Chương 17

Váy lụa trơn dài màu tím sẫm từ bên eo rủ xuống, hoa văn phức tạp tầng tầng lớp lớp quấn quanh chân váy, phác họa ra một độ cong mềm mại kiên nhẫn, đồ đằng Cửu vĩ yêu hồ bay lên trong tay áo khẽ vén, mơ hồ mà thần bí, khuôn mặt thanh tú có vẻ đại khí quá mức, mái tóc dài tới hông tùy ý xõa tung phía sau, hoàn toàn không còn dáng vẻ chán nản trầm mê như khi đứng trước Trùng Tử điện, Thường Thấm dường như bỗng nhiên biến thành một người khác, đứng trước Sinh Tử môn nhìn chằm chằm Sâm Vũ với ánh mắt dửng dưng mà thông suốt.


Nếu không phải bầu không khí này quả thật có chút không đúng, thì Hậu Trì đã muốn huýt hai cái với Thường Thấm giống như trong hí bản nhân gian có nói rồi, diện mạo này, tư thái này, khí chất này, ngoài việc đứng một bên nhìn thì không biết làm gì tốt hơn. Nàng nhìn hướng nữ tử mặc áo màu tím nhạt đang chỉ biết phục tùng đứng sau Sâm Vũ, đôi mắt khẽ đảo, phục sức (quần áo trang sức) của hai người vậy mà lại có màu sắc giống nhau, chỉ là một người thì anh vũ đại khí, tự có một loại phong lưu, một người thì khổ sở đáng thương, khiến người ta mủi lòng.


Thanh Li này mưu tính quả thực rất tốt, chỉ có điều loại phương pháp này khó có thể thành công, nên chỉ càng khiến cho bản thân thêm khó coi mà thôi.


"A Thấm, yêu giới và tiên giới những năm này tuy rằng bình yên vô sự, nhưng thời hạn ba nghìn năm đã sắp kết thúc, tới lúc đó một trận đại chiến là không thể tránh khỏi, nàng tại sao không ở lại đệ tam trọng thiên, những huynh đệ trong quân đều rất nhớ nàng." Kể từ sau khi phát sinh chuyện năm đó, Thường Thấm nhất quyết muốn rời khỏi đệ tam trọng thiên, chính vì vậy đã sớm từ chức thống soái của yêu giới, bây giờ Sâm Vũ muốn giữ nàng lại, đành phải dùng tới chiêu này.


"Nhị điện hạ, Hắc Vụ sớm đã tiếp nhận chức vị của ta, mấy nghìn năm này hắn làm việc rất tốt, không có sai lầm gì, điện hạ không cần nhiều lời, Thường Thấm đã quyết ý rời đi rồi."


Thanh âm lãnh đạm chậm rãi vang lên, không biết tại sao, lại có cảm giác nhìn thấu năm tháng thương tịch (yên lặng). Thường Thấm ngẩng đầu nhìn Sâm Vũ cách đó không xa, ánh mắt khẽ rơi tại trên người Thanh Li bên cạnh, không buồn không vui, những năm này chung quy vẫn là nàng quá cố chấp.


available on google playdownload on app store


"A Thấm, nàng là không yên tâm về Thanh Li?" Thấy Thường Thấm nhìn về phía Thanh Li, Sâm Vũ lập tức đi lên trước hai bước, vội nói: "Chuyện năm đó là có nguyên nhân, Thanh Li vì cứu ta mà mất đi yêu đan, vốn dĩ không thể sống được, dưới tình thế bất đắc dĩ ta chỉ có thể đem nguyên lực trong yêu đan của ta truyền vào trong cơ thể của nàng để kéo dài tính mạng, vì vậy, nàng ấy không thể cách xa ta nghìn dặm được."


