
“Hà Dịch Bắc, là ông giở trò đúng không?” Thị Thiên tức giận nói, mũi dao loé sáng lạnh lẽo.


“Sao anh lại nghĩ như vậy?” Hà Dịch Bắc không đổi sắc mặt, nhìn Thị Thiên, vẫn giữ nguyên giọng điệu ôn hòa như lúc khám bệnh.
“Tôi chỉ nói với ông về chuyện của Bambi. Ngày hôm sau trong nhà liền xuất hiện con chó đồ chơi bằng nhựa, không phải ông làm thì còn ai vào đây nữa?


Bây giờ nghĩ lại, sau mỗi lần khám bệnh xong, bệnh tình của tôi hình như đều trở nên nghiêm trọng hơn.
Là ông cố tình dẫn dắt khiến bệnh tình của tôi trở nặng, bao gồm cả việc thôi miên tôi.” Thị Thiên từng bước ép sát Hà Dịch Bắc, giọng điệu không mấy thiện chí.


“Thị Thiên, chẳng lẽ anh cảm thấy bản thân bị bệnh sao?
Ngay từ đầu tôi đã nói rồi, anh không có bị điên. Đã không bị điên, thì làm sao nói đến chuyện bệnh tình trở nặng?” Hà Dịch Bắc hỏi.


“Hừ, nếu tôi không bị điên, thì tại sao lại đến chỗ ông khám bệnh?” Thị Thiên nheo mắt hỏi ngược lại.
“Thị Thiên, vấn đề của anh là do nhận thức về bản thân.
Ngay từ đầu, tôi điều trị không phải là chứng ham muốn giết người của anh, mà là chứng rối loạn nhận thức về bản thân của anh.


available on google playdownload on app store


Trên thực tế, chứng ham muốn giết người của anh rất dễ giải quyết, điểm này chắc hẳn trong lòng anh cũng biết rõ.” Hà Dịch Bắc mặc kệ Thị Thiên, ông đi thẳng đến chiếc bàn trà bằng kính, rót một tách trà.
Hà Dịch Bắc ngồi xuống sofa, nhấp một ngụm trà, mở miệng nói:


“Thị Thiên, cảm giác khi giết người thế nào?”
Thị Thiên hung dữ nhìn Hà Dịch Bắc, hắn cười lạnh nói: “Tôi cảm thấy rất tuyệt, không còn gì tuyệt vời hơn. Có lẽ giết ông rồi, tôi sẽ cảm thấy còn tuyệt vời hơn.”


“Nếu như giết tôi có thể khiến anh cảm thấy thoải mái hơn, tôi không ngại bị anh giết ch.ết.
Nhưng mà Thị Thiên, tại sao anh phải giả vờ tức giận với tôi, tôi nghĩ anh không có cảm xúc phẫn nộ đâu nhỉ.” Hà Dịch Bắc bình tĩnh nói.
Ánh mắt Thị Thiên hơi thay đổi.


Hà Dịch Bắc tiếp tục nói: “Bây giờ anh đã bắt đầu chấp nhận con người thật của mình rồi, rất tốt.
Tuy nhiên, người tôi muốn nói chuyện là con người thật của anh, chứ không phải con người giả dối này.
Trong những lần điều trị trước, anh luôn luôn đề phòng, không chịu mở lòng với tôi.


Bây giờ, anh đồng ý thay đổi chứ?”
Im lặng vài giây, Thị Thiên cất dao, ngồi xuống chiếc sofa đối diện. Vẻ mặt hắn thờ ơ, đôi đồng tử đen láy nhìn Hà Dịch Bắc không chút cảm xúc.


Thị Thiên mở miệng nói: “Tôi đã giả vờ rất nhiều năm rồi, tại sao ông nhất định phải khiến tôi nhớ lại con người thật của mình, khiến tôi nhớ lại mình là một kẻ dị biệt?”
Thị Thiên lại thở dài: “Rõ ràng tôi suýt nữa đã tin rằng mình thật sự là một người bình thường.”


Hà Dịch Bắc nói: “Thị Thiên, trong một thời gian dài, anh đã sống trong lời nói dối do chính mình tạo ra, anh tạo cho mình một bong bóng giả dối, nhưng mà bong bóng này thực chất lại mong manh dễ vỡ.
Anh chỉ đang tự lừa dối mình mà thôi.


Nhưng mà Thị Thiên, con người không thể nào phản bội bản chất của mình, quái vật cũng vậy. Cho dù có ngụy trang bản thân chơi trò chơi đóng giả người bình thường với người khác, thì trong lòng anh cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.


Những gì tôi làm chỉ là thúc đẩy quá trình vỡ tan của bong bóng đó, cho dù không có tôi, thì chẳng bao lâu nữa bong bóng đó cũng sẽ vỡ tan.”
“Đúng vậy, tôi biết.
Tôi đã nhịn không được nữa rồi.


Ngay từ nhiều năm trước tôi đã nhịn không được nữa rồi, thực ra tôi muốn giết người, chỉ là tôi đã giết Bambi để thay thế.
Tôi bẻ gãy cổ nó, sau đó chặt nó thành tám khúc. Sau khi làm như vậy, tôi mới kiềm chế được ham muốn trong lòng.


… Đáng tiếc, lại bị bố tôi phát hiện. Sau đó, tôi đã đánh mất thứ có thể thay thế, tôi biết chẳng bao lâu nữa tôi sẽ không thể nhịn được nữa.
Còn về việc chứng kiến cảnh nhảy lầu, đó chỉ là giọt nước tràn ly mà thôi.”


