Chương 152 : Công viên giải trí
Công viên giải trí Văn Sơn, nằm ở bờ Nam của cầu vượt biển Vịnh Ninh Trạch, quận Đông, do tập đoàn Thụy Thịnh đầu tư xây dựng, bao gồm hơn mười hạng mục lớn trong nhà, hơn hai mươi hạng mục vui chơi ngoài trời, hơn trăm nhà hàng và cửa hàng.
Công viên giải trí có hình vuông, chủ yếu là do mười địa điểm nổi bật kết nối với nhau, tạo thành hình ngôi sao năm cánh.
Nằm ở vị trí trung tâm ngôi sao năm cánh, là một tòa lâu đài theo kiến trúc Châu Âu, được xây dựng trên hồ nhân tạo, mỗi khi màn đêm buông xuống, cùng với tiếng nhạc, xung quanh hồ sẽ có nhạc nước, để du khách thưởng thức.
Sau khi kiểm tr.a vé xong, Thị Thiên và Thị Lâm cùng nhau bước vào công viên. Thị Lâm nhìn thấy dòng người đông đúc, chen chúc trên đường, du khách vội vã đến địa điểm tiếp theo, hoặc thong thả ngắm nhìn khung cảnh xung quanh.
Không khí tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của hoa và hương thơm tươi mát của cỏ, khiến tâm trạng con người vui vẻ.
Hôm nay, Thị Lâm không trang điểm, chỉ chải chuốt qua loa, cô mặc áo khoác dạ màu yến mạch, khăn quàng cổ họa tiết răng sói, bên trong là áo len cổ tròn và quần dài màu đen, chân đi giày thể thao màu trắng.
Cô không cần ăn mặc cầu kỳ, chỉ cần ăn mặc thoải mái khi đi chơi cùng anh trai là được.
Thị Lâm thở ra một hơi: “Thời tiết ngày càng lạnh.”
“Ừm, sắp vào đông rồi, gần đây nhiệt độ giảm nhanh, em cũng phải giữ ấm.” Thị Thiên nói.
Cho dù là Thị Thiên hay Thị Lâm, đã rất nhiều năm rồi, họ chưa đến công viên giải trí, Thị Lâm chỉ nhớ, lúc học cấp hai, lớp cô từng tổ chức đi công viên giải trí, sau đó, cô chưa từng đến công viên giải trí nữa.
Học hành bận rộn, luôn không có thời gian, càng không tìm được ai để cùng đến công viên giải trí, bất giác, tuổi tác đã lớn, đến lúc cảm thấy bản thân không còn phù hợp để đến công viên giải trí nữa, so với niềm vui khi vui chơi, cô lại càng quan tâm đến chi phí hơn.
Sự trưởng thành được tích lũy từ những thay đổi nhỏ nhặt đó, cho dù là thể xác hay tinh thần, đều không thể nào cảm nhận được niềm vui như trước đây nữa.
Đó cũng là lý do tại sao, có rất nhiều người nói, tuổi thơ vô giá.
Thị Lâm tò mò nhìn những thiết bị mới trong công viên giải trí: “Nơi này thay đổi nhiều thật đấy.”
Thị Lâm nhìn thấy một thiết bị ở phía xa, trên tấm biển bên cạnh, ghi chữ “Bay vào vũ trụ” phía dưới là một số lưu ý.
Nói là “Bay vào vũ trụ” thực chất, đây chỉ là một thiết bị có thể xoay, co duỗi, xung quanh trụ trung tâm, là một vòng ghế ngồi, sau khi khởi động, thiết bị sẽ nâng lên một độ cao nhất định, sau đó, ghế ngồi chuyển động ra ngoài, tạo cảm giác lơ lửng, cuối cùng, lợi dụng lực ly tâm, để tăng tốc, xoay vòng, khiến cho mọi người cảm nhận được cảm giác mất trọng lực trên không trung.
Thị Lâm mỉm cười: “Em nhớ cái này, hồi học cấp hai, em cũng từng chơi.”
Thị Thiên chú ý đến việc, khi nhìn thiết bị đó, trong mắt Thị Lâm tràn đầy sự mong đợi, hắn không nhịn được mỉm cười, hỏi: “Muốn chơi không?”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, hai người liền xếp hàng.
Không lâu sau, họ đã thuận lợi bước vào thiết bị “Bay vào vũ trụ”. Thị Lâm ngồi vào một chỗ trống, Thị Thiên đi theo cô, ngồi xuống bên cạnh.
Sau khi hai người hạ thanh chắn an toàn và thắt dây an toàn, một nhân viên đi đến, kiểm tr.a cẩn thận, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, hắn mới xoay người rời khỏi thiết bị, khởi động.