Mang nguyên lực của yêu đan truyền ra, tổn hại đến thọ mệnh (tuổi thọ), chính là đại kỵ của yêu tộc. Thường Thấm vẻ mặt sững sờ, nhìn Sâm Vũ với ánh mắt cấp thiết, khẽ nhếch môi. Thanh Li vì cứu hắn mới mất đi yêu đan, hắn lại lấy nguyên lực yêu đan của chính mình cứu nàng, quả thực là chuyện mà với tính cách của Sâm Vũ sẽ làm ra, chẳng trách Thanh Li sau khi mất yêu đan vẫn có thể sống sót, thì ra là có nguyên nhân như vậy.


Chẳng qua, đối với Thanh Li mất đi yêu đan mà nói, cho dù có Sâm Vũ giúp nàng, cũng không thể nào sống được đến hiện tại.


Có chút do dự, thanh âm của Sâm Vũ trầm thấp: "Thanh Li vì cứu ta mới biến thành như vậy, cho dù ta lấy nguyên lực yêu đan kéo dài mạng cho nàng, thì nàng ấy cũng không sống được quá nghìn năm, trước khi nàng ấy hoàn toàn biến thành hồ li, đã từng khẩn cầu ta, để nàng lấy danh nghĩa thê tử chưa qua cửa của ta ở lại đệ tam trọng thiên trong vòng nghìn năm, cho dù chỉ là nguyện vọng của nàng. Thường Thấm, lúc đầu ta chủ động hủy hôn, thật là.."


Sâm Vũ dừng lại, vẻ mặt cô tịch, cái danh ân huệ, hắn căn bản không nghĩ sẽ báo đáp, lúc đó hắn chỉ có thể lựa chọn giữ Thanh Li bên người, giải trừ hôn ước với Thường Thấm, chỉ chờ nghìn năm sau khi Thanh Li rời đi có thể nói rõ ràng với Thường Thấm. Đối với bọn hắn mà nói, nghìn năm chỉ là khoảng thời gian rất ngắn, nhưng hắn và Thường Thấm chung sống đã hàng vạn năm, biết rằng nếu như để Thường Thấm cứ như vậy mà rời khỏi đệ tam trọng thiên, chỉ sợ sau này sẽ không có ngày gặp lại, đó là lý do những năm này hắn mới tận lực giữ nàng lại nơi này.


Trong lúc nhất thời trước Sinh Tử môn trở nên vô cùng tĩnh lặng, Hậu Trì nhìn Thường Thấm sau khi nghe điều này rõ ràng vẫn cứ trầm mặc, bàn tay nhỏ sờ sờ cằm, khóe miệng nhếch lên một độ cong tinh tế.


Nói như vậy, Sâm Vũ này quả là một người trung thực, chỉ có điều cực kỳ ngu ngốc, con tiểu hồ li đó, căn bản là không hề đơn giản..


Thanh Li lúc này đang đứng phía sau Sâm Vũ, váy dài tím nhạt khẽ tung bay, đầu cúi xuống thấp, có một loại cảm giác mong manh yếu đuổi, không ai thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay thõng xuống từ từ siết chặt lại.


"Sâm Vũ." Thanh âm có chút thất vọng thình lình vang lên, Thường Thấm nhìn về phía nam tử cách đó không xa trong mắt đột nhiên tràn ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, chậm rãi nói: "Chúng ta quen biết đã vạn năm, ngươi phải hiểu ta là người thế nào."


Sâm Vũ vẻ mặt sửng sốt, nhìn khuôn mặt vô cùng bình tĩnh cách đó không xa, là vẻ mệt mỏi và thất vọng mà hắn chưa từng thấy, đáy lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, tựa như.. có một thứ gì đó mà hắn sắp hoàn toàn mất đi.


"Ta là tộc yêu hồ truyền từ thời thượng cổ, tuy kính trời xanh, nhưng lại không phục quỷ thần, những người khác đối với ta, căn bản một chút cũng không có liên quan, nếu là ta, cho dù nhận được ân sinh tử của người khác, cũng sẽ không lấy việc đó ra làm ngươi khó xử. Nghìn năm nay, ngươi nhìn ta phải chịu tất cả những khó khăn trong đệ tam trọng thiên, nhưng vẫn cứ không để ta đi, mà ta.. sở dĩ ở lại đệ tam trọng thiên, chỉ là để chờ ngươi nói ra nguyên nhân, đáng tiếc.. Nếu hôm nay Thanh Li không thể hóa thành hình người, ngươi vẫn sẽ không mở miệng. Tuy rằng đây là lời hứa giữa hai người các ngươi, nhưng cũng giống như ngươi đã hủy đi tin tưởng xưa kia của chúng ta. Sâm Vũ, mặc dù năm đó lúc ngươi hủy hôn ta đã từng nói, nhưng câu này, ta nghĩ hiện tại nói sẽ phù hợp.."


