Chương 98 : Lẩu
Cảnh sát Ngô nghe Thị Thiên nói thì sững sờ, hắn không thể trực tiếp nói với Thị Thiên rằng, chúng tôi đến giám sát anh, như vậy, chẳng phải là sẽ khiến Thị Thiên cảnh giác, làm hỏng mục đích giám sát sao?
Thấy vậy, cảnh sát Vương bên cạnh lên tiếng nói: “Đương nhiên là không có uẩn khúc gì, chỉ là chúng tôi cảm thấy ăn cơm ở nhà cậu sẽ làm phiền cậu, ngại quá.”
“Có gì phải ngại? Hai anh đến để bảo vệ an toàn cho tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn hai anh, sao có thể để hai anh ăn uống qua loa ở đây được, hơn nữa, tình huống này không biết sẽ kéo dài bao lâu, ít nhất cũng phải để tôi mời hai anh ăn một bữa cơm chứ?”
Thị Thiên nở nụ cười ngây thơ, nhiệt tình nói.
Thấy tình hình hiện tại không thể từ chối, cảnh sát Ngô nhìn cảnh sát Vương, cảnh sát Vương nháy mắt với cảnh sát Ngô.
Cảnh sát Ngô bất đắc dĩ thở dài: “Chỉ lần này thôi đấy, sau này, cậu đừng đến tìm chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không đến nhà cậu, đây là quy định, Thị Thiên, hy vọng cậu có thể thông cảm.”
Thị Thiên vội vàng gật đầu, mỉm cười nói: “Được, được.”
Hai viên cảnh sát bước vào nhà Thị Thiên, khi đi qua, cả hai đều đồng loạt nhìn bức ảnh gia đình treo trên tường, xem ra Thị Thiên là một người rất coi trọng gia đình.
Thử hỏi, một người coi trọng gia đình, thì có thể là người xấu sao?
Trong lòng họ, về cơ bản đã không còn nghi ngờ Thị Thiên, đã như vậy, việc đến nhà cậu ta ăn cơm dường như cũng không có vấn đề gì, hơn nữa chỉ phá lệ một lần này thôi.
Thị Thiên bật công tắc, nước trong nồi sôi sùng sục, bốc hơi nghi ngút, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Thị Thiên bưng từng đĩa nguyên liệu lên bàn ăn, sau đó chuẩn bị bát đũa cho hai viên cảnh sát, mỉm cười nói: “Cảnh sát Vương, cảnh sát Ngô, đừng khách sáo.”
Nhìn thấy những nguyên liệu tươi ngon đã chín trong nồi, cảnh sát Vương không nhịn được nuốt nước bọt: “Thị Thiên, cậu thật sự quá nhiệt tình.”
Hắn gắp một miếng thịt cừu cuộn lên, ăn thử.
Thấy cảnh sát Vương đã ăn, cảnh sát Ngô cũng bắt đầu ăn.
Thị Thiên bất giác liếc nhìn đôi đũa trên bàn, trong đầu hắn đã hiện lên hình ảnh dùng đũa giết ch.ết hai viên cảnh sát.
Nếu là bây giờ, hắn có thể dễ dàng giết ch.ết hai người này.
〖Dùng đũa đâm vào cổ, nhìn máu tươi bắn ra, chắc hẳn sẽ rất thú vị〗
Thị Thiên mỉm cười, hắn biết ham muốn giết người của mình lại bắt đầu trỗi dậy, nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.
Thị Thiên ngồi xuống, cầm đũa gắp thức ăn, vừa ăn vừa trò chuyện với hai viên cảnh sát.
“Thì ra cảnh sát Ngô tên là Ngô Tuấn Nghĩa, còn cảnh sát Vương?”
“Tôi tên là Vương Quốc Lương, cậu gọi tôi là anh Vương là được.”
“Anh Vương, hai anh làm công việc này, chắc hẳn rất vất vả.”
“Không vất vả, đó là trách nhiệm của tôi.” Cảnh sát Vương thật thà nói.
Cảnh sát Ngô liếc nhìn Thị Thiên, hắn hỏi: “Thị Thiên, em gái cậu là cảnh sát hình sự của tổ trọng án?”
Thực ra hắn đã biết chuyện này, dù sao cũng là Thị Lâm đưa hai người họ đến trước cửa nhà Thị Thiên, sở dĩ hỏi lại một lần nữa, chỉ là muốn được Thị Thiên xác nhận.
Thị Thiên gật đầu, hắn chỉ vào bức ảnh gia đình trên tường, nói: “Không chỉ em gái tôi, bố tôi cũng là cảnh sát hình sự, nhà chúng tôi có thể coi là nhà nòi cảnh sát.”
Nghe vậy, cảnh sát Ngô lại càng bớt nghi ngờ Thị Thiên, dù sao người có người nhà làm cảnh sát, thì sao có thể là kẻ giết người hàng loạt?
Cảnh sát Vương rất hứng thú với chuyện này, nồi lẩu bốc khói nghi ngút khiến hắn toát mồ hôi, mặt đỏ bừng, nói: “Nói như vậy, tại sao cậu không làm cảnh sát giống bố cậu?”