Hà Dịch Bắc tò mò hỏi: “Vậy Thị Thiên, tại sao anh lại cố chấp muốn ngụy trang thành một người bình thường, đến mức này?”
Thị Thiên cười khổ, hắn hồi tưởng: “Hà Dịch Bắc, từ rất lâu về trước tôi đã từng giết người rồi.”


Hà Dịch Bắc như hiểu ra: “Ý anh là, vào khoảng thời gian anh mười tuổi? Lúc đó tại sao anh lại giết người?”
Thị Thiên nghiêng đầu, đôi đồng tử đen láy không phản chiếu chút ánh sáng nào: “Không có lý do gì cả. Tại sao giết người lại nhất định phải có lý do?


Lúc đó tôi đang chơi với một người bạn cùng tuổi, tôi chỉ đơn thuần tò mò xem hắn ch.ết sẽ như thế nào, cho nên tôi đã lừa hắn đến bìa rừng, sau đó chính tay giết ch.ết hắn. Sau đó, vụ án đó vì không tìm được hung thủ nên đã bị khép lại.


Hà Dịch Bắc, từ khi có ký ức, tôi đã không cảm nhận được cảm xúc mà người bình thường nên có, hỉ nộ ái ố, tôi đều không cảm nhận được, thế giới của tôi tràn ngập sự nhàm chán và vô vị.


Khi sinh mạng của người khác biến mất trong tay tôi, tôi mới biết được thế nào là hạnh phúc, thế giới này cũng trở nên thú vị hơn.”
Thị Thiên dừng một chút, sau đó hơi nhíu mày: “Nhưng mà, lúc đó tôi vẫn chưa biết ngụy trang bản thân.


Mẹ tôi hỏi về chuyện này, tôi đã thành thật kể cho bà ấy nghe, tôi chỉ muốn chia sẻ niềm vui của mình với bà ấy.
Kết quả thì có thể tưởng tượng được.
Bà ấy rất sợ tôi. Sợ đến mức muốn giết ch.ết tôi.
Mẹ bóp cổ tôi, ấn tôi vào bồn nước, bà ấy muốn dìm ch.ết tôi.


Bà ấy mắng tôi là “Tên ác ma!” “ch.ết đi!”.
Đáng tiếc, mẹ rốt cuộc cũng chỉ là con người, bà ấy không phải là quái vật như tôi, bà ấy không thể nào xuống tay giết ch.ết tôi.
Cho nên tôi đã sống sót, sau đó bị sốt cao, ốm một trận.”


Thị Thiên tự rót cho mình một tách trà, hắn uống một ngụm, vẻ mặt có chút ảm đạm.
Hà Dịch Bắc hỏi: “Anh cảm thấy buồn vì chuyện đó sao?”
“Đương nhiên là không, tôi không có cảm xúc buồn bã.


Chỉ là, tôi cũng có những chuyện mình thích, và những chuyện mình không thích. Ví dụ như chuyện này xảy ra, tôi không thích.”


Thị Thiên siết chặt hai tay: “Tôi nghĩ, chính vào khoảng thời gian tôi bị sốt cao không tỉnh lại đó, tiềm thức của tôi đã đưa ra phán đoán, nếu như để lộ bản chất của mình, tôi sẽ một lần nữa phải đối mặt với nguy hiểm ch.ết người.


Xuất phát từ bản năng sinh tồn, não bộ đã ép buộc tôi quên đi ký ức trước mười tuổi, lựa chọn để tôi tỉnh lại như một người bình thường.


Từ đó về sau, tôi luôn cố gắng làm một người bình thường. Tôi giống như người khác, kết bạn, khóc cười, tham gia các hoạt động tập thể, có sở thích riêng, yêu thương gia đình, chăm chỉ làm việc, yêu đương.”


“Khi giống như người bình thường tham gia những hoạt động đó, anh cảm thấy như thế nào?” Hà Dịch Bắc dò hỏi nhìn Thị Thiên.
Thị Thiên nhún vai: “Không có gì, tôi không cảm thấy gì cả. Tôi chỉ thấy rất nhàm chán.”


Hà Dịch Bắc tổng kết: “Thị Thiên, không nghi ngờ gì nữa, anh là một kẻ giết người bẩm sinh. Ham muốn giết người từ đầu đến cuối không phải là bệnh của anh, mà là bản chất của anh.”
Thị Thiên tự giễu nói: “Đúng vậy, bây giờ tôi đã nhận thức rõ bản thân mình rồi.”


“Anh tìm tôi, không phải là muốn giết tôi, mà là muốn tìm kiếm một đáp án đúng không?” Hà Dịch Bắc hỏi.
“Một phần là vậy. Hà Dịch Bắc, rõ ràng, ông cũng không phải là người bình thường.


Ban đầu tôi định nghe ông nói xong rồi sẽ giết ông, nhưng mà… Hình như để ông sống sót sẽ thú vị hơn.” Không biết từ lúc nào con dao đã quay trở lại trong tay Thị Thiên.


Hà Dịch Bắc nhìn Thị Thiên, vẫn giữ nguyên vẻ lịch sự nho nhã: “Câu trả lời rất đơn giản. Bởi vì Thị Thiên, tôi quan tâm đến anh."
"Hơn nữa, Ngọc Bích cũng rất thích anh.”






Truyện liên quan