Chương 169 : Chủ tịch Kurosawa



Thị Thiên đến Kurosawa Kabushiki Gaisha, đi qua cửa xoay, quẹt thẻ qua cổng, sau khi giới thiệu bản thân với một số người trong bộ phận, liền bước vào phòng họp.


Trong phòng họp, Chủ tịch Kurosawa Haruki mặc vest kẻ sọc xanh đen, ngồi ở vị trí chủ trì, khác với người Nhật thông thường, ông ta có mái tóc nâu xoăn tự nhiên và ngũ quan góc cạnh.


Thị Thiên đã từng nghe nói, vợ của cựu Chủ tịch Kurosawa là người nước ngoài, trong những năm tháng kinh tế Nhật Bản phát triển vượt bậc, Kurosawa Kunihiko, khi đó vẫn là một chủ nhà máy nhỏ, đã tình cờ quen biết vợ mình, và dưới sự ủng hộ của vợ, hai người đã từng bước biến nhà máy nhỏ đó thành một tập đoàn lớn như ngày hôm nay.


Hai người rất mặn nồng, thậm chí, trong cách trang trí nội thất của Kurosawa Kabushiki Gaisha, còn có thể thấy rất nhiều phong cách phương Tây, đây cũng trở thành một nét đặc sắc của công ty.


Thành viên trong phòng họp đã đến đông đủ, Chủ tịch Kurosawa nói những lời chào hỏi khách sáo, sau đó, bắt đầu nội dung chính của cuộc họp.


Chủ tịch Kurosawa chưa đến ba mươi tuổi, tuổi còn trẻ đã tiếp quản vị trí Chủ tịch từ người tiền nhiệm đã qua đời, ông ta không chỉ không ăn chơi, sa đọa, làm tổn hại danh tiếng của công ty như mọi người lo lắng, mà ngược lại, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, tài sản của công ty đã tăng lên gấp bội, giúp công ty mở rộng sang các lĩnh vực khác, vì vậy, đã được các bậc nguyên lão trong công ty nhất trí công nhận.


Lúc họp ở công ty Ngân Tinh, Thị Thiên đã được dặn dò, sự thành bại của dự án hợp tác này, ngoài tính khả thi của phương án, thì việc có được Chủ tịch Kurosawa công nhận hay không, cũng chiếm tỷ trọng rất lớn.


Nghe nói, Chủ tịch Kurosawa rất tin vào trực giác của mình, sự thật cũng chứng minh, trực giác của ông ta trong việc đầu tư chính xác đến mức kỳ lạ.


Nhưng vì vậy, ông ta cũng có một “thói quen” kỳ quặc, nếu như đối tác không hợp “nhãn duyên” ông ta sẽ trực tiếp hủy bỏ hợp đồng, cho dù đã chuẩn bị bao lâu, thì phương án đó cũng sẽ bị “xếp xó”.


“Nhãn duyên” ở đây, không phải là chỉ ngoại hình, mà là trực giác, cảm giác có “thuận mắt” hay không.
Thị Thiên liếc nhìn Chủ tịch Kurosawa, Chủ tịch Kurosawa đang nghe báo cáo dự án, ông ta cảm nhận được ánh mắt đó, liền quay lại nhìn Thị Thiên.


“Vậy mời anh Thị Thiên giới thiệu về dự án của công ty Ngân Tinh.” Chủ tịch Kurosawa đưa tay ra hiệu.
Thị Thiên mở PPT, bước đến màn hình lớn, bắt đầu trình bày, mọi người trong phòng họp lần lượt đặt ra một số câu hỏi, Thị Thiên đều giải đáp từng câu một.


Toàn bộ cuộc họp kéo dài hai tiếng rưỡi, khi cuộc họp gần kết thúc, Chủ tịch Kurosawa do dự một lúc, nói rằng ông ta cần phải suy nghĩ thêm mấy ngày, sau đó mới quyết định.


Hợp đồng lần này rất quan trọng, Thị Thiên không bất ngờ trước kết quả này, có thể nói là, nếu như Chủ tịch Kurosawa lập tức đồng ý, ngược lại sẽ rất bất thường.


Cái gọi là suy nghĩ thêm mấy ngày, tức là trong mấy ngày tới, vẫn phải tiếp tục họp bàn, thảo luận, sau đó thương lượng chi tiết hợp đồng. Đồng thời, trong mấy ngày này, Thị Thiên cũng phải cố gắng lấy lòng Chủ tịch Kurosawa, để nhận được sự tin tưởng của ông ta.


Sau khi cuộc họp kết thúc, Chủ tịch Kurosawa đi về phía Thị Thiên, phía sau ông ta là mấy thuộc hạ.


Thị Thiên khẽ cúi đầu chào Chủ tịch Kurosawa, Chủ tịch Kurosawa cười nói: “Không ngờ công ty Ngân Tinh lại có nhân tài như anh Thị Thiên, tôi cảm thấy rất hợp với anh Thị Thiên, thật sự muốn mời anh đến công ty chúng tôi làm việc, đãi ngộ chắc chắn sẽ không tệ, anh thấy thế nào?”


