Chương 13
Ngày mười một lại là một ngày không có ánh mặt trời, khí trời u ám có chút tà ma. Rõ ràng là năm giờ chiều, bên ngoài đã một mảnh đen kịt.
Sự tình từ vừa mới bắt đầu sẽ không thuận lợi. Một giờ trước, Thu Hàn mới cầm trong tay vé máy bay từ Uông Đồng. Lái chiếc BMW chạy như điên ở trên đường cao tốc, sắc trời lại tối tăm, các nàng trên đường đi cũng hết hồn. Bình yên vô sự đi vào sảnh sân bay thì hai người đều thở phào một cái.
Kinh hồn vừa ổn định lại Thu Hàn đối Uông Đồng nói: “Ta van ngươi! Lần sau ngàn vạn không cần phải kéo ta vào tiết mục mạo hiểm như vậy. Cho dù muốn trình diễn tốc độ sinh tử thì cũng phải gặp người cần gặp mới được.Phải ngắm mấy anh chàng tiếp viên đẹp trai như vậy mới giá trị!”
Uông Đồng cười hì hì: “Nói không chừng, lần này bay trên phi cơ ngươi thật sự sẽ có diễm ngộ!”
“Tính, ta mới không muốn có đào hoa cái gì, có thể ở trên phi cơ ngủ ngon giấc là được.” Thu Hàn vô tình đáp lại. Hai cái mắt gấu mèo thật to (0.0), nàng vì bảy ngày được nghỉ phép, kết quả liều mạng công tác . Đêm qua suốt đêm chưa ngủ, sáng hôm nay lại phải tham dự hai cuộc họp, JERRY mới cho phép nàng đi.
Đây là chuyến bay từ thành phố Z bay đi Los Angeles , trong cabin rộng lớn lại không có mấy hành khách. Thu Hàn lần đầu tiên mù mịt, lại là ngồi ở dựa vào vị trí ở gần lối đi nhỏ , nàng có chút lo lắng, sợ chính mình say máy bay.
Trên phi cơ có hai tiếp viên nam, cao cao to to, bộ dạng phi thường suất chúng. Nghĩ đến lời nói vui đùa của Uông Đồng , Thu Hàn nhịn không được thói hư tật xấu tái phát, trong nội tâm rục rịch. Nàng gọi một suất ca trong đó tới, hỏi: “Trên phi cơ có thuốc say máy bay hay không?”
Suất ca mỉm cười nói xin lỗi, cũng cam đoan máy bay rất vững vàng, sẽ không làm nàng say máy bay. Thu Hàn yên lòng, lại bắt đầu ngấp nghé chỗ ngồi không người bên cạnh.
Sau khoảng 10 phút đăng kí, nàng một mực lo lắng, chằm chằm nhìn vào từng người đang đi tới, lo lắng bọn họ sẽ ngồi vào chỗ bên cạnh mình.
Máy bay bay lên, bên người vị trí vẫn trống, Thu Hàn thiếu một chút là lên tiếng hoan hô. Nhưng lại nghĩ lại, vạn nhất người ngồi cách bên cũng coi như vị trí kế bên kia làm sao bây giờ?
Nàng len lén đưa mắt nhìn lại, chỗ ngổi bên là nam nhân mặc đồ tây, bắt đầu theo nàng lên phi cơ, vẫn cúi đầu đang nhìn tiểu thuyết Anh văn. Nàng nhanh trí động thụ, cởi khăn lụa màu trắng trên cổ xuống, làm bộ thuận tay đặt ở chỗ ngồi trống. Hắn vẫn còn không phản ứng, nàng rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Suất ca đưa nước tới sau lại đưa tới bữa tối. Thu Hàn không muốn ăn, thầm nghĩ nhắm mắt lại là ngủ một giấc ngon lành.
