Chương 109 : Quần chúng nhiệt thành

Cảnh sát Vương và cảnh sát Ngô đang giám sát Thị Thiên gần hiệu sách.
“Có gì đó không ổn.” Cảnh sát Ngô nhìn cửa hiệu sách, cau mày nói.
“Sao vậy?” Cảnh sát Vương hỏi.
“Không có ai đi ra khỏi hiệu sách.” Cảnh sát Ngô nói.


“Có lẽ họ đều đang đọc sách, chẳng phải Thị Thiên thường xuyên ở trong đó mấy tiếng sao?”
“Vẫn không đúng, đã lâu lắm rồi, không có ai đi ra.” Cảnh sát Ngô nói xong, sắc mặt cảnh sát Vương cũng trở nên nghiêm trọng.


Cảnh sát Vương cầm bộ đàm lên, báo cáo về sự bất thường của hiệu sách.
Họ không thể tùy tiện đi vào hiệu sách kiểm tra, như vậy sẽ bị lộ, khiến Thị Thiên cảnh giác.


Họ lại tiếp tục đợi một lát, nhưng vẫn không có ai đi ra khỏi hiệu sách, cảnh sát Vương cảm thấy có gì đó chẳng lành, hắn mở cửa xe, quay đầu nói: “Tiểu Ngô, cậu ở lại đây, tôi đi xem thử.”
Cho dù có nguy cơ bị Thị Thiên phát hiện, hắn cũng không quản được nữa.


Cảnh sát Vương vừa xuống xe, đã nhìn thấy một đám đông chen chúc, chạy ra từ cửa hiệu sách, trên mặt mỗi người đều là vẻ hoảng sợ, có người còn vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn.
Cảnh sát Vương túm lấy một người, vội vàng hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”


Người đó mặt mày tái mét, thở hổn hển: “Tù Nhân… Tù Nhân đang giết người bên trong… Mau báo cảnh sát!”
Cái gì?!
Người đó lại quay đầu nhìn, nước mắt lưng tròng, nói: “Còn có một chàng trai trẻ đã ngăn trở Tù Nhân, chúng tôi mới có thể chạy ra ngoài, mau đi cứu cậu ấy!”


available on google playdownload on app store


Hầu hết mọi người đều hoảng loạn chạy tán loạn, xe cảnh sát và xe cứu thương sau đó hú còi, chạy đến trước cửa hiệu sách.
Nhờ có báo cáo trước đó của cảnh sát Vương, cho nên cảnh sát đã được điều động, đến kịp thời, các cảnh sát nhanh chóng xông vào hiệu sách.


Chỉ thấy trong hiệu sách có mấy thi thể nằm la liệt, vũng máu lớn trên mặt đất nhìn rất ghê rợn.
Còn người đàn ông, từ lâu đã chạy ra khỏi cửa sau khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.
Các cảnh sát phát hiện ra Thị Thiên đang nằm bất động trên mặt đất, liền vội vàng khiêng hắn lên cáng.


“Tù Nhân, tôi… Tôi nhìn thấy hắn hình như chạy về phía kia.”
Thị Thiên chỉ sai hướng.
“Anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hắn!” Viên cảnh sát trẻ tuổi phẫn nộ nói.
Thị Thiên gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, ngất đi.


Cảnh sát Vương nhìn thấy Thị Thiên đang được khiêng lên xe cứu thương, cảm thấy rất ngạc nhiên.
Thị Thiên?
Thì ra Thị Thiên chính là chàng trai trẻ đã ngăn cản Tù Nhân…


Chút nghi ngờ cuối cùng đối với Thị Thiên trong lòng hắn cũng hoàn toàn biến mất. Trong lòng hắn thậm chí còn dâng lên cảm giác áy náy.
Thị Thiên đang chiến đấu với Tù Nhân, mà mình lại còn nghi ngờ cậu ấy chính là Tù Nhân, đúng là đáng ch.ết!


Cảnh sát Vương áy náy nhìn cửa xe cứu thương đóng lại, hắn trở về xe, kể lại những chuyện đã xảy ra cho cảnh sát Ngô nghe.
Cảnh sát Ngô cũng lộ ra vẻ mặt áy náy: “Haizz, xem ra Thị Thiên thật sự vô tội. Chỉ là, sao cậu ấy lại xui xẻo như vậy chứ!”


Cảnh sát Vương gật đầu: “Tiểu Ngô, may mà cậu phát hiện kịp thời, nếu như chậm một chút, thật khó để tưởng tượng, liệu Thị Thiên có bị Tù Nhân giết hại hay không!”


Sau khi biết tin Tù Nhân đã bỏ trốn, cảnh sát lập tức cử người phong tỏa các tuyến đường giao thông quan trọng xung quanh hiệu sách để kiểm tra. Một khi phát hiện người đáng ngờ, lập tức báo cáo.


Đây là lần mà họ gần bắt được Tù Nhân nhất, tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này.
Đại Vĩ, Thị Lâm bước xuống xe cảnh sát, Đại Vĩ đeo tai nghe, xác nhận tình hình tại hiện trường với cảnh sát đến đầu tiên.


