Chương 104 : Bịa đặt
“Gâu!”
Diêu Thụ mệt mỏi ngồi dậy, nhìn Tiểu Thất đang nằm bên cạnh giường.
Anh xoa đầu Tiểu Thất, cười nói: “Tiểu Thất, Thập Nhị đâu?”
Vừa dứt lời, anh liền sững sờ, ý thức của anh cuối cùng cũng trở về hiện thực.
Diêu Thụ gượng cười nói: “Ha ha, nói đùa thôi, Tiểu Thất, hôm nay mày phải ăn nhiều vào nhé!”
Diêu Thụ thở dài, anh quyết định chuyển đổi tâm trạng, tiện tay bật tivi.
Trên tivi đang phát một bản tin:
“Tù Nhân lại gây án, đây là vụ án thứ tư mà Tù Nhân gây ra, cảnh sát đã phát hiện thi thể nạn nhân trong một bể bơi bỏ hoang, danh tính nạn nhân là cô Cao (23 tuổi).”
Diêu Thụ tắt tivi, anh ôm mặt, vẻ mặt đau khổ.
Tù Nhân lại gây án, như anh dự đoán.
Anh vốn dĩ có thể ngăn chặn tất cả những điều này, bây giờ lại phải trơ mắt nhìn một sinh mạng nữa ra đi.
Anh vốn dĩ có thể ngăn chặn tất cả những điều này!
Diêu Thụ đấm mạnh vào người.
Lúc đó ở trong container, anh nên bắn ch.ết Thị Thiên!
Không thể làm cảnh sát thì sao? Ít nhất, anh đã tiêu diệt cái ác, gián tiếp cứu sống người khác!
“Tù Nhân, ta phải… Giết ngươi…” Diêu Thụ nói với vẻ mặt âm trầm.
“Thật sao? Anh định giết tôi thế nào, cảnh sát Diêu?”
Diêu Thụ ngây người, quay đầu lại, nhìn thấy Thị Thiên đang ngồi trên sofa, mỉm cười với anh.
Tiểu Thất chạy đến trước mặt hắn, Thị Thiên đưa tay vuốt ve bộ lông của nó.
“Tù Nhân, ngươi… Sao ngươi lại ở đây?” Diêu Thụ kinh ngạc nói, đồng thời siết chặt nắm đấm.
Thị Thiên xua tay: “Cảnh sát Diêu, anh có thể tùy tiện xông vào nhà tôi nhiều lần, ai quy định là tôi không thể đến đây?”
Diêu Thụ lạnh lùng nói: “Ngươi đến đây làm gì? Cẩn thận ta giết ngươi!”
Thị Thiên đứng dậy, từng bước tiến lại gần Diêu Thụ.
“Anh không giết được tôi đâu, bây giờ anh vẫn đang bị đình chỉ công tác, nếu giết người, chẳng phải là anh sẽ không thể làm cảnh sát nữa sao?” Thị Thiên cười nói.
Diêu Thụ hung dữ nói: “Không thể làm cảnh sát thì không thể làm cảnh sát, chỉ cần có thể giết ngươi!”
Thị Thiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Cảnh sát Diêu, anh đừng kích động như vậy, đã lâu không gặp, anh thay đổi nhiều thật đấy.
Nhưng nếu anh giết tôi, vậy Thị Lâm phải làm sao?
Nàng sẽ nghĩ như thế nào về anh, người đã giết anh trai nàng?”
Diêu Thụ sững sờ, anh không muốn để Thị Lâm đau lòng, chẳng lẽ thật sự phải để nàng chịu đựng sự thật tàn khốc này sao?
Diêu Thụ nghiến răng nói: “Vậy còn ngươi, giết nhiều người như vậy, ngươi không nghĩ đến chuyện nếu như sự việc bị bại lộ, nàng sẽ nghĩ như thế nào về ngươi?”
Thị Thiên lại ngồi xuống sofa, hắn khohắny sau gáy, thản nhiên nói: “Cảnh sát Diêu, anh không nghĩ là tôi thật sự quan tâm đến những chuyện này chứ? Nếu như tôi quan tâm, tại sao tôi còn đi giết người?”
“Làm sao ta biết được tại sao tên điên như ngươi lại đi giết người?” Diêu Thụ hét lên.
Thị Thiên liếc nhìn Diêu Thụ, cau mày nói: “Trí nhớ của anh kém vậy sao? Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi, là vì thích, nếu như không thích việc này, tại sao tôi phải tốn công sức để làm?”
Tiểu Thất vẫy đuôi, tiến lại gần Thị Thiên, Diêu Thụ vội vàng quát lớn: “Tiểu Thất, tránh xa hắn ra!”
Tiểu Thất nhìn Diêu Thụ với vẻ mặt khó hiểu, sau đó ngoan ngoãn đi chỗ khác.
Thị Thiên cười nói: “Cảnh sát Diêu, xem ra chó nhà anh còn thích tôi hơn cả anh. Hay là, để tôi nuôi chó nhà anh nhé?”
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc ngươi đến đây làm gì? Ngươi không sợ bị ta đánh nữa sao?” Diêu Thụ nói.
