Chương 46 : Mối liên hệ

“Ở hiện trường vụ án có phát hiện bất kỳ dấu vân tay, dấu chân nào không?” Lee Hyun-woo hỏi cảnh sát bên cạnh.


Cảnh sát đó mở miệng nói: “Sau khi so sánh, phát hiện một số dấu vân tay, dấu chân được tìm thấy trong nhà thờ đều là của các tín đồ giáo hội Thiên Đường, không phát hiện thêm dấu vết nào khác.”


“Nói cách khác, tên sát nhân thánh giá không để lại bất kỳ dấu vết nào của mình, vẫn như mọi khi.” Jung Yong-geon vừa nói, vừa nhận lấy túi đựng tang vật từ một cảnh sát bên cạnh. Bên trong túi đựng tang vật là một chiếc rìu đã hỏng.


Cảnh sát lắc đầu: “Anh Yong-geon, chiếc rìu này hẳn là hung khí, nhưng không phát hiện dấu vân tay nào trên đó.”
Jung Yong-geon nhìn lưỡi rìu sứt mẻ, mắng: “Thằng chó này, lại dùng chiếc rìu này để chém ch.ết nhiều người như vậy.”


Lee Hyun-woo nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi, nheo mắt lại: “Không chỉ vậy, ngoài những người bị chém ch.ết bằng rìu, còn có vài thi thể bị bẻ gãy cổ, và vài thi thể bị đập nát đầu.


Tôi nghi ngờ hung thủ đang tận hưởng quá trình tr.a tấn những người này, cho nên mới không dùng rìu để giết ch.ết họ ngay lập tức.”


available on google playdownload on app store


“Rốt cuộc tên sát nhân thánh giá chọn nạn nhân dựa vào tiêu chí gì? Người đầu tiên, Park Tae-woo, huấn luyện viên quyền anh, được phát hiện ch.ết trong phòng tập quyền anh, toàn thân bị trói vào bao cát, tên sát nhân thánh giá liên tục đánh hắn cho đến khi hắn chỉ còn thoi thóp, cuối cùng dùng lửa thiêu ch.ết hắn.


Người thứ hai, Hong Jin-young, diễn viên kịch, được phát hiện ch.ết trong phòng chuẩn bị ở hậu trường nhà hát, bị móc mắt và cắt dây thanh quản, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong.


Người thứ ba, Shin Jeong-eun, hot streamer mukbang nổi tiếng, được phát hiện ch.ết ở nhà riêng, khi được phát hiện, răng của nàng bị nhổ hết, dạ dày nhồi nhét đầy thức ăn, cuối cùng tử vong do vỡ mạch máu dạ dày.


Người thứ tư, Song Go-min, giáo chủ giáo hội Thiên Đường, được phát hiện ch.ết trong nhà thờ, bị rạch bụng, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong, bản thân ông ta và các tín đồ còn bị sắp xếp thành hình chữ thập ngược.”


Jung Yong-geon vừa hút thuốc, vừa đi tới đi lui, trong đầu nhớ lại chi tiết của các nạn nhân.
“Mỗi người đều có cách ch.ết khác nhau, rốt cuộc tên sát nhân thánh giá giết họ vì cùng một lý do hay là những lý do khác nhau?” Jung Yong-geon lẩm bẩm, anh luôn cảm thấy manh mối nằm ở nạn nhân thứ ba.


“Hyun-woo, cậu có suy nghĩ gì về nạn nhân thứ ba, Shin Jeong-eun?” Jung Yong-geon nhìn Lee Hyun-woo.
Lee Hyun-woo vuốt cằm, suy tư.


“Shin Jeong-eun là hot streamer mukbang nổi tiếng, trước đây tôi cũng từng xem video mukbang của nàng trên mạng, nội dung video của nàng thường là bày ra một lượng thức ăn nhiều hơn người bình thường rất nhiều trước ống kính, sau đó ăn hết sạch, chính là tạo hình tượng “ăn khỏe”.


Nhưng khi tôi xem phần bình luận bên dưới video, phát hiện cư dân mạng thường xuyên tranh cãi vì một chuyện.
Có một nhóm cư dân mạng cảm thấy Shin Jeong-eun ăn nhiều như vậy, tại sao mặt vẫn gầy như vậy, nghi ngờ Shin Jeong-eun lén lút móc họng nôn ra sau lưng camera.


Một nhóm cư dân mạng khác phản đối nói rằng, lý do Shin Jeong-eun giữ được vóc dáng đẹp như vậy là vì mỗi ngày nàng đều tập luyện rất nhiều, vì lượng vận động lớn, cho nên mới có thể ăn được một lượng thức ăn lớn như vậy.”


Jung Yong-geon sáng mắt, hắn suy đoán: “Đúng rồi, Shin Jeong-eun tạo hình tượng ăn khỏe, cuối cùng lại bị ch.ết vì ăn quá nhiều. Tên sát nhân thánh giá đang chế giễu Shin Jeong-eun ăn quá nhiều để thu hút sự chú ý.
Đây là… Tội tham ăn.”
“Tham ăn?” Lee Hyun-woo lặp lại, vẻ mặt vẫn còn khó hiểu.