Thị Thiên ngượng ngùng nói: “Thật ra, ban đầu tôi cũng định làm, nhưng mẹ tôi không cho, nói là quá nguy hiểm. Sau đó, tôi liền chọn một trường đại học bình thường.”
Bây giờ nghĩ lại, lý do mẹ không cho phép, có lẽ là vì bà biết chuyện Thị Thiên đã từng giết người, cho dù đã qua nhiều năm, thì bà cũng không muốn để loại người như Thị Thiên trở thành cảnh sát…
Thị Thiên lộ ra vẻ mặt có chút buồn bã, đột nhiên, hắn cảm thấy có lẽ mẹ chưa bao giờ tin tưởng hắn, cho dù trong suốt mười mấy năm qua, hắn luôn ngụy trang rất tốt.
Cảnh sát Vương nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Thị Thiên, hiểu lầm rằng Thị Thiên đang tiếc nuối vì không thể làm cảnh sát, liền có chút thiện cảm với Thị Thiên.
Thị Thiên chuyển giọng, mỉm cười nói: “Ban đầu, mẹ tôi cũng không cho em gái tôi thi vào Học viện Cảnh sát, nhưng em ấy đã lén đăng ký, chuyện này, hai anh đừng nói cho em ấy biết nhé.”
Bầu không khí trên bàn ăn dần dần trở nên thoải mái.
“Nói thật, tôi hiểu tại sao cảnh sát Diêu lại luôn nghi ngờ tôi, bởi vì trong vụ án sát nhân nụ cười và vụ án ở công ty Ngân Tinh, tôi ít nhiều gì cũng liên quan.
Nhưng mà, lúc đó, cảnh sát Diêu đã thẩm vấn tôi rồi, thậm chí còn dùng máy phát hiện nói dối, máy phát hiện nói dối cũng chứng minh tôi nói thật, tôi thật sự không phải là tội phạm. Ngoài ra, khi vụ án ở công ty Ngân Tinh xảy ra, tôi thậm chí còn không ở thành phố Văn Sơn.
Sau đó… Chính là vụ án của Tù Nhân, đồng phạm của Tù Nhân, đã từng tham gia cùng một buổi gặp mặt với tôi. Vì vậy, cảnh sát Diêu lại bắt đầu khẳng định tôi là Tù Nhân.”
Nghe Thị Thiên nói, hai viên cảnh sát cũng cảm thấy rất có thể Thị Thiên là vô tội, chỉ có thể nói hắn quá xui xẻo, đi đâu cũng gặp chuyện.
Nếu như đổi lại là họ, trước khi hiểu rõ Thị Thiên, họ cũng sẽ cảm thấy Thị Thiên có vấn đề. Nhưng sau khi nghe Thị Thiên nói ra những chuyện này một cách thành thật, họ lại bất giác gạt bỏ nghi ngờ ban đầu.
Cảnh sát Ngô nói: “Thị Thiên, tôi khuyên cậu nên tắm bằng nước bưởi, bước qua chậu lửa, vận khí của cậu thật sự hơi kém.”
Cảnh sát Vương cười mắng: “Tiểu Ngô, từ bao giờ cậu lại tin vào những thứ này.”
Thị Thiên cười khổ: “Tôi cũng cảm thấy mình hơi xui xẻo. Haizz, anh Vương, tôi thấy tốt nhất là tôi không nên tiếp xúc quá nhiều với hai anh.
Tôi sợ lúc đó lại gặp chuyện gì, liên lụy đến hai anh…”
Cảnh sát Vương nói: “Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cậu, cho dù Diêu Thụ lại đến tìm cậu gây sự, chúng tôi cũng sẽ khống chế hắn.”
Thị Thiên nhếch mép nói: “Hai anh nói như vậy, tôi yên tâm hơn rồi.”
Sau bữa tối, Thị Thiên lại đưa táo cho hai viên cảnh sát, cảnh sát Vương vội vàng xua tay, nói “không cần đâu” “ngại quá”…
Cuối cùng, cảnh sát Vương và cảnh sát Ngô vẫn cầm táo quay trở lại xe.
“Tiểu Ngô, cậu nhìn những quả táo này, trông ngon thật đấy.” Cảnh sát Vương nhìn những quả táo đỏ au trong tay.
“Thị Thiên là người tốt bụng, tôi cảm thấy cậu ta không giống Tù Nhân, nhưng mà…” Cảnh sát Vương dừng lại, “Nhưng mà, không thể tin tưởng cậu ta quá. Chúng ta vẫn phải tiếp tục giám sát.”
Cảnh sát Ngô mở tạp chí ra, tiếp tục xem, hắn gật đầu: “Đúng vậy, còn phải chú ý đến việc xung quanh có xuất hiện người đáng ngờ nào không, vụ việc Diêu Thụ tấn công mới xảy ra cách đây không lâu, vẫn chưa thể lơ là.”
Màn đêm buông xuống, hai người thay phiên nhau trực, cảnh sát Ngô trực đêm, đêm đó, không có chuyện gì xảy ra.