Chương 42-1
Hai thế lực lớn nhất ở thế giới Tinh Lịch là Đế Quốc và Liên Bang, Đế Tinh là tinh cầu thủ đô của Đế quốc.
Đế Tinh so với tinh cầu Tangos, càng thêm cơ giới hóa, mùi vị của không khí giống như nhiều thêm một cổ uy nghiêm đáng sợ.
Lý bá dẫn Đường Tiểu Trì cùng Đường Niệm Chân lên xe bay. Lúc trước Kiều gia xảy ra chuyện, sản nghiệp của gia tộc chỉ có thể ẩn trốn hoặc bán thành tiền, chỉ có toà trang viên này của Kiều gia vẫn luôn được bảo lưu.
Trang viên Kiều gia mấy năm nay tuy rằng không có người ở, thế nhưng vẫn được bảo lưu rất tốt. Trong vườn cây cối chiếm đa số, kiến trúc được bố trí khiến không gian trở nên rộng mở, trang viên không có nhiều người lắm, người thường xuyên quét dọn nơi này là người máy hình ống tròn.
Bởi vì nguyên nhân bố trí trận pháp, Đường Tiểu Trì đối với loại người máy này rất có hảo cảm. Cậu quan sát xung quanh một hồi, chọn lựa vài vị trí để chuẩn bị bố trí trận pháp giống trang viên Lung Thúy.
Trong nhà chính, một thiếu phụ dịu dàng tú lệ một tay lôi kéo thanh niên cao to nho nhã, một tay chỉnh lại mái tóc vốn chỉnh chu của mình, cấp thiết dò hỏi: "Thế nào? Em mặc như này đã được chưa?"
Nói xong liền quay đầu nói với Kiều Tu: "Làm sao còn chưa tới? Tiểu Trì lần đầu tiên tới nhà, con không đi tiếp đón, còn đứng ở đây làm gì, con như vậy sau này chắc chắn sẽ hối hận."
Kiều Tu cùng thanh niên nho nhã đối diện nhìn nhau, cười khổ hai tiếng. Nếu không phải sợ mẹ kích động làm ra chuyện gì khiến Tiểu Trì sợ hãi, thì hắn cũng muốn đi nghênh đón a.
Không biết có người đang đứng rất lâu chờ đợi mình, Đường Tiểu Trì tràn đầy phấn khởi bước vào cửa lớn nhà chính.
Vừa bước vào liền gặp được một thiếu phụ tú lệ.
Lý bá tiến lên, cung kính kêu một tiếng phu nhân, Đường Tiểu Trì mới biết được đây là mẹ của Kiều Tu.
Nhiếp Phượng Hoa và Kiều Mẫn đều là Khế Ước Sư, tuổi thọ dài, hai người lại là thanh mai trúc mã, sau khi trưởng thành liền nhanh chóng kết hôn, năm thứ hai sinh ra Kiều Tu.
Vì vậy mặc dù đã có con lớn Kiều Tu, hai người cũng chỉ nhiều thêm chút khí chất trầm ổn, nhìn qua vẫn như cũ giống thanh niên mới trưởng thành. Bất quá so với với tuổi thọ của Khế Ước Sư, bọn họ xác thực là thanh niên.
Nhiếp Phượng Hoa và Kiều Mẫn đối với quản lý gia nghiệp đều không có hứng thú, sau khi Kiều gia xảy ra chuyện liền nhanh chóng rời khỏi Đế Tinh chạy đi thám hiểm Tinh Tế, có đôi lúc lại đến tinh cầu Biên Giới đối kháng Trùng Tộc, thời gian trải qua tương đối đặc sắc. Chỉ là mỗi lần nhớ lại, đều cảm thấy có lỗi với Kiều Tu.
Vì vậy khi nghe nói thân thể Kiều Tu chuyển biến tốt, hơn nữa còn có người thích, để tỏ lòng quan tâm, hai người lập tức trở về Đế Tinh, muốn gặp một chút người được đứa con kiêu căng tự mãn của họ để ở trong lòng.
Ấn tượng đầu tiên của Nhiếp Phượng Hoa với Đường Tiểu Trì khá tốt, ánh mắt trong suốt, gò má êm dịu, khiến người ta vừa thấy liền muốn niết hai cái. Đây mới là dáng vẻ của con trai mà Nhiếp Phượng Hoa muốn.
