Chương 1
Sáu vạn năm trước hỗn độn chi kiếp ập đến, Thượng Cổ chân thần lấy thân tuẫn thế, vì cứu Tam giới mà yên tiêu vân tán.
Khi đó có người hỏi, bách tính nhân gian nếu như gặp thiên tai đại nạn có thể cầu chư thần khắp trời che chở, nhưng nếu như thần linh bị dồn đến tuyệt cảnh, thì ngoài hủy diệt ra, còn có thể thế nào?
Người có thể cầu thần, thần có thể cầu ai?
Đối với muôn dân khắp cửu châu, một câu hỏi này, khi nhớ lại những thương hải tang điền không luân chuyển, thì cũng đã trải qua hàng vạn năm.
Có điều tiên đồ chậm rãi, trong những năm tháng nhàm chán vô tận của tam giới, đến cuối cùng cũng phát sinh một chút nhạc đệm.
Sáu vạn ba nghìn năm trước, trên núi Côn Lôn, là đại hôn của Thiên đế.
Một ngày này khắp cửu châu bát hoang đều tràn ngập không khí vui mừng, chư thần khắp phương trời đều tề tựu về đây để chúc phúc, chỉ tiếc là hôn lễ hoành tráng và long trọng như vậy lại có một chút không khí trầm mặc và bất an.
Không gì khác, tất cả chỉ bởi Thiên hậu - Vu Hoán thượng thần trước kia còn có một thân phận đặc biệt.
Khi hỗn mang thiên địa mới bắt đầu sơ khai, chúng thần thượng cổ bất tử, tổ thần Kình Thiên phá vỡ hư không tạo ra thượng cổ giới phía trên chúng sinh tam giới. Thời đó tổ thần thống ngự dưới trướng tứ đại chân thần, khai thiên lập địa, trải qua khoảng chừng vạn năm, mới có tam giới cửu châu sau này.
Ngày tam giới hình thành, tổ thần công đức viên mãn, hóa thành hư vô sống mãi với tam giới. Kể từ đó về sau, dưới trướng tổ thần - bốn vị chân thần Thượng Cổ, Chích Dương, Thiên Khải và Bạch Quyết trở thành chủ nhân của thượng cổ thần giới, trong số họ Thượng Cổ chân thần mặc dù là nữ thần, nhưng bởi vì là người thừa kế y bát (chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng) của tổ thần, vì vậy mà trở nên cao quý nhất.
Tứ đại chân thần có thần lực sâu rộng, thống ngự thần thú và cai quản tam giới, trải qua ngàn năm thời gian gìn giữ nguyên dạng cửu hoang bát hải sơ khai, chẳng ai ngờ, chỉ ngàn năm sau thế gian xuất hiện hai tộc yêu nhân, hỗn độn chi kiếp ập đến, tứ đại chân thần cùng với rất nhiều thượng thần ứng kiếp mà ch.ết.. Tứ đại chân thần vì bảo hộ tam giới, thần thể toàn diệt, hóa thành hư vô cùng với tổ thần, chỉ còn lại vũ khí tùy thân lưu lạc nhân gian, và trong số rất nhiều vị thần thượng cổ ứng kiếp, đến cuối cùng chỉ còn lại ba vị.
Kể từ đó, chúng thần thượng cổ biến mất, thượng cổ thần giới bị phong ấn trên tam giới, vĩnh viễn không mở lại, thời đại thượng cổ vì thế mà kết thúc, tam giới cửu châu bước vào thời kỳ hậu cổ.
Ba vị thượng thần tránh thoát được một kiếp, đó là Thiên đế ngự trên cửu thiên, Vu Hoán thượng thần cùng Cổ Quân thượng thần tại Thanh Trì cung trên Kỳ Liên sơn. Bản thể của Thiên đế là kim long ngũ trảo (rồng vàng năm móng), Vu Hoán thượng thần truyền thừa từ phượng hoàng nhất mạch, Cổ Quân thượng thần là giao long thượng cổ, cả ba người đều do thần thú thượng cổ hóa thành.
Thần tiên lâu đời trường thọ như vậy, lại sống từ thời viễn cổ, nên được chúng sinh tam giới phụng thờ lễ bái hết sức tôn kính.
Cổ Quân thượng thần cùng Vu Hoán thượng thần vốn là một đôi thần lữ, hai người không quản thế sự, trên dãy Kỳ Liên sơn xây dựng Thanh Trì cung ẩn tích thế gian, tiêu dao mà tu luyện, đã từng là chuyện khiến cho chúng thần ngưỡng mộ.
Nghìn năm trước hai vị thượng thần hạ sinh hậu duệ, đây vốn là một sự kiện hết sức vui mừng trong tam giới, nhưng không ngờ rằng hài tử còn chưa lột xác lại không có thần tức, ngàn năm trôi qua, ngay cả sức lực để phá xác ra ngoài cũng không có, hơn nữa càng ngày càng yếu, gần như cận kề với cái ch.ết, hài tử do thần quân thai nghén tôn quý nhất thế gian cư nhiên lại yếu đuối như vậy, không khỏi khiến cho mọi người bất ngờ, để tránh phạm vào tối kỵ của hai vị thượng thần, chúng tiên đều không dám nhắc đến chuyện của vị tiểu thần quân này.
