Chương 73

Điện Thương Khung được lát bởi ngọc thạch láng bóng, hoả diễm lưu ly toả sáng lấp lánh, trong đại điện là vô số yêu cơ đang ca múa theo điệu nhạc, tiếng đàn sáo ngân nga, bầu không khí cực kỳ phong tình.


Bạch Quyết ngự ở trên cùng, một thân huyền y, vẻ mặt thanh đạm, ánh mắt cơ hồ như đang chăm chú về phía Sâm Hồng và Phượng Nhiễm. Chỉ khi để ý kĩ mới phát hiện thực ra thi thoảng hắn luôn lén nhìn về hướng đại môn, ánh mắt có chút thấp thỏm, lo âu.


Sâm Hồng và Phượng Nhiễm ngồi ở hai bên trái phải, tuy Sâm Hồng đứng đầu một giới, nhưng lại rất gần gũi giản dị, không hề làm giá ta đây. Hơn nữa Phượng Nhiễm lại rất thân thiết với Thường Thấm, thế nên hai người vô cùng ăn ý. Một kẻ nho nhã khí phách, một người hào sảng phóng khoáng, lời qua tiếng lại, hận không thể gặp nhau sớm hơn.


Men rượu dần dần ngà ngà, Sâm Hồng ngẩng đầu nhìn về ghế trống bên cạnh Bạch Quyết, giọng nói cung kính: “Thần quân, Thượng Cổ chân thần có việc bận à…”


Tuy nói lần này hắn tới đây để diện kiến thánh nhan của Thượng Cổ, nhưng với thân phận cao quý của nàng, nếu không xuất hiện thì hắn cũng chẳng quá thất vọng mấy. Chỉ là chẳng hiểu sao, ánh mắt của chủ tọa Bạch Quyết lúc nào cũng dính về hướng đại môn. Giờ đây hắn đã làm Yêu Hoàng được trăm năm rồi, tất nhiên cái việc nhìn mặt đoán tâm trạng của người khác để nói chuyện đã là xa xưa, nhưng bây giờ không muốn nhìn cũng quá đỗi khó khăn, trong lòng hắn bỗng dưng nổi lên ý thương cảm.


Bạch Quyết nhìn thoáng qua chiếc ghế trống bên cạnh, thuận thế xua tay nói: “Với tính tình của muội ấy, đích thị là còn đang nằm ườn trên giường rồi. Vân Thủy, ghé qua hậu điện xem thử.”
Thị nữ bên cạnh lập tức dạ vâng rồi rời đi.


available on google playdownload on app store


Bạch Quyết vừa dứt lời, bỗng một thân ảnh xuất hiện ngay trước Thiên Điện, tiến về phía ba người. Thanh âm tiếng bước chân đạp trên đất vang vọng đến nỗi nghe thấy rõ. Dù sao người Sâm Hồng muốn gặp nhất chung quy vẫn là vị thần tôn quý nhất Thượng Cổ Giới. Thấy người vừa đến, Sâm Hồng vội ho khan một cái, đỡ lấy ngạch quan trước trán, hắn thu lại hết vẻ nho nhã vừa nãy, ánh mắt sáng bừng tỏa ra khí thế của kẻ đứng đầu một giới, sau đó cứng ngắc giơ tay lên.


Phượng Nhiễm vốn đang cười nói tươi cười với Sâm Hồng cũng trầm mặt xuống, nàng liếc nhìn kẻ vừa tới, đảo mắt lại về phía Bạch Quyết, gương mặt không giấu nổi vẻ trào phúng xen lẫn phẫn nộ.


Bạch Quyết cũng hơi ngượng ngập, hắn có chút kinh ngạc, vẻ mặt khó đoán liếc nhìn hướng ghế trống bên cạnh.
Phía sau tấm bình phong, Cảnh Chiêu mặc một bộ váy dài màu xanh, không trang điểm, nhưng dung nhan cực kỳ thanh lệ, khóe miệng nàng ta như lệ thường luôn nở một nụ cười rạng rỡ.


“Bái kiến Yêu Hoàng.” Cảnh Chiêu hành bán lễ về phía Yêu Hoàng, mới quay người tiến vào đại điện.
Sâm Hồng lúng túng đáp lạ lễ, hắn gật đầu, rồi buồn bực xoay người hớp một ngụm rượu lớn, mới che giấu nổi sự khó chịu xuống trong lòng.


“Thần quân, Cảnh Chiêu đến trê, mong rằng thần quân chớ trách móc.” Cảnh Chiêu dịu dàng cúi đầu với Bạch Quyết, cần cổ trắng nõn hiện ra trước mắt, đôi nhu tình như nước chăm chú nhìn gã trên vương tọa, nào đâu còn nửa kiêu căng như ngày thường.