Thị Thiên mỉm cười lịch sự: “Cảm ơn sự ưu ái của Chủ tịch Kurosawa, ở Trung Quốc, tôi còn có gia đình, không thể nào từ bỏ, vì vậy, rất tiếc, tôi không thể cộng sự với mọi người trong quý công ty.


Nhưng tôi tin tưởng rằng, có Chủ tịch Kurosawa, quý công ty chắc chắn sẽ ngày càng phát triển, hy vọng sau này, quý công ty có thể hợp tác, giao lưu với công ty Ngân Tinh nhiều hơn.”
Còn về việc làm sao để có được sự tin tưởng của Chủ tịch Kurosawa, Thị Thiên không hề lo lắng.


Bởi vì, hắn ta cảm nhận được sự thân thiết đã lâu không gặp ở Chủ tịch Kurosawa ——
Nói cách khác, Kurosawa Haruki là đồng loại của hắn ta.


Kurosawa Haruki cười ha hả, ông ta chỉ nói chuyện xã giao vài câu. Ông ta vẫn chưa hiểu nguồn gốc của sự thân thiết này, chỉ cho rằng Thị Thiên rất hợp “nhãn duyên” của ông ta.


Kurosawa Haruki thích thú nói: “Bảy giờ tối Chủ Nhật tuần này, nhà hàng Matsumoto, tôi muốn mời anh Thị Thiên đến thưởng thức ẩm thực ở đó.”
Matsumoto là một nhà hàng cao cấp, cần phải đặt chỗ trước, đồng thời, cũng là nơi mà rất nhiều doanh nhân thích lui tới.


“Chủ tịch.” Thuộc hạ đứng bên cạnh nhìn Kurosawa Haruki, lên tiếng nhắc nhở. Việc bàn bạc hợp đồng, không nên do Chủ tịch đích thân tiếp xúc, cho dù đối phương là đại diện của công ty thương mại Ngân Tinh, thì rốt cuộc, Kurosawa Kabushiki Gaisha mới là “chủ nhà” phải “ra oai” mới đúng.


“Yoshikawa, tôi tự biết chừng mực.” Giọng Kurosawa Haruki lạnh lùng.
“Vâng, xin lỗi ngài.” Yoshikawa vội vàng cúi đầu, mặc dù bình thường Chủ tịch rất dễ gần, nhưng đôi lúc vẫn khiến hắn sợ hãi.
Có lẽ, đây là khí chất của người có địa vị cao, Yoshikawa thầm nghĩ.


Thị Thiên hiểu, đây là Kurosawa Haruki đang “thăm dò” công ty Ngân Tinh, món ăn tất nhiên chỉ là cái cớ, bàn bạc hợp đồng mới là trọng tâm.
“Vậy tôi xin nhận lời mời của ngài.” Thị Thiên cười nói.


Sau khi ăn trưa qua loa, buổi chiều, vẫn tiếp tục họp, nội dung cuộc họp chủ yếu là trao đổi về nghiệp vụ, do công việc bận rộn, nên Chủ tịch Kurosawa không tham gia.


Kết thúc một ngày họp hành, trời đã ngả về chiều, ánh hoàng hôn xuyên qua những đám mây, ráng chiều nhuộm nửa bầu trời thành màu đỏ cam rực rỡ, như thể cả thế giới được bao phủ bởi một quầng sáng dịu dàng.


Sau khi chào hỏi nhau bằng câu “otsukaresama deshita” mọi người cùng nhau đến quán rượu Izakaya gần đó.
Ở Nhật Bản, rất khó từ chối loại tiệc rượu này, đây cũng giống như văn hóa “bàn nhậu” nếu như không biết uống rượu, sẽ bị coi là kém cỏi.


Nhưng họ cũng không làm khó Thị Thiên, người đến từ một công ty khác, chỉ gọi một ít đồ nướng và rượu sake, mọi người uống vài ly, mục đích chủ yếu là để xóa bỏ khoảng cách, để nhanh chóng làm quen với nhau.


Thị Thiên cầm ly rượu lên, một ngụm uống cạn ly rượu không màu, vị rượu nhẹ nhàng, rất ngon. Hắn chỉ uống tượng trưng vài ly, rồi không uống nữa.
Thị Thiên không thích uống rượu, đặc biệt là say. Hắn ta không thể nào chấp nhận việc mình mất kiểm soát ý thức.


Ngoài ra, hắn cũng không đảm bảo được rằng, nếu mình say, liệu có “đại khai sát giới” trong phòng bao hay không.
Ăn uống no say, Thị Thiên cũng hiểu sơ qua về những nhân viên này, khi đối phương vẫn còn hào hứng, mời hắn đi hát karaoke, Thị Thiên liền từ chối.


Sau khi về đến khách sạn, Thị Thiên dẫn Yukito đi chạy bộ. Tuy rằng Yukito thể lực kém, bị bỏ lại phía sau, nhưng hắn vẫn luôn cắn răng, kiên trì, không kêu than một lời, cũng không hề yêu cầu nghỉ ngơi.


Nhìn thấy Yukito ăn uống ngon lành sau khi vận động xong, Thị Thiên cảm thấy có lẽ nên tìm cơ hội luyện tập cho “chú cún” này.






Truyện liên quan