Quyển 1 - Chương 29: Cởi quần ra đã
"Đừng uống như thế, hại dạ dày."
Cố Hải đoạt lấy chén rượu trong tay Bạch Lạc Nhân, lại bị Bạch Lạc Nhân đoạt trở lại, một ngụm uống cạn, sau khi uống xong còn ợ một tiếng, rồi tiếp tục ăn xâu thịt trong tay.
Cố Hải đoạt lấy xâu thịt đang ăn dở của Bạch Lạc Nhân, bỏ vào miệng mình.
Mặt Bạch Lạc Nhân trầm xuống,"Cái này nhiều như vậy, cậu cướp của tôi làm gì?"
"Tôi thích."
Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải một cái, quay đầu về phía trong nhà gọi,"Ông chủ, cho tôi một chai rượu."
Cố Hải sửng sốt, ngăn Bạch Lạc Nhân lại, quay sang phía ông chủ hô,"Ông chủ, không cần nữa, đừng mang."
"Nếu cậu còn phiền phức thì cút đi!"
Cuối cùng, Cố Hải cũng không thể quản được Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân uống không ít và ăn cũng không ít, càng lúc càng nói nhiều, Cố Hải lại biết thêm về cậu ta nhiều hơn một chút.
" Kỳ thực mẹ tôi không phải người như vậy, tuy rằng từ nhỏ đến lớn mẹ tôi chưa từng chăm sóc tôi, nhưng bà chưa từng làm việc gì quá đáng. Chỉ là bà xem thường ba tôi mà thôi, bà sống rất thực tế, muốn hưởng thụ......"
"Tôi tin." Cố Hải bất đắc dĩ cười cười,"May mắn cậu còn có thể thấy được mẹ, mẹ tôi đã mất sớm rồi."
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải không thể tin được, cậu ta vẫn cảm thấy cuộc sống của Cố Hải vô cùng tốt, đến nỗi rảnh rỗi sinh nông nổi.
"Tôi biết cậu nghĩ gì." Cố Hải châm một điếu thuốc, cười như không cười nhìn Bạch Lạc Nhân,"Trừ cậu ra cậu có thấy tôi trêu chọc qua người khác không?"
Bạch Lạc Nhân chìa tay, Cố Hải ném cho cậu ta một điếu thuốc, khói ở trước mắt hai người bay quanh quẩn, người chung quanh tựa hồ cũng như hư không.
"Cậu cũng sớm đã biết chuyện của nhà tôi hả?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải gật đầu,"Biết một chút."
"Cho nên cậu suốt ngày đi theo dõi tôi, sau đó chọc tức tôi làm cậu thoải mái, đúng không?"
Cố Hải dập tắt đầu thuốc, uống một ngụm rượu, miệng khẽ cười.
"Cái này không phải là theo dõi, mà là quan tâm, tôi đang dùng cách rất đặc biệt để quan tâm cậu."
"Đừng đem chịu đựng của tôi xem như bản chất không biết xấu hổ của cậu."
Thốt ra lời này khỏi miệng, Bạch Lạc Nhân nở nụ cười, Cố Hải cũng cười theo, hai người cùng cười coi như là một tiếng cười này xóa tan hận thù.
Cố Hải cầm xâu thịt nướng quay quay, Bạch Lạc Nhân tiếp tục uống rượu, nhìn thân hình Cố Hải đang bận rộn nướng thịt trên bếp nóng bức, Bạch Lạc Nhân đột nhiên cảm thấy người này trở nên rất thân thiết gần gũi. Có lẽ là cùng cảnh ngộ làm cho Bạch Lạc Nhân cũng cảm thấy thông cảm, có lẽ là Cố Hải rất trượng nghĩa giúp đỡ mà cảm động Bạch Lạc Nhân, cũng có thể chỉ là tác dụng của cồn..... Đột nhiên Bạch Lạc Nhân muốn đem tất cả mọi chuyện đều kể cho người này nghe.
"Tôi có rất nhiều bạn bè, những người đó cùng vui cười với tôi, nhưng người nào cũng giấu điều khó khăn trong lòng."
Cố Hải nhớ tới bạn bè của mình, nhịn không được nhếch khóe miệng,"Đây là bệnh chung của đàn ông, không có cách."
Bạch Lạc Nhân lại tu rượu ừng ừng," Trước đây tôi từng có bạn gái, rất xinh đẹp, nhà lại rất giàu, nhưng hai chúng tôi đã chia tay, trước tôi ngủ rất nhiều, chính là bị việc này làm đảo lộn tất cả...."
Tối nay, Bạch Lạc Nhân nói rất nhiều, Cố Hải chỉ ngồi bên cạnh trầm mặc. Bạch Lạc Nhân hào phóng không giữ lại mà nói ra tất cả thống khổ và khó khăn của bản thân, gồm cả chuyện gia đình cậu làm cho cách trở tình yêu của cậu, cậu và Thạch Tuệ phải yêu xa, còn lo lắng của cậu với tương lai, bất đồng của cậu và mẹ, và cậu căm thù cái xã hội phân chia đẳng cấp....
Sau khi nghe xong, Cố Hải cảm giác Bạch Lạc Nhân lại đang chắn một tấm lưới giữa bọn họ, rõ ràng vừa mới gần gũi được một chút, tấm lưới này lại đem hai người bọn họ phân ra.
Bạch Lạc Nhân triệt để say, đứng lên định đi vệ sinh, Cố Hải kéo cậu ta đến một mảnh đất trống, bảo cậu giải quyết ở đây.