Một thân tử bào, vẻ mặt lẫm liệt, Thường Thấm lúc này vẫn kiêu ngạo trương dương như khi tương ngộ vạn năm trước. Sâm Vũ từ từ ngưng lại hô hấp, thân thể cứng ngắc, nói không lên lời, Thường Thấm nói vậy không sai, hắn giữ được nghĩa với Thanh Li, nhưng lại làm mất đi tín với Thường Thấm, hắn chỉ muốn giữ nàng bên cạnh, nhưng cũng bởi vậy mà thật sự đã mất đi nàng.


"Thường Thấm ta từ nay về sau không còn bất kỳ liên quan gì với ngươi, chư thiên thần phật, đều chứng giám cho ta."
Thanh âm thanh lãnh uy nghiêm chậm rãi vang lên trước Sinh Tử môn, mấy người Hậu Trì đều không khỏi có chút xúc động, vốn truyền tộc yêu hồ tính khí kiêu ngạo khí khái, quả là không sai..


"Ta đã chính miệng hứa rằng nếu không thắng ta tuyệt đối sẽ không rời yêu giới, đương nhiên là nói được làm được." Thường Thấm quay người lại, bóng lưng kiên cường uy nghiêm.


Tử quang trong suốt thuần túy từ trên người nàng từ từ tràn ra, mạnh mẽ mà tới, tản ra khắp chân trời, nhìn uy thế này, chẳng mảy may yếu hơn luồng năng lượng của Phượng Nhiễm trước Trùng Tử điện.


"Đây là bí pháp của tộc yêu hồ, Thường Thấm lại cưỡng chế đề cao yêu lực." Phượng Nhiễm thở dài, xúc động nói, tộc thần thú, yêu thú truyền từ thời thượng cổ các nàng, có một chút bí pháp cũng không có gì kỳ quái, nhưng như vậy, Thường Thấm vừa hồi phục ít nhất phải nghỉ ngơi điều dưỡng một hai năm, mới có thể một lần nữa có được thực lực yêu quân đỉnh phong.


Đồ đằng cửu vĩ yêu hồ chậm rãi hiện ra sau lưng Thường Thấm, yêu dã mà thần bí, khí tức lâu đời cổ xưa từ từ bao trùm trước Sinh Tử môn, ngưng tụ thành luồng tử quang dày đặc chầm chậm lại vô cùng ngoan cường phóng về phía kết giới của đệ tam trọng thiên.


"Răng rắc" một tiếng, các vết nứt nhỏ khó thấy từ từ lan rộng, dần kết thành một mảnh lớn.


Sâm Vũ cứng đờ nhìn bóng dáng màu tím bay vút lên không, kết giới của yêu giới nghìn năm nay chưa từng bị phá vỡ lại run rẩy lung lay trong tay nàng, đáy lòng lạnh buốt, những tiếc nuối khó nói nên lời ùn ùn kéo đến, cho đến khi nuốt chửng lấy tất cả tâm trí hắn.


Tộc yêu hồ, có thể có sức mạnh này! Hắn lúc này mới thực sự hiểu, thời gian nghìn năm này, Thường Thấm không phải là không thể rời đi, nàng ở lại đệ tam trọng thiên, chỉ là chờ hắn đưa ra quyết định mà thôi, còn hắn thì tự tay chôn vùi đi hết thảy.


Kết giới sau khi trải qua trận xung kích của Thanh Mục có vẻ yếu đi nhiều, mới chỉ qua thời gian một khắc, các vết nứt dưới chấn động của tử quang dần trở nên rõ ràng, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ.