Phượng Nhiễm nhếch miệng, quay đầu nhìn về nơi khác, rượu ngon trong chén bỗng trở nên cực kỳ vô vị.
Trầm mặc nửa ngày vẫn chưa nguôi hết giận, Phượng Nhiễm phải tĩnh tâm lẩm bẩm mấy lần câu “Nam đạo nữ xướng” (Nghĩa tương tự: Gian phu ɖâʍ phụ) với Thanh Tâm Chú mới nguôi ngoai hết cục tức trong bụng.


“Dù sao cũng đã tới, ngồi xuống đi.”
Bạch Quyết không cảm xúc nhìn nàng một cái, chỉ về phía bên cạnh Phượng Nhiễm, Cảnh Chiêu trì trệ tiến về, nàng lườm thoáng qua chiếc ghế trống cạnh Bạch Quyết, khẽ bĩu môi, đáp một tiếng “Vâng” rồi mới đi về phía chỗ ngồi cạnh Phượng Nhiễm.


Phượng Nhiễm nghe xong lời này vô cùng vui vẻ, cảm thấy Bạch Quyết cuối cùng cũng biết nói một câu thuận tai, nàng thầm tán thưởng tác dụng Thanh Tâm Chú mà ban nãy mình vừa niệm, hí ha hí hửng híp mắt cười, nâng chén với Yêu Hoàng ở phía xa.


Khóe mắt Yêu Hoàng lộ ra ý cười thản nhiên, nhìn Phượng Nhiễm giở vẻ mặt cáo già, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Thường Thấm và Phượng Nhiễm chỉ gặp nhau vài lần mà giao tình lại sâu đậm đến dường đó.


Hỏa phượng hoàng này thật sự rất đáng yêu, chỉ là không biết ai có thể hàng phục được tính khí của nàng ấy hay thôi.


Rượu vào hơn phân nửa, Yêu Hoàng ngấm nghía vũ cơ trong điện, cười sang sảng với Bạch Quyết: “Thần quân, vũ cơ trên điện đều là trân bảo của Yêu Giới đấy, thần quân có hài lòng không?”


Lời này có chút ám chỉ rồi, nữ nhân Yêu Tộc không bị rào cản trở ngại nên rất phóng khoáng, dung nhan của bọn họ lại thập phần mỹ lệ, tất cả đều là cao thủ sắc dục, tiên quân bình thường mà ngắm chỉ sợ cũng không kiềm lòng nổi. Cảnh Chiêu nghe xong câu đó, vẻ mặt lập tức cứng đờ, nàng lườm ngoắt về phía Sâm Hồng, khuôn mặt đoan trang hiện lên một tia nộ khí.


Gã Yêu Hoàng này đúng là không biết ý tứ gì, trăm năm qua hắn dâng hơn cả trăm vũ cơ lên cảnh giới Thương Khung, bình thường nàng vô cùng chướng mắt… Cũng may mà thần quân không để tâm đến cái đám vũ cơ này lắm…


“Rất tốt.” Bạch Quyết nghiêm túc quan sát một lượt vũ cơ trong điện, chậm rãi đáp.
Ba người đang ngồi đều khẽ giật mình, vẻ mặt ai nấy cũng bất ngờ, trong đó Cảnh Chiêu kinh ngạc nhất, hai mắt mở to.
“Thượng Cổ rất thích, sang năm ngươi chuẩn bị nhiều một ít, để đưa vào Thượng Cổ Giới.”


Yêu Hoàng vui vẻ, hiểu ngay ý tứ trong lời Bạch Quyết, vội nói: “Sâm Hồng trở về sẽ tuyển chọn trong tộc thêm mấy người có dung mạo xinh đẹp, để lại cho Thượng Cổ chân thần.”
Thiên Khải chân thần rõ ràng đã và đang hỗ trợ Tiên Giới, nếu Thượng Cổ chân thần có thể trung lập, vậy đã đủ rồi.


“Yêu Hoàng, trước hết bổn quân xin nhận tấm chân tình này của ngươi nhé.” Âm thanh nhàn nhạt cất lên từ bên ngoài đại điện, nom hơi lười biếng, nhưng cũng chứa đựng một phần dư vị.


Tất cả mọi người trong điện lập tức khựng lại, quay đầu nhìn ra ngoài. Chỉ có mỗi Bạch Quyết là đang chống cằm, vẻ mặt khó nói.
Vũ cơ trong điện chậm rãi di chuyển, từ từ tản ra tạo thành một con đường, từng dải yêu lực hòa quyện vào nhau trên không, tạo ra lưu quang rực rỡ tràn ngập các loại màu sắc.


