Chương 5: Chức nghiệp đạo sư!

Cầm theo con dao thái lan, bé Tĩnh chăm chú nhìn ra cửa.
Răng rắc!
“Hắc hắc, mở!”
Một tiếng mở khoá vang lên, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, một tên thanh niên nhuộm tóc vàng từ bên ngoài bước vào.
Nhưng tên thanh niên tóc vàng mới bước một chân qua cửa, một đạo hàn quang loé lên ngay trước mặt hắn.
Keng!


Một thanh âm va chạm của kim loại vang lên, trên mặt đất bắn ra vài tia lửa, tên thanh niên tóc vàng ngẩn người, nhìn chiếc giày của mình xuất hiện một vết cắt, trong chốc lát mồ hôi lạnh đầm đìa, lại thấy một cô bé cao khoảng một thước đang hung hăng nhìn hắn, thân thể dường như cứng ngắc lại, chứng kiến cô bé kia khom người nhặt lại con dao trên mặt đất, nhất thời hắn quên mất ý định chạy trốn!


“Có chuyện gì vậy?”
Tên thanh niên tóc đen canh chừng bên ngoài hỏi, từ bên ngoài đưa mắt nhìn vào, rất thành thục lướt một vòng quanh nhà, bỗng chứng kiến một cô bé đang giơ cao con dao, không khỏi sợ hãi kêu lên một tiếng.
“Chạy!”


Ngay lúc bé Tĩnh cầm dao chuẩn bị chặt xuống lần nữa, tên lưu manh tóc đen kéo mạnh tên lưu manh tóc vàng, nhanh chóng kéo hắn từ trong phòng ra ngoài, theo hành lang điên cuồng chạy đi.
“Móa! Không phải ngươi nói không có người sao?”
Thở hổn hển, tên lưu manh tóc đen giận dữ hỏi tên lưu manh tóc vàng.


“Ta làm sao biết, mấy ngày nay ta chưa bao giờ thấy các nàng ra ngoài một lần nào.”
Tên lưu manh tóc vàng vẻ mặt cầu xin nói.
“Tài ca, vừa rồi cô bé kia quả thật muốn giết ta.”


Nhìn chiếc giày bị cắt ra một vết ngay cạnh ngón chân, chỉ cần lệch qua thêm một chút, ngón chân của hắn sẽ chỉ còn một nửa, tên thanh niên tóc vàng trong lòng cảm thấy sợ hãi.


available on google playdownload on app store


“Nói nhảm, cô bé kia mới mấy tuổi, ra tay thì biết cái gì nặng nhẹ, không chém trúng ngươi coi như số ngươi gặp may, mà chém trúng coi như số ngươi xui xẻo.”
Tài ca tức giận nói.


“Không đúng vậy a, ta thật sự cảm thấy từ cô bé kia toát ra một cổ sát khí rất mãnh liệt, trước kia chỉ có từ trên người mấy kẻ điên đánh nhau đến mức không muốn sống mới cảm nhận được."


Nhớ tới cảm giác lúc đó, tên lưu manh tóc vàng tuy đã rời xa gian phòng nhưng vẫn nhịn không được một hồi phát lạnh. Mặc dù nói con nít ra tay không biết nặng nhẹ, nhưng cái này cảm giác thật là quá quỷ dị.


“Được rồi, may mắn không có chuyện gì xảy ra, tạm thời đừng đến vùng này hoạt động, cái nhà kia cũng đừng chú ý đến nữa, ta xem ngươi nói tên kia hình như cũng khá kỳ quặc.


Tài ca nghĩ nghĩ nói, tên lưu manh tóc vàng nghe vậy, hắn cũng cảm nhận được những người trong gian phòng kia có chút không ổn.
...
“Làm sao bây giờ a, cửa bị hư rồi.”


Trong phòng, hai tiểu loli cũng không có vì đuổi được ăn trộm mà cao hứng, ngược lại đang loay hoay đóng cửa, trên khuôn mặt tròn đáng yêu hiện lên vẻ lo lắng.
“Tiểu Tĩnh, Diệp ca ca có thể không quan tâm tới chúng ta nữa?”
“Không đâu, Diệp ca ca là một người tốt.”