Thời điểm mang thai, nàng luôn mộng tưởng rằng mình sẽ sinh ra một đứa con như vậy, nhuyễn nhu đáng yêu, sẽ làm nũng, sẽ lấy lòng, đáng tiếc Kiều Tu tuy rằng khắp mọi mặt đều rất hoàn mỹ, nhưng một chút cũng không phù hợp với mong muốn của Nhiếp Phượng Hoa.
Hiện tại Kiều Tu có thể đem hài tử như vậy bắt vào trong nhà cũng rất tốt, xứng đáng là mẹ con đồng lòng, thẩm mỹ cũng giống nhau.
Đường Niệm Chân cũng là một tiểu cô nương cái xinh đẹp khả ái, chỉ là vẻ mặt này hình như có chút không đúng?
Đường Tiểu Trì cũng có chút mơ màng.
Nhiếp Phượng Hoa tuy rằng trước đó biểu hiện tương đối khoa trương, thế nhưng bây giờ đã điều chỉnh lại. Vuốt một hồi mái tóc vốn chỉnh tề, lộ ra một nụ cười ưu nhã nhưng không mất nhiệt tình.
Kiều Tu tiến lên giới thiệu hai bên. Nhiếp Phượng Hoa và Kiều Mẫn tuy rằng tối hôm qua vừa về đến đây, nhưng vài ngày nữa sẽ lại rời đi, có thể nói là đặc biệt về đây để gặp mặt Đường Tiểu Trì.
Vì trước đó không nhận được tin, Đường Tiểu Trì không chuẩn bị lễ vật. Cậu nghe Lý bá nói vợ chồng Kiều gia quanh năm thám hiểm Tinh Tế, thỉnh thoảng lại ra chiến trường đối kháng Trùng tộc, nhớ vậy cậu liền lấy ngọc bội hộ thân từ trong nhẫn ra
"Đây là ngọc bội hộ thân, là lễ vật ra mắt của con và Niệm Chân với cô chú."
"..." Nhiếp - vừa mới chuẩn bị lấy ra lễ vật ra mắt đã bị giành trước - Phượng Hoa.
Ngọc là ngọc tốt, trơn bóng trong sáng, ánh sáng nội liễm, hơn nữa còn là một đôi Long Phượng đồng tâm, ghép vào liền trở thành một khối "Long Phượng hòa minh".
Chạm trổ không quá hoàn mỹ, thế nhưng bởi vì thiết trí trận pháp, nên cho dù nét chạm khắc không hoàn mỹ nhưng cũng không cách nào che lấp được cảm giác linh động phiêu dật.
Lần đầu tiên nhìn thì cảm thấy thường thường không có gì đặc sắc, thế nhưng ánh mắt lại rất khó rời khỏi nó.
Nhiếp Phượng Hoa tiếp nhận Ngọc bội, cảm xúc ôn hòa, nàng càng xem càng thấy thích, lại cảm thấy lễ vật ra mắt mà bản thân chuẩn bị có chút không lấy ra được.
"Này là chính con khắc sao? Mặt trên là Tinh thú?"
"Đúng vậy. Một là Long, một là Phượng, là Linh thú vừa cường đại vừa cát tường."
Nghe xong lời nói của Đường Tiểu Trì, Nhiếp Phượng Hoa ánh mắt khẽ động, đưa ngọc nội điêu khắc Đằng Long cho Kiều Mẫn.
Kiều Mẫn cũng gật đầu, lấy ra hai cái hộp phân biệt đưa cho Đường Tiểu Trì và Đường Niệm Chân.
Kiều Mẫn và Nhiếp Phượng Hoa du lịch Tinh Tế nhiều năm, thu thập được không biết bao nhiêu vật ly kỳ cổ quái. Nghe nói Đường Tiểu Trì vừa là Khế Ước Sư, lại có thiên phú Đào Tạo Sư, mà em gái cậu Đường Niệm Chân cũng là Khế Ước Sư, vì vậy liền thu gom trong đống đó những Khế Thực và hạt giống kỳ lạ, lại từ đó chọn ra vật hiếm có và quý giá nhất làm lễ vật ra mắt.