Jung Yong-geon giải thích cho Lee Hyun-woo, đồng thời cũng là để sắp xếp suy nghĩ của mình:
“Trong giáo lý của Thiên Chúa giáo, tội lỗi của con người được chia thành bảy loại, kiêu ngạo, đố kỵ, phẫn nộ, lười biếng, tham lam, tham ăn và ɖâʍ dục, bảy tội lỗi này còn được gọi là bảy tội lỗi ch.ết người.


Nếu như Shin Jeong-eun là tội tham ăn, vậy những nạn nhân khác ứng với tội lỗi gì?”
Jung Yong-geon lật một chồng tập tài liệu, tìm ra thông tin chi tiết của mấy nạn nhân, đọc lướt qua. Lee Hyun-woo cũng cầm lấy mấy tập tài liệu, xem xét.
“Anh Yong-geon, anh xem cái này!” Lee Hyun-woo dường như đã phát hiện ra điều gì đó.


Jung Yong-geon ngẩng đầu nhìn Lee Hyun-woo.
“Nạn nhân đầu tiên, Park Tae-woo, từng vì nghi ngờ vợ ngoại tình, đánh một người đàn ông đến mức bị thương nặng phải nhập viện, vợ hắn nói rằng bản thân nàng cũng từng nhiều lần bị hắn bạo hành.


Park Tae-woo là người nóng nảy, dễ nổi giận, tội lỗi ứng với hắn là tội phẫn nộ.” Lee Hyun-woo kích động nói, Jung Yong-geon thậm chí còn đứng bật dậy.
“Không sai, chính là như vậy!” Jung Yong-geon cẩn thận xem xét thông tin về Hong Jin-young trong tay.


“Hong Jin-young, diễn viên kịch, ban đầu, người được chọn đóng vai nữ chính trong vở kịch “Macbeth” không phải là nàng, mà là một diễn viên khác của đoàn kịch, nhưng nữ diễn viên này lại đột nhiên bị đau họng, mất giọng vài tuần trước khi diễn, cho nên cuối cùng, vai nữ chính được thay thế bằng Hong Jin-young.


Tôi nghi ngờ, Hong Jin-young vì muốn cướp vai nữ chính, nên đã cố tình tạo ra tai nạn, khiến nữ diễn viên đó không thể tham gia diễn xuất. Như vậy, tội lỗi ứng với nàng chính là tội đố kỵ.”
“Vậy còn Song Go-min?” Lee Hyun-woo hỏi.
Jung Yong-geon nói xong, quay đầu hỏi cảnh sát bên cạnh: “Điều tr.a Song Go-min thế nào rồi?”


“Mỗi tuần, các tín đồ của giáo hội Thiên Đường đều phải cống nạp một khoản tiền lớn cho Song Go-min, với tư cách là giáo chủ, có một số tín đồ thậm chí còn dâng hiến toàn bộ tiền lương của mình cho giáo hội.


Song Go-min lấy lý do số tiền cúng dường quyết định mức độ cứu rỗi của Chúa đối với bạn, yêu cầu các tín đồ lôi kéo người khác gia nhập giáo hội, còn đặt ra chỉ tiêu cúng dường cho những tín đồ này.


Mỗi khi đạt được chỉ tiêu, số tiền cần cúng dường vào lần sau sẽ tăng lên, nếu như không đạt được, thì chứng tỏ tội lỗi quá lớn, khó có thể cứu rỗi, mà Song Go-min sẽ trừng phạt những tín đồ không có “thành ý” này.


Có một số tín đồ sau khi nợ nần chồng chất đã bị giáo hội Thiên Đường bỏ rơi, cuối cùng tự tử bằng khí than ở nhà.


Ngoài ra, phát hiện Song Go-min có nhiều bất động sản đứng tên ông ta, còn có xe sang, suy đoán là khối tài sản kếch xù tích lũy được dựa vào thân phận giáo chủ.” Cảnh sát đó nói.


Jung Yong-geon lên tầng bốn, nhìn thấy phòng của Song Go-min được trang trí vô cùng sang trọng, khác xa với môi trường sống của các tín đồ bình thường, hắn không khỏi gật đầu nói: “Xem ra, tội lỗi ứng với Song Go-min là tội tham lam.”


Lee Hyun-woo cũng đi theo, hắn cau mày nói: “Nhưng, rốt cuộc tại sao tên sát nhân thánh giá lại giết những người này, hơn nữa còn theo cách thức bảy tội lỗi ch.ết người?”
Jung Yong-geon nhe răng, nhưng lại là vẻ mặt khinh thường: “Rõ ràng, thằng chó này tự cho mình là thần rồi.


Tự ý phân loại tội lỗi cho người khác, sau đó tự ý phán xét những người này. Hắn ta đang tự ví mình là thần, sau đó thực hiện quyền năng của thần.
Theo tôi, thần linh gì chứ? Hắn ta chỉ là một tên tâm thần biến thái, đáng thương, mẹ kiếp, đồ điên!”






Truyện liên quan