Hai tiểu loli ngồi trên sàn nhà, nâng cái đầu nhỏ nhìn xem cánh cửa khép hờ.
“Vạn nhất Diệp ca ca thật sự không quan tâm chúng ta nữa thì sao?”
“Đừng lo lắng, còn có ta, ta sẽ một mực quan tâm ngươi!”
Bé Tĩnh nắm chặt tay lại nói.


Mặc dù nói vậy, nhưng vẻ lo lắng trên mặt bé Tĩnh lại bán rẻ nàng.
Tâm thần lo lắng và bất an, thời gian lặng yên trôi qua, hơn năm giờ chiều, Diệp Trần về tới phòng cho thuê.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”


Mở cửa, Diệp Trần phát hiện cánh cửa xảy ra vấn đề, nhìn hai cô bé đang ủ rủ, Diệp Trần hỏi.
Hai tiểu loli cúi đầu đem chuyện đã xảy ra nói ra, rồi bất an nhìn Diệp Trần.
“Hai cái tiểu đồ ngốc, nhỏ như vậy mà thích suy nghĩ miên man, đây không phải lỗi của hai đứa”


Diệp Trần sờ lên hai cái đầu đánh yêu của hai nàng nói.
“Nói như vậy ca ca sẽ không không quan tâm chúng ta?”
Hai tiểu loli cao hứng nhìn sang.
“Đương nhiên.”
“Oa, thích nhất Diệp ca ca!”
Hai người đều vui vẻ kêu lớn lên.
“Bất quá về sau không được lấy dao chém người như vậy nữa.”


Diệp Trần không quên giáo dục nói.
...
Cánh cửa cũng không có hư hỏng gì, chỉ là ngay chốt khoá bị mắc kẹt, Diệp Trần loay hoay một chút liền sửa được.


Bởi vì ban ngày lo lắng Bé Lan cùng bé Tĩnh đều rất mệt mỏi, hai nàng ăn xong bữa cơm chiều, liền nhanh chóng đi ngủ. Diệp Trần nhìn khuôn mặt tươi cười lộ ra vẻ hạnh phúc của hai cô bé, cảm thấy có chút vui vẻ, sau đó cúi đầu rơi vào trầm tư.
Hôm nay xảy ra chuyện như vậy khiến hắn không thể không suy nghĩ.


Căn phòng cho thuê này cũng không cách quá xa so với khu dân nghèo của thành phố F, trị an cũng không quá tốt, thỉnh thoảng đều có ăn cắp. Trước đây hắn sống một mình tự nhiên là không sao cả, nhưng bây giờ, mỗi lần đi làm để lại hai cô bé trong nhà, điều này thật sự có chút lỗ mãng.


“Tại công trường công tác gần ba tháng, tiền nong tạm thời không quá lo lắng, thân thể cũng khôi phục lại so với mong muốn còn tốt hơn. Nhiệm vụ trong trò chơi cũng hoàn thành, kế tiếp chỉ cần bên trong trò chơi tốn chút công phu, kiếm chút sinh hoạt phí đều không thành vấn đề.”


Diệp Trần quyết định nghỉ làm tại công trường trước thời hạn.
Nếu không có bé Lan cùng bé Tĩnh xuất hiện, hắn tính cả ngày đều ở trong trò chơi, nhưng hai cô bé xuất hiện, buộc hắn phải thay đổi kế hoạch.


Ba năm nay, hắn chơi trò chơi cơ hồ không có chút lợi nhuận nào, ba năm trôi qua tổn hao thời gian tích súc không sai biệt lắm thì hai cô bé xuất hiện, tài chính của hắn liền có dấu hiệu khủng hoảng, bất quá khiến cho Diệp Trần để ý, cái thân thể cường tráng của hắn qua ba năm đều hư nhược rất nhiều, gọi yếu đuối cũng chưa đủ.


Cảm thấy cần phải rèn luyện lại thân thể, cộng thêm kinh tế có chút khó khăn, Diệp Trần quyết định đến công trường làm việc.


Tuy làm việc ở công trường khá mệt, bất quá tiền lương so với một số công việc muốn tốt hơn rất nhiều, quan trọng nhất, ngoài việc kiếm được tiền, thân thể của hắn còn được rèn luyện.
Quyết định xong, Diệp Trần mang mũ trò chơi vào, bắt đầu đăng nhập.