Cuối cùng đến khi trong khoang máy bay khôi phục yên tĩnh. Nàng vứt giày cao gót đi, đẩy tay vịn chính giữa ra, sau đó đưa bàn chân đã mỏi nhừ lên chỗ ngồi bên cạnh
Trước mặt mọi người, động tác có điểm bất nhã. Nhưng đối với Thu Hàn, người liên tục ba mươi tiếng đồng hồ không ngủ, mỏi mệt được gần như hư thoát mà nói, căn bản bất chấp bảo trì hình tượng thục nữ.
Huống chi, nàng cũng chưa bao giờ là thục nữ.
Duỗi thẳng chân Thu Hàn cảm giác được thật thích. Nàng đeo bịt mắt, rất nhanh liền ngủ mất.
Thu Hàn hỗn loạn ngủ thật lâu, còn gặp phải giấc mộng kỳ quái , mơ đến trong một cái phòng, muốn đem chính mình ẩn núp đi. Nàng tránh ở sau bức màn dày, chỉ có ở bóng tối mới cảm thấy an toàn. Chính là, có một bóng người to lớn xuất hiện, kỳ quái vui cười, dùng ngón tay chỉ vào phương hướng của nàng, nói: “Di, nàng ở chỗ kia làm gì?”
Nàng chỉ phải đi tới, khắp nơi ẩn núp. Nàng tránh ở trong bóng tối sau các đồ vật , tránh ở trong chăn, tránh ở dưới giường, chính là vô luận đi đến đâu đều rất nhanh bị người nọ tìm ra. Cuối cùng, nàng đi vào một căn phòng thật lớn, không ai ở trong phòng, nhanh chóng giữ cửa khóa lại.”Cái này tốt lắm, không còn có người có thể vào được.” Đang nghĩ ngợi, cửa mở, một người nam nhân mang theo cái chìa khóa cười hì hì đi tới. Nàng đã kinh hoàng lại thất vọng, hỏi: “Làm sao ngươi đi vào tới được?” Người nọ hời hợt nói: “Ta có cái chìa khóa a.”
Không! Không có khả năng!
Nàng kéo bịt mắt xuống, ngồi dậy.
“Ngươi có khỏe không?” Một cái tiếng nói trầm thấp ở sau lưng nàng nói.
Nàng nghe tiếng quay đầu, đập vào mi mắt chính là hé ra khuôn mặt tuấn mỹ nam tính, mày rậm anh tuấn, ánh mắt thâm thúy, dĩ nhiên là ——LEON?!
Thu Hàn sau nửa ngày thất thần, nghi ngờ nhìn hắn.
Đối phương nhún nhún vai, khom lưng xuống tìm giấy tờ rơi trên mặt đất .
Nàng giờ mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, vội vàng giúp hắn nhặt giấy tờ lên, thời điểm đưa tới hỏi: “Trùng hợp như vậy, ngươi cũng đi Mĩ?”
LEON tiếp nhận, nói: “Mỗi tháng, ta đều bay đi tổng bộ ở Los Angeles họp. Ngươi là đi gặp bạn trai a?”
Nàng có chút kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết?”
“Ta thường ngồi chuyến bay này, vé máy bay của ngươi chính là Uông Đồng ủy thác thư ký của ta mua cùng nơi.” Đón lấy, hắn lại hỏi: “Vừa rồi ta nghe gặp ngươi kêu to, có phải là mơ ác mộng rồi không?”
“Không tính cơn ác mộng, chỉ là có điểm là lạ.”
“Tám giờ sau máy bay mới có thể hạ cánh, ngươi còn có thể ngủ một lát thôi.” LEON nói xong, lại cúi đầu xuống tiếp tục đọc.
Hắn biểu lộ không coi ai ra gì , không giống như là bộ dáng giả vờ. Điều này làm cho Thu Hàn nghiêm nghị bắt đầu kính nể: thời điểm ngồi máy bay vẫn có thể đọc sách nguyên bản gốc, cho dù là tiểu thuyết, Anh ngữ của hắn nhất định sẽ không sai biệt lắm giống như tiếng mẹ đẻ. Xem ra, hắn mười năm này ở Mĩ không có uổng phí nha.