Từ sau khi vị tiểu thần quân giáng thế, Cổ Quân thượng thần một lòng nghĩ cách làm thế nào để nâng cao thần lực của tiểu thần quân, luôn ôm theo quả trứng tròn nhỏ đi khắp nơi tìm cổ tịch, tr.a di tích, nhiều năm vắng mặt tại Thanh Trì cung là chuyện thường thấy. Vu Hoán thượng thần không biết là bởi vì hài tử quá yếu không theo lẽ thường hay là vì không tin tưởng nó có thể sống sót, đối với quả trứng này cực kỳ lãnh đạm, thậm chí không muốn cùng Cổ Quân thượng thần đi ra ngoài tìm kiếm hỏi thăm, một mình đơn độc ở lại Thanh Trì cung.
Cổ Quân thượng thần lo lắng Vu Hoán thượng thần ở trong cung buồn chán, bèn cậy nhờ bạn tốt Thiên đế nếu có rảnh rỗi thì đến thăm Thanh Trì cung, lại qua mấy ngàn năm, đến khi Cổ Quân thượng thần ôm quả trứng vẫn chưa phá xác lo lắng trùng trùng trở về tới Kỳ Liên sơn, nhìn đến Thanh Trì Cung hoang phế đã lâu quạnh quẽ lụn bại, Vu Hoán thượng thần đã sớm không rõ tung tích rồi.
Mà đúng lúc này, tin vui đại hôn của Thiên đế sắp diễn ra đã loan truyền khắp tam giới cửu châu.
Người sắp lên làm Thiên hậu, lại chính là Vu Hoán thượng thần.
Nếu như có thượng tiên nào làm ra loại chuyện này, ngay cả muốn đứng trong tam giới e rằng cũng rất khó khăn, dẫu sao chuyện cướp vợ của bạn, cho dù lý trực khí tráng (lẽ thẳng khí hùng, cây ngay không sợ ch.ết đứng) đến mấy đi chăng nữa cũng vẫn có một chút thất đức, nhưng Thiên đế lại là chủ nhân của tam giới, bởi vậy tuy rằng chúng tiên đều cảm thấy không ổn thỏa, nhưng ai nấy đều đã mất hết dũng khí, chẳng ai dám lên tiếng.
Ân oán tình cừu của mấy vị thượng thần, không phải việc những tiểu tiên bọn họ có thể thuyết giáo đúng sai..
Vì vậy ngay lúc này, một đám thượng tiên ngồi trên đài mây Côn Lôn, sự thấp thỏm trong lòng đạt đến đỉnh điểm khi trông thấy một dải tường vân bảy sắc xuất hiện tại trên đỉnh núi.
Cổ Quân thượng thần một thân thanh bào, đứng thẳng phía chân trời, so với Thiên đế uy nghiêm, nhiều hơn mấy phần ôn nhu tao nhã, tiêu sái tuấn dật.
Vu Hoán thượng thần ánh mắt trái lại có một chút dao động, các nữ tiên quân nhìn mà ngơ ngác, sôi nổi thầm thì bàn tán.
Trong lòng tuy có những suy nghĩ khác nhau, nhưng chúng tiên vẫn đồng loạt quỳ xuống đất, nghênh đón Cổ Quân thượng thần tôn quý.
Đồng thời nghênh đón một cuộc ác chiến sắp nổ ra trên núi Côn Lôn..
Nào biết Cổ Quân thượng thần lý trí ấy vậy mà không thèm đếm xỉa tới trận địa sẵn sàng đón địch của Thiên đế Thiên hậu, đáp mây xuống trực tiếp hướng thẳng tới chỗ tiên quân trông coi mệnh cách Linh Quyên thượng quân, từ trong ngực lấy ra quả trứng trông mong đưa cho thượng tiên đoán mệnh cách.
Cổ Quân thượng thần yêu thích quả trứng này cả tam giới đều biết, nhưng không nghĩ tới trong ngày trọng đại như vậy hắn cư nhiên lại hết sức uy trực mà chèn ép núi Côn Lôn chẳng qua chỉ để giúp tiểu thần quân đoán mệnh cách, đoán một chút tương lai tốt xấu như thế nào.
Điều này không khác gì ngay tại chỗ giáng một bạt tai vào mặt Thiên đế Thiên hậu, làm cho ai cũng không ngờ tới.
Vu Hoán thượng thần vẻ mặt biến đổi, đương muốn phất tay áo bỏ đi, may mà Thiên đế thiện nhẫn (lương thiện, nhẫn nại), an ủi dỗ dành nàng mới không khiến cho hôn lễ này bị phá hỏng.