Nữ thần quân bước vào mặc một bộ váy màu đen cổ xưa, cổ áo hơi trễ, sợi dây ngân quan thắt ngang lưng khẽ tung bay, hòa nhịp cùng với làn váy thướt tha, sống động  như thể một đóa sen tịnh đế. Như thực tựa ảo, nở rộ một cách chói lòa, mái tóc đen như mực xõa ngang cần cổ trắng nõn, quan ngọc huyết hồng hoàn hảo được đặt trước trán. Dung nhan của nàng vô cùng tuyệt thế, lại nhuốm thêm vài phần mê hoặc yêu dã. 


Nếu như bình thường Thượng Cổ thanh nhã tựa tiên, bây giờ dùng một chữ “Yêu” có lẽ thích hợp để miêu tả với nàng hơn, vẻ mị hoặc khiến chúng sinh không khỏi ngất ngây.


Ngoài điện hỏa đăng lưu ly, hồng trần vạn trượng, đều như thể phải ngả nghiêng vì thời khắc Thượng Cổ chậm rãi bước vào.


Bạch Quyết vốn đang dựa người trên ghế, chả biết từ khi nào đã đứng thẳng dậy. Hắn lẳng lặng nhìn về Thượng Cổ đang tiến lại gần, đột nhiên bước khỏi vương tọa đi xuống, hướng về phía Thượng Cổ.


Ba người trong điện bừng tỉnh, quan sát hai người kia đang chậm rãi tiến lại nhau, mới lờ mờ phát hiện… Một thân cổ bào đen tuyền của Bạch Quyết, khi di chuyển mơ hồ ẩn hiện vệt hoa sen tịnh đế… Lại không khác gì với bộ mà Thượng Cổ đang mặc.


Yêu Hoàng hít sâu một hơi dài, cả đại não mềm oặt thành đống bột nhão… Hoa sen tịnh đế, cả Tam Giới đều biết đây là ý chỉ tình vợ chồng mặn nồng. Nếu không có sự cho phép của hai người, thật sự hắn không tài nào tưởng tượng nổi kẻ nào dám có lá gan lớn, bày trò cho hai vị này mặc loại quần áo như thế!


Sắc mặt Phượng Nhiễm phức tạp, chén rượu đang đưa đến trước miệng lại bị nàng đặt xuống bên bàn.
Cảnh Chiêu kinh ngạc nhìn Bạch Quyết đứng trước mặt, sắc mặt trắng bệch. Nàng chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng hơn lúc này về… Khoảng cách xa vời như khe trời, giữa chính mình và Thượng Cổ.


Bạch Quyết mãi mãi chẳng bao giờ nhìn nàng như vậy cả, trong mắt hân tựa hồ chứa đựng tất cả vạn vật, nhưng trừ mỗi nàng.


Vạn năm nay, mẫu hậu luôn canh cánh chuyện trong Thượng Cổ Giới, có phải hay không cũng vì như thế? Trên đời này vô luận bản thân cố gắng đến đâu, cũng mãi mãi chẳng bằng một phần người nọ?


Thượng Cổ bị Bạch Quyết ngăn giữa đại điện, nàng nhìn hắn một cái, rồi nhíu mày nói: “Huynh khách khí quá, lại còn xuống tiếp ta, chẳng lẽ sợ ta làm mất mặt huynh à?”
Bạch Quyết rủ mắt xuống, che giấu sự tĩnh mịch, nói: “Chúng ta cùng nhau đi lên đi.”


Nói xong hắn dẫn Thượng Cổ tiến về phía vương tọa, Thượng Cổ quan sát bóng lưng màu đen trước mặt, mắt hơi híp lại.


Chờ hai người ngồi vào chỗ của mình, ba người còn lại bái kiến Thượng Cổ. Sâm Hồng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, vờ như ban nãy không để ý đến y phục của Bạch Quyết và Thượng Cổ, hắn từ từ nâng chén với Thượng Cổ: “Có thể được bái kiến Thượng Cổ thần quân, chính là may mắn của Sâm Hồng.”


“Không cần đa lễ, nghe Bạch Quyết nói trăm năm qua, Yêu Giới quang vinh như thế đều nhờ tay ngươi. Ngươi mới trẻ tuổi thế này, đúng là hiếm có.”