Giấc mộng kì quái làm cho cơn buồn ngủ của Thu Hàn toàn bộ tiêu tán. Nàng ngắm nhìn bốn phía, đèn cabin đã bị tắt, ánh sáng trước mắt đến từ đèn đọc ở đỉnh đầu . Trong buồng phi cơ đại đa số mọi người đang ngủ, chỉ có người khác đang đọc sách, còn có một chút người đeo tai nghe nhạc.
Nàng đeo tai nghe, chằm chằm nhìn vào màn hình trong chốc lát, lại rất nhanh đem tầm mắt dời đi.
Đây là một tấm ảnh Mĩ, Trung văn dịch 《 hành lang kiều di mộng 》. Rất nhiều năm trước, nàng đã cùng Hà Thư Hạo xem qua.
Thu Hàn tháo xuống tai nghe, thoáng cái điều chỉnh tư thế ngồi, không nghĩ lần nữa kinh động LEON ngồi kế bên.
Hắn theo trên sách ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng ngời hơn nữa lại mê người.
Nàng bất an hỏi: “Có phải là ta quấy rầy ngươi?”
Hắn lắc đầu, đem cuốn sách trong tay đưa cho nàng: “Xem không?”
“Cám ơn.” Nàng khoát khoát tay, hổ thẹn nói, ” Anh văn của ta không tốt lắm, lúc học đại học cũng thi nhiều lần, chỉ lấy được một cái bút máy. Ha ha.”
“Ta biết rõ, ngươi nhất định đi học chỉ ngủ.” LEON mỉm cười ánh mắt dừng ở trên mặt của nàng.
Liên tưởng đến tư thế ngủ bất nhã vừa rồi của chính mình bị hắn nhìn một cái không xót gì, mặt của nàng không khỏi đỏ bừng lên, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: “Ta sợ say máy bay, có thể cùng ngươi thay đổi chỗ ngồi không?”
“Không có vấn đề, mời.”
Hai người đổi chỗ ngồi, Thu Hàn thò người ra hướng bên ngoài cửa sổ nhìn. Bên ngoài bầu trời sao đúng là sáng lạng như thế, vô số ánh sao lập lòe sáng gần trong gang tấc, phảng phất có thể đưa tay là đụng đến.
LEON ở bên cạnh hỏi: “Ngươi là lần đầu tiên ngồi máy bay a?”
“Làm sao ngươi biết? Người ngồi qua máy bay sẽ không muốn nhìn ngoài cửa sổ sao?” Nàng quay đầu.
“Nhưng hai người ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ không giống nhau.” Hắn đối với nàng biểu lộ một nụ cười như hiểu rõ, “Ta xem ngươi không phải sợ hãi say máy bay, mà là muốn nhìn phong cảnh bên ngoài .”
“Không......” Lời còn chưa dứt, cả khoang đột nhiên lay động.
Lúc này, loa báo vang lên thanh âm ngọt ngào: “Các vị hành khách, các vị hành khách, máy bay gặp luồn khí lưu, mời mọi người buộc chặt dây an toàn, không nên rời đi chỗ ngồi.”
Thu Hàn thần kinh quá nhạy cảm, không thể tựa lưng vào ghế ngồi, thân thể chỉ có thể nghiêng về phía trước , dùng khủy tay nâng trán, cân đối lại sự đung đưa xóc nảy.
Một suất ca đi tới, ôn nhu hỏi nàng: “Tiểu thư, ngươi có khỏe không?”
Xóc nảy dẫn đến mê muội, làm cho Thu Hàn cảm thấy chán ghét, nàng không dám mở miệng. Suất ca lại hỏi LEON bên cạnh : “Ngài có thể chiếu cố vị tiểu thư này được không?”
LEON cũng rất ôn nhu, nói: “Ngươi đem nàng giao cho ta tốt lắm, không có vấn đề gì.”