Bạch Lạc Nhân lấy tay để ở đũng quần làm động tác giả kéo khóa, nhưng thực tế quần cậu không hề có khóa, cần phải cởi ra.
Nhìn thấy Bạch Lạc Nhân muốn bắt đầu, Cố Hải biến sắc, vội vàng ngăn cản Bạch Lạc Nhân,"Đừng vội, cởi quần ra đã!"
"Tôi cởi rồi!"
Hai tay Bạch Lạc Nhân giang ra, khuôn mặt bị rượu làm hồng hào, cười ngốc nghếch.
Cố Hải bị làm cho tức cười,"Cậu cởi bao giờ hả? Không phải còn đang mặc trên người hay sao?"
Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên còn đang mặc.
"Cởi nó làm gì, trực tiếp làm đi, bớt việc."
"Cậu muốn bớt việc cho ai hả?" Cố Hải bước nhanh đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, ngay lập tức cởi quần cậu, rồi đem tay Bạch Lạc Nhân đặt lên thằng nhỏ của cậu ta,"Cầm, đái đi!" (Rõ ràng muốn câu dẫn nam nhân đây mà..)
Bạch Lạc Nhân nghe lời bắt đầu giải quyết, Cố Hải mượn ánh sáng của trăng, nhìn qua phía Bạch Lạc Nhân. Đàn ông đều có một bệnh chung hễ thấy ai lộ ra, liền theo thói quen mà đem thằng nhỏ ra so sánh lớn nhỏ.
Bạch Lạc Nhân rất nhanh giải quyết xong, quay đầu nhìn Cố Hải,"Cậu không buồn đái hả?"
"Tạm thời không muốn."
Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ quần Cố Hải,"Vậy cậu cũng cởi ra, chúng ta đọ xem ai to hơn." (Biến thái THỤ..)
Cố Hải cười không ngậm được miệng, vừa kéo quần lên cho Bạch Lạc Nhân vừa trả lời,"Ngày mai rồi đọ, ngày mai sẽ đọ......"
Bạch Lạc Nhân say đến mức đi cũng siêu vẹo, đi hai bước lại đụng vào một vật gì đó trên đường, lúc này Cố Hải nhìn không nổi nữa, liền ngồi xuống cõng Bạch Lạc Nhân đi.
Cánh tay Bạch Lạc Nhân khoát lên trên vai Cố Hải, hơi thở nóng hổi đều phả vào cổ của Cố Hải. Cố Hải cảm giác cổ mình từng đợt nóng lên, liền xốc người Bạch Lạc Nhân lên một cái, làm mũi cậu ta dán lên gò má mình.
"Buồn ngủ không?" Cố Hải hỏi.
"Ừm?" Bạch Lạc Nhân mơ mơ màng màng trả lời một câu.
Giọng của Cố Hải dịu dàng chưa từng thấy,"Vậy ngủ đi, ngủ một lúc lập tức về đến nhà."
"Cậu bảo ai ngủ hả? Cậu bảo ai ngủ hả?" Bạch Lạc Nhân đột nhiên cất cao giọng, đấm một cái vào má trái của Cố Hải,"Lại muốn cắt áo của tôi đúng không?"
Nửa bên mặt Cố Hải đau, cậu ta cộng toàn bộ kiên nhẫn chịu đựng của tất cả mọi người cũng không nhiều bằng một mình Bạch Lạc Nhân, ngay cả chính bản thân cậu cũng không hề biết vì sao trước mặt tên nhóc này cậu không thể nổi giận được.
"Cháu nội!"
Bạch Lạc Nhân hướng về phía đường phố vắng vẻ hô to một tiếng.
"Cậu còn hồ đồ một lần nữa, tôi liền ném cậu xuống cống có tin không?"
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, hô hấp đều đều phả vào bên tai Cố Hải. Cậu ta đang ngủ, có lẽ câu nói mới vừa rồi kia cũng chỉ là nói trong mơ hồ, Cố Hải cõng cậu ta, cảm giác gió đêm không hề lạnh.
"Mẹ......"
Một dòng chất lỏng nóng bỏng chảy xuống cổ Cố Hải, chảy xuống ngực cậu, khắc vào buồng tim cậu, thức tỉnh tình cảm bị cậu đè nén đã rất lâu rồi.
....
"Chú."
Bạch Hán Kỳ vừa nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, lòng vô cùng lo lắng cuối cùng cũng buông lỏng một chút, ông vội vàng đỡ Bạch Lạc Nhân từ trên lưng của Cố Hải, miệng không ngừng lẩm bẩm,"Tìm được rồi cũng không thể để bà nội nó biết chuyện này được, mau vào phòng đi!"
"Cháu không vào đâu!" Cố Hải nói, cởi đồng phục trên người ra ấn vào lòng Bạch Hán Kỳ,"Đây là đồng phục học sinh của Bạch Lạc Nhân, trời lạnh rồi, sau này mua cho cậu ấy thêm đồ dày hơn đi ạ!"
"À..... "Vẻ mặt của Bạch Hán Kỳ nhìn Cố Hải vô cùng cảm kích,"Hôm nay may mà có cháu đấy."
"Không có chuyện gì ạ, trong lòng cậu ấy không thoải mái nên mới uống một chút rượu, sáng mai tỉnh dậy là đỡ hơn thôi."
Bạch Hán Kỳ không ngừng gật đầu, nhìn bóng lưng Cố Hải rời đi, nhịn không được thốt lên một câu,"Bố mẹ như thế nào mà dạy được thằng bé ngoan như thế không biết?"