Thượng Cổ hơi bất ngờ khi thấy Sâm Hồng. Tên Yêu Hoàng này tuy nói là xuất thân yêu tộc, nhưng mặt mũi rất chính trực, nhìn cái đã biết không phải kiểu yêu tà. Hơn nữa, yêu lực toàn thân lại rất thuần túy, không hề có chút lệ khí nào.”


“Chân thần quá khen, Sâm Hồng xấu hổ không dám nhận.” Sâm Hồng tiếp lời: “Uy lực của chân thần, Sâm Hồng rất ngưỡng mộ. Nghe Phượng Nhiễm nói ít ngày nữa thần quân quay về lại Thanh Trì Cung, quả thật hơi đáng tiếc…” 


Hắn từng nghe chuyện Thiên Hậu bị giáo huấn ở núi Đại Trạch đến độ thê thảm rồi. Nếu không nhờ Bạch Quyết chân thần, chắc hẳn Thượng Cổ sẽ không đối xử ôn hòa với hắn như vậy. Thanh Trì Cung tọa lạc tít trên dãy Kỳ Liên trong sâu Tiên Giới, không giống với Thương Khung nằm giữa ranh giới của hai giới. Với thân phận của hắn, tới cửa bái kiến quả thật có chút không tiện. 


“Không vội.” Thượng Cổ phất tay áo, trực tiếp nói: “Phượng Nhiễm sẽ đến giao giới Tiên – Yêu, canh giữ cửa vào Thượng Cổ Giới. Còn ta sẽ ở lại Thương Khung thêm một thời gian nữa, nếu ngươi muốn đến đây, thì cứ vậy đi.”


Lời này vừa nói ra, Phượng Nhiễm, Cảnh Chiêu đồng thời khẽ giật mình. Chỉ có Bạch Quyết là nhíu mày, thấy Thượng Cổ nói cũng đúng nên hắn không hề cắt ngang.


Sâm Hồng không nhận ra được sự khác thường của ba người còn lại, hắn cười nói: “Vậy thế nhé, sau này Sâm Hồng lại phải làm phiền ngài rồi.”
Thượng Cổ xua tay ý bảo không sao, ngược lại còn vui vẻ trò chuyện cùng Yêu Hoàng, nhất thời không phân cách tôn ti.


Chỉ có mỗi Cảnh Chiêu khẽ cau mày, bàn tay dưới lớp áo bào khẽ siết chặt thành quyền. 


Yến hội kết thúc, Cảnh Chiêu chẳng nói chẳng rằng mà cứ thế lẳng lặng quay về  Thiên Điện, tựa như nàng ấy chưa từng hiện hữu ở đây vậy. Sau khi tiễn Yêu Hoàng, Phượng Nhiễm u ám chạy sang vùng kết giới Tiên – Yêu, chẳng chịu để lại lời nào với Thượng Cổ.
***


Thượng Cổ và Bạch Quyết chậm rãi bước về hậu điện. Trên đường quay về, thị nữ nhìn thấy hai người không khỏi bày ra vẻ mặt mê mệt, ngưỡng mộ, đến ngay cả nước miếng trên khóe miệng cũng không còn hay biết.


Thượng Cổ buồn bực, nói: “Có chuyện gì vậy? Vừa rồi trong đại điện, ta thấy vẻ mặt ba người bọn họ không bình thường tẹo nào, chẳng lẽ là y phục của ta không ổn?”


Bạch Quyết dừng bước, quay đầu lại, có chút khó tin: “Muội không biết à?” Vừa rồi, hắn còn tưởng bộ đồ này là do Thượng Cổ đích thân chọn chứ.


“Là Vân Châu với Vân Khê chuẩn bị cho ta đó, có gì không ổn à…” Nói xong, nàng mới cúi xuống nhìn áo bào trên người mình, lập tức cực kỳ sững sờ.


Dưới ánh trăng, hai đóa sen tịnh đế một vàng một bạc xen lẫn vào nhau, tỏa ra hào quang rạng rỡ, ánh vàng ánh bạc lồng vào nhau, có chút khó phân.


“Đây hẳn là bọn họ chuẩn bị cho huynh và Cảnh Chiêu, chắc là đưa sai người rồi.” Thượng Cổ khẽ cúi mặt. Khó trách sắc mặt ai cũng choáng váng, thì ra là thế.


“Hậu điện sẽ không chuẩn bị quần áo cho Cảnh Chiêu đâu, y phục của nàng ấy đều được mang tới từ Thiên Cung.” Bạch Quyết nói xong rồi cau mày: “Không phải muội đã chuẩn bị quay về Thanh Trì Cung với Phượng Nhiễm à, sao lại đổi ý vậy?”