Thị Thiên nói: “Tất nhiên là đến xem cảnh sát Diêu bị mọi người xa lánh trông như thế nào. Dù sao tôi cũng chưa từng nhìn thấy.
Nhân tiện đến chế nhạo anh một chút, để tâm trạng tôi thoải mái hơn.”
Diêu Thụ tức giận nhìn Thị Thiên.
“Nhưng mà, sao tôi nghe nói anh lại đánh người?” Thị Thiên nghiêng đầu, mỉm cười, “Cảnh sát Diêu, cảm giác đánh người rất tuyệt, đúng không?”
“Không hề tuyệt vời chút nào.” Diêu Thụ không muốn thừa nhận.
Thị Thiên nói: “Không, nhìn thấy kẻ ác bị anh đánh cho bầm dập, cảm giác của anh rất tuyệt.
Có lẽ, giết ch.ết hắn, cảm giác của anh sẽ còn tuyệt vời hơn.”
“Ta không phải là kẻ giết người như ngươi, Tù Nhân!” Diêu Thụ lao đến, vung nắm đấm về phía Thị Thiên.
Nhưng đã bị Thị Thiên né tránh, hắn đến gần Diêu Thụ, khẽ nói bên tai anh: “Anh và tôi có gì khác biệt, cảnh sát Diêu?”
Diêu Thụ trợn to hai mắt, anh tức giận, lại vung nắm đấm về phía Thị Thiên. Như thể muốn phủ nhận lời nói của Thị Thiên.
Thị Thiên không thèm nhìn Diêu Thụ, đã né tránh, hắn đi đến cửa, mở cửa, quay đầu cười nói: “Cảnh sát Diêu, chúng ta gặp lại sau.”
Nói xong, Thị Thiên bước ra ngoài. Mọi thứ lại trở về yên tĩnh.
Diêu Thụ buông nắm đấm, cảm thấy rất mệt mỏi, anh ngồi xuống, đưa tay về phía trước: “Tiểu Thất.”
Tiểu Thất có vẻ uất ức, đi đến bên cạnh Diêu Thụ, Diêu Thụ vuốt ve Tiểu Thất, cảm thấy bản thân đã bình tĩnh lại một chút.
Lúc nãy tại sao mình không thể nào ra tay giết ch.ết Tù Nhân?
Quyết tâm và hành động, rốt cuộc vẫn có một khoảng cách nhất định.
“Cốc cốc cốc”.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Có người gõ cửa.
Lại là Tù Nhân sao?
Diêu Thụ đứng dậy, tức giận đi đến cửa, mở cửa, nhìn thấy người trước mặt, vẻ mặt anh có chút hoảng hốt: “Thị Lâm?”
Cơn giận của Diêu Thụ biến mất.
Thị Lâm mặc thường phục, cô mặc áo len rộng màu be, chân váy caro màu nâu nhạt, đeo túi vuông nhỏ màu nâu, còn trang điểm nhẹ.
Bầu không khí giữa hai người có chút ngượng ngùng.
Thị Lâm nhìn Diêu Thụ, cô khẽ hỏi: “Gần đây… Anh… Vẫn ổn chứ?”
Diêu Thụ do dự mỉm cười: “Anh… Vẫn ổn.”
“Em… Có thể vào trong không?” Thị Lâm hỏi.
Diêu Thụ gật đầu, mời Thị Lâm vào nhà.
Thị Lâm tò mò nhìn căn hộ của Diêu Thụ.
Trong nhà chỉ có mình Diêu Thụ, nhưng rõ ràng lúc nãy, khi đứng ở cửa, cô đã nghe thấy tiếng Diêu Thụ nói chuyện.
Rốt cuộc Diêu Thụ đang nói chuyện với ai?
Thị Lâm ngồi trên sofa, do dự một lúc, hỏi: “… Vừa rồi, có người khác trong nhà sao?”
Sắc mặt Diêu Thụ thay đổi, anh không thể nào để Thị Lâm biết chuyện Thị Thiên đã đến tìm anh, nên anh phủ nhận: “Không có, sao vậy?”
Thị Lâm nghe thấy vậy, trong lòng đã có suy đoán, cô nói bóng gió: “Diêu Thụ, cuối tuần này, anh phải đến gặp bác sĩ Hà, trò chuyện với ông ấy, sẽ có ích cho việc điều chỉnh tâm trạng của anh.”
Diêu Thụ gật đầu: “Được, anh sẽ đi, em yên tâm.”
Tiểu Thất vui vẻ chạy đến bên cạnh Thị Lâm, nó dường như rất thích Thị Lâm.
Thị Lâm nở nụ cười: “Em là Tiểu Thất, đúng không? Trông em thật dễ thương, chủ nhân em chắc hẳn đã rất cẩn thận chăm sóc em.”
Thị Lâm vuốt ve đầu Tiểu Thất, thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, sao không thấy Thập Nhị?”
Tim Diêu Thụ thắt lại, nhưng anh vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Ha, Thập Nhị quá nghịch ngợm, ăn phải thứ gì đó nên bị đau bụng, mấy hôm nay phải nằm viện thú y.”