Thường Thấm giữa không trung quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt, đôi con ngươi tím sẫm yêu dã bình tĩnh quét về phía Sâm Vũ, rồi chậm rãi lướt qua, cuối cùng rơi trên người Thanh Li, nhìn nàng ta chăm chú, quang mang màu tím này hóa thành hình dạng giống như trường kiếm, phóng thẳng về phía kết giới, lớp kết giới không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng vang trong trẻo, cuối cùng vỡ tan.


Cùng với quang mang màu tím phá vỡ kết giới, bóng dáng Thường Thấm treo trên không cũng theo đó mà biến mất, chỉ có cái nhìn đầy thâm ý mà nàng sau cùng nhìn Thanh Li vẫn còn lưu lại trong lòng chúng nhân.


Kết giới vỡ vụn, đệ tam trọng thiên cũng chấn động theo, nhưng tình trạng này vẫn còn chưa qua một khắc, thì đã bị áp xuống, bóng dáng cao lớn của Yêu hoàng xuất hiện tại nơi kết giới bị phá vỡ, yêu lực nồng hậu cực nhanh tu bổ lại kết giới bị phá hủy, không tới thời gian một khắc, kết giới liền hoàn hảo như cũ. (*Có cái kết giới cứ bắt ta phải sửa*)


Hậu Trì nhìn thấy một màn này thì có chút kinh ngạc, kết giới của yêu giới chính là do thiên địa sinh ra, bình thường yêu tộc căn bản khó mà thống ngự, chẳng ngờ tới Yêu hoàng tọa trấn yêu giới đã nhiều năm, lại có thể chỉ huy luồng sức mạnh to lớn này, chẳng trách mấy vạn năm nay có thể ngồi vững vị trí Yêu hoàng.


Chỉ sợ chờ tới ngày hắn đem năng lượng kết giới của yêu giới hóa thành của chính mình, đến lúc đó hắn nhất định sẽ nhòm ngó vị trí thượng thần!


"Chà, không ngờ Thường Thấm lại cương liệt như vậy, mấy nghìn năm này Bổn hoàng đã quá bất công rồi." Tiếng thở dài nặng trĩu phát ra từ trong miệng Yêu hoàng, hắn đi tới trước mặt mấy người Hậu Trì, chắp tay rồi xoay người rời đi.


Hậu Trì không muốn tiết lộ thân phận, hắn cũng lười làm mấy hư lễ (nghi thức xã giao) kia.


Hậu Trì nheo nheo mắt, đáy mắt có mấy phần ý cười, gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ sợ Yêu hoàng đây là cố ý để cho Thường Thấm xả cơn giận này, xem ra địa vị của tộc yêu hồ trong yêu tộc so với nàng tưởng tượng vẫn còn cao hơn nhiều.


Toàn bộ trong quảng trường, chỉ có mình Sâm Vũ vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, hắn sững sờ nhìn nơi Thường Thấm biến mất, đáy mắt một mảnh ảm đạm, Thanh Li đứng sau lưng hắn, an an tĩnh tĩnh, lại có chút thong dong đến kì dị.


"Nhị điện hạ, chúng ta cũng không quấy rầy nữa, cáo từ tại đây." Thanh Mục lạnh lùng nói ra một câu khách sáo không mấy dễ dàng, gật đầu với Sâm Vũ đứng đó nhìn quả thực có chút đáng thương, ôm theo Hậu Trì đi về phía Sinh Tử môn.


Sâm Vũ cũng lười để ý bọn hắn, tùy ý phất phất tay rồi xoay người rời đi.


"Đợi chút." Ba người đã đi tới gần Sinh Tử môn, Hậu Trì đột nhiên kéo tay Thanh Mục, quay đầu lại, cằm chống trên vai Thanh Mục, miễn cưỡng xoay gập thân thể mềm mại thành hình ma hoa (món bánh rán Trung Quốc, tạo hình xoắn vặn, rán trong dầu lạc).