Đã quyết định không làm công, như vậy hắn cần phải từ trong trò chơi kiếm lấy thu nhập, bằng không nhất định không thể tiếp tục kéo dài, mà muốn có thu nhập, hắn cần phải mau chóng tăng lên tới cấp 30, để cho thực lực của nhân vật mau chóng cường đại.


Buổi tối là thời gian cao điểm của trò chơi, Diệp Trần xuất hiện ở bên trong Thái Thản đại thành, vô số người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
“Đến thực vật sư công hội.”


Diệp Trần đến kho hàng ở phụ cận, lấy ra một ít kim tệ cùng một bộ trang bị hắc thiết đã sớm chuẩn bị tốt cho thực vật sư cấp 10 dùng, sau đó bắt một chiếc xe ngựa, chạy thẳng đến thực vật sư công hội.


Thái Thản đại thành thật xứng với đại danh thành phố lớn, các chức nghiệp công hội phân tán khắp nơi, người mới chơi nếu đi lạc cũng không kỳ quái, bất quá chỉ cần tốn mười tiền bạc thuê một chiếc xe ngựa, liền nhanh chóng đến được bất cứ chỗ nào trong thành.


Dừng lại trước một toà nhà cao lớn với mái vòm bằng đá cẩm thạch, Diệp Trần đi vào toà nhà màu xám trắng có chút giống lâu đài này.
Ngay trên cánh cửa lớn bằng đá bên ngoài, có một gốc dây leo quấn quanh lấy, như giới thiệu đây chính là Thái Thản đại thành, thực vật sư công hội.


Tuy thực vật sư tại diễn đàn bị không ít người chơi xưng là ”Khổ bức chức nghiệp” cùng ”sát thủ người mới”, nhưng bên trong thực vật sư công hội, cũng không lộ vẻ quá mức quạnh quẽ, lúc Diệp Trần đi vào bên trong có không ít người chơi, dù sao chức nghiệp thực vật sư nghe tên khá mới lạ, đối với không ít người đều có rất lớn lực hấp dẫn, hơn nữa không ít người chơi đều biết thực vật sư sau này không hề yếu.


Bất quá Diệp Trần biết rõ, rất lớn một bộ phận chơi thực vật sư, đều không có khả năng chơi đến hậu kỳ, tất cả đều chịu không nổi mà lựa chọn trọng sinh nhân vật. Thực vật sư được xưng là "sát thủ người mới”, nguyên nhân lớn chính là do những người chơi thực vật sư có đến một nửa, cuối cùng chịu buông tha cho cái "khổ bức chức nghiệp" này.


“Ngươi quyết định trở thành một gã thực vật sư?, chọn ta Boutros trở thành đạo sư của ngươi?”
“Đúng vậy!”
“Ngươi quyết định trở thành một gã thực vật sư?, lựa chọn ta Buna trở thành đạo sư của ngươi?”
“Đúng vậy!”
...


Bên trong đại sảnh cực lớn, có rất nhiều NPC chức năng, ngay chính giữa, có mấy cái đều là chức nghiệp đạo sư, mỗi một tên chức nghiệp đạo sư, đều đang hỏi lấy những câu hỏi giống nhau.
“Học được kỹ năng rồi đi đánh quái thăng cấp đi!”


Diệp Trần đi theo phía sau những người chơi kia, một người chơi sau khi trả lời câu hỏi của Boutros, học được kỹ năng, vô cùng phấn khích đi qua bên người Diệp Trần, Diệp Trần tiếp tục đi về phía một trong những chức nghiệp đạo sư của thực vật sư, Boutros.


Boutros là một lão đầu hơn sáu mươi tuổi, mặc một bộ áo vải thực vật sư màu xanh thẫm, tạo cảm giác không tệ. Bộ quần áo này cho thấy lão có thân phận không thấp, thực vật sư thuộc về pháp hệ chức nghiệp, trang bị dùng bố giáp làm chủ, đối với nam NPC thực vật sư, quần áo càng trầm thấp, có ý nghĩa địa vị của hắn lại càng cao.


“Ngươi quyết định trở thành một gã thực vật sư?, lựa chọn ta Boutros trở thành đạo sư của ngươi?”
Boutros nhìn Diệp Trần, theo lệ hỏi.
“Ta muốn trở thành một gã thực vật sư, nhưng ta không cần ngươi làm đạo sư của ta!”


Nhưng so với những người chơi khác bất đồng, Diệp Trần trả lời một cách khác biệt.






Truyện liên quan