Suất ca sau khi rời đi, xóc nảy kịch liệt một trận lại tiếp một trận, Thu Hàn rốt cục chịu đựng không nổi, “Oa” một tiếng phun ra. Uế vật văng khắp nơi, mùi khó ngửi, ngồi ở phụ cận mọi người lấy tay bưng kín cái mũi.
LEON cỡi giây an toàn ra, xoay người dùng khăn tay giúp nàng lau sạch sẽ mấy thứ bẩn gì đó ở trên người . Thu Hàn mặt sắc tái nhợt, không cách nào nhúc nhích, thẳng đến khi suất ca chạy tới, nàng mới miễn cưỡng hướng hắn cảm kích cười cười, tiếng “Cám ơn” gì cũng đều nói không ra.
LEON giúp đỡ suất ca xử lý mấy thứ nàng nôn ra ở trên chỗ ngồi cùng trên mặt đất , vừa nói”Thực xin lỗi”. Suất ca tò mò hỏi: “Ngài biết vị tiểu thư này?”
“Chúng ta là cùng một chỗ.”
Thu Hàn nghe thấy được sau đó có chút mở mắt, chứng kiến hắn đặt tay trái ở trên tay vịn , bàn tay thon dài, màu da trơn bóng. Đột nhiên, thân máy bay chấn động mãnh liệt một hồi, nàng cả người nghiêng đi về phía trước hướng về phía tay của hắn.
“Ta không phải cố ý......” Thanh âm của nàng bởi vì ngượng ngùng có chút phát run. Cũng may trong cabin cũng đang loạn, có người phát ra thanh âm càng thêm khủng bố.
LOEN cánh tay vẫn để nguyên tại chỗ, mặc cho Thu Hàn nắm chặt.
Nàng bối rối, cố gắng giải thích: “Thực xin lỗi, ta nhát gan, trời sinh, sợ tối sợ quỷ, còn có chứng sợ độ cao......”
LEON trừng mắt nàng, nhăn lại mày rậm. Nàng còn tưởng rằng hắn muốn chạy trốn, đã thấy hắn cúi người xuống, dùng tay kia ôm nàng. Đó là một cái ôm, một người nam nhân từ phía sau ôm lấy nữ nhân . Đây là động tác trong tình yêu nam nhân có thể đả động lòng của nữ nhân nhất.
An toàn, ấm áp, còn có mùi thơm của cơ thể nam nhân . Nàng nhớ tới chuyện không may gặp phải trong thang máy công ty Lam Vũ, đã sảy ra từ rất nhiều năm trước ,Tô Lỗi......
Ngẩng đầu, LEON trang phục trên người tuy có một chút nhăn nhúm, nhưng hắn vừa vặn đứng ở phương hướng phản quang, bộ mặt hình dáng có vẻ cương nghị mà hữu lực.
Trong nháy mắt, Thu Hàn chỉ cảm thấy thiên địa dịch chuyển.
Nàng mê hoặc, hoài nghi hỏi: “Ngươi là ai?”
“LEON, một nam nhân mà người biết.” Hắn mỉm cười, khẳng định đáp.
Về sau, máy bay rốt cục khôi phục vững vàng.
Thời điểm LEON buông Thu Hàn ra, cảm giác không trọng lượng mãnh liệt khiến nàng rất uể oải. Nàng một lần cho là hắn Tô Lỗi.
Suất ca đi tới nhắc nhở nàng: “Máy bay đã phải hạ xuống rồi, xin ngài buộc chặt dây an toàn.”
Thu Hàn trì hoãn lễ phép hướng hắn cười cười.
Nàng đeo dây an toàn lên.
Máy bay xuyên qua tầng mây, ánh mặt trời mãnh liệt theo cửa sổ cabin từ bên ngoài chiếu vào, thoáng cái dao động ánh mắt của nàng.
Thu Hàn khe khẽ thở dài, kéo rèm bên cửa sổ xuống, ánh mặt trời lập tức biến mất.