“Gần hiệu sách này có rất nhiều đường nhỏ, cử người chia nhau ra tìm kiếm, không được bỏ sót một con đường nào. Lần này, Tù Nhân chạy không thoát.” Đại Vĩ ra lệnh, trong mắt lóe sáng.
Giọng nói căng thẳng của một cảnh sát truyền đến từ tai nghe:


“Báo cáo! Phát hiện một thi thể trong con hẻm nhỏ bên cạnh đường Ngọc Tuyền, nghi ngờ… Nghi ngờ thi thể này chính là Tù Nhân.”
“Cái gì?”
Sau đó, Đại Vĩ, Thị Lâm lập tức đến con hẻm nhỏ.


Chỉ thấy người đàn ông nằm trên đất đội mũ lưỡi trai, khẩu trang rơi sang một bên, trên mặt có nhiều vết thương, da trắng bệch, đồng tử giãn ra, vẻ mặt kinh ngạc, nằm trong vũng máu, như thể ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại ch.ết ở đây.


Thị Lâm nhìn cách ăn mặc của người đàn ông, cau mày: “Đây… Đây chính là Tù Nhân?”
Đây chính là Tù Nhân, kẻ đã gây ra nhiều vụ án tàn nhẫn, khiến cảnh sát xoay như chong chóng sao?
Tại sao trông giống người bình thường như vậy?


Thị Lâm lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ của mình, Tù Nhân cũng là con người, tất nhiên là sẽ giống người bình thường.
Thị Lâm đeo găng tay, vén tay áo người đàn ông, phát hiện vết thương được băng bó trên cánh tay trái.


Điều này trùng khớp với suy đoán nạn nhân trong vụ án bể bơi đã cào vào tay Tù Nhân.
“Tại sao hắn lại ch.ết ở đây, rốt cuộc là ai đã giết hắn?” Thị Lâm khó hiểu hỏi.


Đại Vĩ nhìn thi thể người đàn ông, nheo mắt, khẽ nói: “Có lẽ là một người dân nhiệt tình, thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ.”
Thị Lâm vẫn có chút không dám tin, Tù Nhân cứ thế dễ dàng ch.ết đi, lại còn bị người ta giết ch.ết trong một con hẻm nhỏ như vậy.


Đại Vĩ quan sát vết thương của người đàn ông, nói: “Vết thương trên mặt Tù Nhân là do bị đánh, theo lời khai của những người chạy ra từ hiệu sách, lúc đó, có một thanh niên đã cản trở Tù Nhân, giúp họ tranh thủ thời gian quý báu để chạy trốn.


Tôi nghĩ đây là vết thương do Tù Nhân và chàng trai trẻ kia đánh nhau tạo thành.”


Đại Vĩ đeo găng tay, nhìn bụng người đàn ông ướt đẫm máu, ông vén áo lên xem, lại nhìn thấy bụng người đàn ông toàn là vết bầm tím, không khỏi kinh ngạc: “Nhưng xuống tay tàn nhẫn thật đấy, chẳng lẽ chàng trai trẻ đó từng học quyền anh?”


Sau đó, Đại Vĩ lẩm bẩm: “Cũng phải, nếu như không học, thì làm sao dám cản trở Tù Nhân chứ.”


“Vết thương trí mạng là nhát dao đâm vào bụng, hung thủ ra tay vụng về, nhưng xem ra đã hạ quyết tâm, vết thương rất sâu, đâm thẳng vào bụng Tù Nhân, hơn nữa, bụng hắn đã chịu nhiều cú đánh, cuối cùng mất máu quá nhiều, dẫn đến tử vong.” Đại Vĩ phân tích.


Thị Lâm quan sát xung quanh con hẻm nhỏ: “Không biết gần đây có camera giám sát nào quay được cảnh gây án hay không.”
Thật ra, trong lòng cô không hy vọng bắt được người đã giết Tù Nhân, ngay cả cô cũng cảm thấy Tù Nhân đáng ch.ết, hung thủ đã thay trời hành đạo.


“Nhưng mà, làm sao hung thủ tìm được Tù Nhân?” Thị Lâm khó hiểu hỏi, “Chẳng lẽ là hắn vô tình đi ngang qua, gặp Tù Nhân, sau đó giết ch.ết hắn sao?”


Thị Lâm nhanh chóng phủ nhận suy đoán của mình: “Không đúng, hung thủ đã mang theo dao, chắc chắn là cố tình. Hơn nữa, vết thương sâu như vậy, chứng tỏ hung thủ rất căm hận Tù Nhân.”


Đại Vĩ gật đầu, nhìn thi thể người đàn ông: “Trước tiên, đưa thi thể về cục giám định, nhân tiện xem xem rốt cuộc danh tính thật của Tù Nhân này là ai.
Nếu như người này thật sự là Tù Nhân, thì chúng ta đều có thể thở phào nhẹ nhõm.”






Truyện liên quan