Thanh âm lanh lảnh mang theo uy nghiêm nhàn nhạt không thể nghi ngờ, Sâm Vũ dừng bước, khẽ nhíu lông mày xoay người lại, ánh mắt dò xét rơi trên người Hậu Trì.
"Sâm Vũ, năm đó ngươi bị thương nếu như không cần yêu đan của Thanh Li, có thể chữa khỏi được hay không?"


Sâm Vũ sững sờ, do dự khẽ gật đầu, lúc đó hắn tuy thân mang trọng thương, rơi vào hôn mê, nhưng người trong yêu tộc chỉ cần còn một tia sinh cơ (cơ hội sống) sẽ không dễ dàng chết đi, huống hồ hắn còn có Yêu hoàng nhất mạch truyền lại, cho dù không cần yêu đan của Thanh Li, cũng chỉ cần thêm một ít thời gian để dưỡng thương thôi.


"Nếu ngươi không biết Thanh Li sống không quá nghìn năm, thì có hủy hôn ước với Thường Thấm không?"


Sâm Vũ bỗng nhiên lắc đầu, khi đó hắn lựa chọn như vậy, chỉ mong rằng nghìn năm sau có thể ở bên Thường Thấm mà không cảm thấy hổ thẹn, đối với yêu tộc mà nói, nghìn năm không quá dài, nếu không phải tiểu tiên quân này có linh dược kéo dài mệnh, Thanh Li chỉ sợ không sống được mấy năm nữa.


"Đa tạ các hạ cho thuốc, Thanh Li mới có thể bảo trụ được tính mạng." Tiểu tiên quân giương nanh múa vuốt này hắn mặc dù không thích, nhưng thấy được lợi ích của viên tiên đan kia, hắn tốt xấu cũng phải cảm tạ.


Hậu Trì quay đầu lại, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Sâm Vũ kéo tay áo của Thanh Mục ra hiệu cho hắn rời đi, ba người bước tới Sinh Tử môn, thì đột nhiên biến mất.


"Sâm Vũ, Phượng Nhiễm nợ nhà ngươi một mạng, ta sẽ trả cho ngươi một nhân tình, tiểu hồ li này của ngươi cho dù không ăn tiên đan của phụ thân ta, cũng không phải là kẻ đoản mệnh, đừng nói mấy trăm năm, ta thấy thêm hàng nghìn năm nữa cũng không có mảy may vấn đề."


Thanh âm mang theo mơ hồ truyền tới từ phía chân trời, Sâm Vũ nghe xong lời này, lập tức quay đầu, trong đáy mắt là sự kinh ngạc phức tạp khó áp chế.


Tiểu tiên quân này tuy rằng ngang ngược thẳng thắn, nhưng thực chất sự kiêu ngạo bên trong e rằng còn lớn hơn hắn, loại lời nói giả dối kia, nàng nhất định sẽ chẳng buồn nói.


Thanh Li vẫn cứ cúi đầu sau khi nghe thấy lời Hậu Trì cũng ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn thấy biểu cảm khó tin của Sâm Vũ thì sắc mặt cuối cũng cũng tái nhợt, rốt cuộc tiên đồng này là ai, lại có thể nhìn ra điều nàng che giấu đã nghìn năm, bí mật mà ngay cả Yêu hoàng cũng không thể biết.


Căn bản không cần mở miệng, khuôn mặt trắng bệch của Thanh Li đã chứng minh lời của Hậu Trì là sự thật, Sâm Vũ nhìn nàng, trong đôi con ngươi màu đỏ chứa đầy lửa giận, hắn từ từ nhắm mắt lại, nửa giờ sau mới thở ra một hơi dài, chậm rãi mở mắt, Sâm Vũ đẩy bàn tay vội vã duỗi ra của Thanh Li, sắc mặt lạnh giá.


Hắn thật sự mù rồi, một nghìn năm nay, vì nàng ta mà làm tổn thương Thường Thấm, khiến cho hai đại gia tộc của yêu giới bất hòa.