“Cái này sau khi lên đến một độ cao nhất định, sẽ xoay người ra ngoài, cảm giác giống như đang bay trong vũ trụ vậy, anh có sợ không?” Thị Lâm hào hứng nói với Thị Thiên về những chuyện sắp xảy ra.
“Anh sẽ không sợ đâu, chưa biết chừng ai mới là người sợ.” Thị Thiên cố ý trêu chọc.
Thị Lâm không chịu thua, cô phồng má, đáp trả: “Hừ, vậy thì cứ chờ xem!”
Vừa dứt lời, thiết bị bắt đầu chậm rãi nâng lên cao, đưa mọi người lên không trung, hai chân rời khỏi mặt đất, nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy khung cảnh của công viên giải trí.
Tiếng hét từ phía xa, tiếng tàu lượn siêu tốc lao vun vút, dòng người đông đúc trên đường phố, tất cả đều không liên quan đến họ, những người đang lơ lửng trên không trung. Một cơn gió lạnh thổi qua, xung quanh yên tĩnh hơn, khiến cho mọi người cũng cảm thấy hồi hộp.
“Cạch” một tiếng. Đó là âm thanh phát ra khi thiết bị được nâng lên đến độ cao cao nhất.
Ghế ngồi cũng theo đó mà rung lắc, nhìn xuống dưới chân, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Không có gì để dựa vào, thứ duy nhất có thể tin tưởng, chỉ là dây an toàn và thanh chắn an toàn. Cảm giác an toàn khi “chân chạm đất” đã không còn.
Không còn cơ hội để hối hận, ngay sau đó, ghế ngồi bắt đầu vươn ra ngoài, nghiêng, khiến cho mỗi người đều tách biệt. Thị Lâm không khỏi nhìn Thị Thiên, khi nhìn thấy Thị Thiên đang ngồi sau lưng, Thị Thiên mỉm cười với cô, Thị Lâm yên tâm quay đầu lại.
Thiết bị bắt đầu xoay, Thị Lâm cảm nhận được cơn gió lạnh ập vào mặt. Ban đầu, tốc độ rất chậm, sau đó, nhanh chậm thất thường, mỗi khi mọi người cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm, thì tốc độ lại tăng lên, khiến adrenaline của mọi người tăng cao.
Căn bản không thể nhìn rõ những người xung quanh, thứ mà cô có thể chú ý, chỉ là bản thân mình và bầu trời mà cô nhìn thấy khi ngẩng đầu, có người hào hứng hét lên, có người lại sợ hãi kêu gào. Lúc này, những người sợ hãi cũng không thể nào thoát khỏi đây, chỉ có thể cố gắng chịu đựng cảm giác mất trọng lực.
Tim Thị Lâm đập thình thịch, ban đầu, cô vẫn có thể chịu đựng tốc độ này, nhưng tốc độ quay càng ngày càng nhanh, khiến cô cảm thấy hơi choáng váng.
Cảm giác mất trọng lực khiến cô không nhịn được hét lên, cô phát hiện, tốc độ của thiết bị này, nhanh hơn tốc độ mà cô trải nghiệm lúc học cấp hai rất nhiều, đã không còn “thân thiện” như trước.
Thị Thiên ngồi trên ghế với vẻ mặt vô cảm, hắn có thể cảm nhận được cảm giác mất trọng lực, chỉ là hắn sẽ không sợ hãi.
Hầu hết những trò chơi chủ yếu mang đến sự hồi hộp cho người chơi, đều là lợi dụng cảm giác mất trọng lực, vạn biến bất ly kỳ tông, chỉ khác biệt ở cách thức xoay, cách thức bay lên, tốc độ…
Hắn không hiểu tại sao lại có người muốn tìm kiếm sự kích thích như vậy, giao phó sự an toàn của mình cho máy móc, để cảm nhận cảm giác mất trọng lực “không thể nắm bắt”.
Về bản chất, hành động này, chính là cảm nhận sự sợ hãi trước cái ch.ết trong tình huống an toàn, từ đó, cảm nhận sự hưng phấn do adrenaline tiết ra.
Thị Thiên biết, mình sẽ cảm thấy nhàm chán, dù sao hắn cũng đã quen với sự nhàm chán, chỉ cần Thị Lâm vui vẻ là được.
Thị Lâm hét lên, trên mặt cô tràn đầy nụ cười, có lẽ, chỉ có lúc này, cô mới có thể trút bỏ mọi thứ nặng nề trong lòng, thông qua trò chơi.
Cùng với tiếng hét, cô nhìn lên bầu trời, cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.