Nhớ tới cuộc đối thoại mơ hồ bên trong hậu điện, Thượng Cổ giương mắt quan sát Bạch Quyết, nói: “Bạch Quyết, huynh và Thiên Khải có gạt ta chuyện gì không?”


Thanh Trì Cung và đỉnh Thương Khung, nếu nói ở hai nơi này có người giấu diếm nàng, thì ngoài Bạch Quyết và Thiên Khải, quả thật nàng không nghĩ ra kẻ nào nữa.


“Tất nhiên là không rồi.” Bạch Quyết rất tự nhiên thốt ra câu đó, thấy Thượng Cổ hồ nghi, bèn cười nói: “Chúng ta nào có gì để gạt muội chứ.”
“Có liên quan đến chuyện Hậu Trì không? Cũng không có sao?”


Bạch Quyết chớp mắt: “Dù sao Hậu Trì cũng đã sống được mấy vạn năm, cuộc đời đơn nhiên cũng chất chứa nhiều thăng trầm. Nếu như muội muốn nghe, thì ta kể nhé.”
Thượng Cổ thấy hắn vẫn một mực hờ hững lảng tránh, lắc đầu nói: “Không cần, nếu huynh cảm thấy không quan trọng, thì khỏi đi.”


Hai người nói qua nói lại, chốc lát đã tới cửa phòng Thượng Cổ. Vân Khê, Vân Châu vô cùng háo hức khi nghe tin Thượng Cổ ở lại thêm vài ngày, bọn họ thấy hai người về thì vội vã chạy ra đón.
“Bái kiến thần quân và điện hạ.”


Bạch Quyết xua tay, tiễn Thượng Cổ về phòng rồi mới đi. Hôm nay, Thượng Cổ không đùa nói vui vẻ với Vân Châu, Vân Khê như mọi ngày, mà chỉ lạnh lùng bước vào trong rồi nhàn nhạt phân phó: “Lấy cho ta bộ nào đơn giản thôi.”


Hai người liếc mắt nhìn nhau, không đoán nổi tâm tư trên gương mặt lạnh tanh Thượng Cổ, cẩn thận tiến vào bên trong thay cho nàng một bộ thường phục, gỡ xuống quan ngọc trước trán.
“Gọi Tam Hỏa tới đi.” Thấy hai người nơm nớp lo sợ, Thượng Cổ cũng không muốn gây khó xử các nàng, lập tức xua tay nói.


Hai người nghe xong, như được ban lấy đại xá, nhanh chóng chạy ra ngoài: “Điện hạ chờ một chút nhé, chúng tôi lập tức đi đây.”
Thượng Cổ bật cười, buông xõa mái tóc, cầm quyển sách nằm trên chiếc giường ở gian ngoài, sắc mặt nàng khẽ trầm lại.


Trong toàn bộ cảnh giới Thương Khung, chỉ có mỗi Tam Hỏa là có lá gan đùa giỡn với y phục của nàng và Bạch Quyết thôi.
Với tính tình của nàng, tự chắc sẽ không để tâm đến chuyện này quá. Gọi Tam Hỏa, chỉ vì nghe thấy cuộc nói chuyện ở hậu viện tối nay thôi.


Hậu Trì có chuyện gì… Mà khiến cả Bạch Quyết và Thiên Khải phải cùng nhau dấu diếm vậy?
Nàng cảm thấy vô cùng chán ghét với Vu Hoán và Cảnh Chiêu… Có phải có gì đó liên quan đến Hậu Trì ngày trước chăng?


Thần cách thức tỉnh sẽ không phải quên mất chuyện cũ trước kia, giống như Bạch Quyết vẫn giữ trí nhớ của Thanh Mục… Nhưng sao ký ức của nàng lại biến mất cùng Hậu Trì chứ, chuyện này vốn không bình thường tí nào.


Nếu như Bạch Quyết và Thiên Khải cố tình giấu giếm, dù nàng có mở miệng, chưa chắc có thể cạy miệng họ nổi, thay vào đó sao lại không ở lại Thương Khung tự mình tìm chân tướng chứ.


Cho dù Hậu Trì chỉ là một hạt bụi trong cuộc sống mấy vạn năm của nàng thôi, nhưng nàng không thể phủ nhận rằng, bất luận trước kia nàng có thức tỉnh hay chưa, thì Hậu Trì vẫn là Thượng Cổ, đây là sự thật không ai có thể đổi thay.


Nhân sinh của nàng, tới tận bây giờ đều không cần người khác phải lựa chọn giúp, kể cả người đó là Hậu Trì, cũng không thể.






Truyện liên quan