Dưới ánh mắt khó mà tin được của chúng tiên, thân già của Linh Quyên thượng quân run rẩy gánh chịu uy áp của ba vị thượng thần, trong lòng sợ hãi đến cực điểm, hắn tốt xấu gì cũng biết nguồn gốc lai lịch của trái trứng, nên không có can đảm từ chối, đành phải run rẩy nhận lấy trứng nhỏ trong tay Cổ Quân thượng thần cung kính đoán mệnh.
Nào ngờ một lần tính toán mất đến mấy canh giờ, tuy rằng đối với tiên nhân mà nói trăm năm chẳng qua cũng chỉ như một cái chớp mắt, nhưng dưới loại tình huống này, khoảng thời gian này tương đối khó khăn.
Hôn lễ trên núi Côn Lôn cứ như vậy kỳ dị vì một quả trứng mà đình trệ giữa chừng, ánh mắt của chúng tiên đều dán chặt trên quả trứng tròn, đều hy vọng Linh Quyên thượng quân có thể thông minh một chút, nói ra vài câu tán dương, có thể Cổ Quân thượng thần sẽ hài lòng, tình cảnh sẽ không đến mức khó xử như vậy, dẫu sao núi Côn Lôn cũng là phúc địa cửu thiên, ai cũng không hy vọng linh sơn từ thời thượng cổ truyền xuống cứ như vậy bị hủy trong mối bất hòa cẩu huyết phức tạp giữa các vị thượng thần.
Sau khi Thiên đế nhẫn nhịn không nổi liên tục ho khan vài tiếng, Linh Quyên thượng quân mới di chuyển bàn tay trên quả trứng quý giá đó, do dự một chút, trong ánh mắt khó mà tin được của chúng tiên run rẩy nói ra một câu chấn động vận mệnh tam giới.
"Tiểu thần quân này.. e rằng.. mang mệnh cách thượng thần."
Tất cả đều kinh hãi, chúng tiên trợn tròn mắt.. sinh ra đã ngàn năm đến sức lực phá xác cũng không có, so với tiên đồng bình thường còn có chút không bì kịp, linh lực như thế lại có thể mang mệnh cách thượng thần?
Cho dù Cổ Quân thượng thần uy áp cực đại, Linh Quyên thượng quân này vậy mà cũng dám nói đùa!
Đương nhiên, không có một vị tiên quân nào có dũng khí nói ra những lời này, ngay cả Thiên đế nhạy bén cũng chọn giả câm giả điếc.
Chúng tiên đều cho rằng Cổ Quân thượng thần cáu gắt vô cớ, vậy nên hiểu rõ câu nói của Linh Quyên thượng quân này chẳng qua chỉ là khách sáo cho qua chuyện mà thôi. Thượng thần chi tôn, vô cùng quan trọng, lời phán đoán này không ngờ tới kết quả, nếu thật muốn tính.. điều đó tuyệt đối không thể.
Nào biết, giữa lúc chúng tiên còn đang sửng sốt một tiếng cười dài bất chợt vang lên, Cổ Quân thượng thần bước lên tường vân bảy sắc hướng phía đông mà đi, từ đầu đến cuối một chút cũng không cho Linh Quyên thượng quân có cơ hội sửa lại lời nói.
"Phiền các vị tiên hữu làm chứng, từ nay trở đi, Hậu Trì con ta sẽ đứng hàng thượng thần chi vị, trời đất chứng giám."
Từ đầu chí cuối, Cổ Quân thượng thần đối với Thiên đế Thiên hậu đang ngồi trên cao ngay cả nhìn thẳng cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Chúng tiên ngơ ngác nhìn nhau, một câu dễ dàng như vậy thuận lợi đặt vị tiểu giao long chưa ra khỏi vỏ lên trên toàn bộ tam giới chúng sinh, vị trí thượng thần, thực là hoang đường. Thế nhưng lại cứ tại hoàn cảnh như vậy, nói ra câu này lại chính là Cổ Quân thượng thần, ai cũng vô phương phản đối.
Sau này, Cổ Quân thượng thần biến mất không dấu tích, việc tiểu thần quân kia ngồi tại vị trí thượng thần cứ như thế mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao) được xác định.
Nếu như luận bàn về vở kịch lạ lùng nhất hậu cổ giới, không có gì hơn câu chuyện này.
Sâu trong biển mây, trên đỉnh không Côn Lôn, một bạch y nam tử đoan chính đang chậm rãi khắc một cây gỗ vuông, cúi đầu nhìn chúng tiên như con sâu cái kiến, cho đến tận khi nghe thấy Cổ Quân định xuống vị phần thượng thần của quả trứng, mới đứng dậy rời đi.
Từ đầu chí cuối, vài vị thượng thần tính cả Thiên đế bên trong, đều không hề phát hiện đã từng có một người như vậy xuất hiện.
Tự nhiên, sau này mấy vạn năm, trong tam giới được nhắc đến nhiều nhất, đó là một câu này.
Tiểu thượng thần Hậu Trì của Thanh Trì cung, quả là vận cẩu phân, thật sự rất biết cách đầu thai.