Sâm Vũ sinh ra vốn là nhị điện hạ yêu giới, thống ngự yêu quân đã vạn năm, tâm tư thủ đoạn cũng không kém, nếu không phải vì điệu bộ thực sự vô hại này của Thanh Li, lại đem bản mệnh yêu đan ra, hắn tuyệt đối sẽ không bị lừa gạt đến tận bây giờ.


"Thanh Li yêu quân, Sâm Vũ có mắt như mù, những năm này quả thực thất lễ với ngài, nếu như sau này lại tới đệ tam trọng thiên, Sâm Vũ nhất định tiếp đón chu đáo." Từng câu từng chữ rét lạnh chậm rãi phun ra, Sâm Vũ quay người đi về phía Trùng Tử điện, dáng vẻ vô cùng kiên quyết.


Ngay cả phụ hoàng của hắn cũng không nhìn ra được lớp ngụy trang, sợ rằng gọi tiếng yêu quân này cũng quá là thất lễ rồi. Đáy lòng Sâm Vũ khẽ tự giễu, khóe miệng cong lên một nụ cười miễn cưỡng, không quay lại nữa.


Thanh Li nhìn bóng dáng đã đi xa, vẻ nhu nhược trên gương mặt trắng bệch dần dần biến mất, đôi con ngươi xanh biếc lóe lên dị quang u ám, bất luận vì mục đích gì, năm đó nàng cũng đã cứu Sâm Vũ, ở bên hắn nghìn năm, cho nên bây giờ hắn mới để nàng rời đi dễ dàng như vậy, nếu như để Yêu hoàng biết được mọi chuyện từ đầu tới cuối đều do nàng tính kế, với thủ đoạn của Yêu hoàng, chỉ sợ nàng thực sự không thể bước ra khỏi đệ tam trọng thiên. Nghĩ tới đây, Thanh Li ánh mắt phức tạp nhìn về phương hướng Sâm Vũ vừa rời đi, thân hình khẽ động, cũng biến mất trước Sinh Tử môn.


Trên bầu trời yêu giới, Thanh Mục ôm Hậu Trì ngồi trên đám mây do Phượng Nhiễm huyễn hóa ra, bộ dáng vô cùng thoải mái.


Phượng Nhiễm khinh thường hai người chỉ ăn không biết làm này, trái nhìn phải ngó, thật sự không nhịn nổi mới nịnh nọt ngồi trước mặt Hậu Trì hỏi: "Hậu Trì, ngươi làm sao lại biết được Thanh Li kia sống lâu hơn vậy?"


Ngay cả nàng cũng không nhìn ra con tiểu hồ li kia có chút nào không ổn, vậy mà tiểu Hậu Trì với tiên lực cỏn con sao lại nhìn ra được?


"Ngươi không nhận ra? Bản thể của con tiểu hồ li đó giống với Thường Thấm đều là cửu vĩ yêu hồ, chẳng qua huyết mạch của nàng ta yếu hơn một chút mà thôi." Hậu Trì nghiêng đầu híp híp mắt, giúp Thanh Mục giữ lại cẩm bào bay tới trước người, nói với Phượng Nhiễm.


"Cũng là cửu vĩ yêu hồ? Sao ta lại không nhìn ra chứ." Phượng Nhiễm vẻ mặt sửng sốt, mở miệng nói lớn, sờ sờ mũi, thấy Thanh Mục vẫn bất động, bèn hỏi một cách cung kính: "Thanh Mục thượng quân, ngươi cũng nhận ra sao?"


Kể từ sau khi Thanh Mục tiến vào yêu giới, nàng có thể cảm giác được so với lúc rời khỏi Liễu Vọng sơn, trên người Thanh Mục nhiều hơn một loại uy áp chấn nhiếp khó có thể diễn tả, đặc biệt là đôi con ngươi ngẫu nhiên lại lóe lên kim quang kia..


Thanh Mục gật đầu, ôm chặt lấy Hậu Trì đang xoay loạn trong lòng, nhàn nhạt nói: "Thanh Li xác thực là hậu sinh (con cháu) của cửu vĩ yêu hồ, chỉ có điều huyết mạch yếu, lại có người hạ ấn ký trên người nàng ta, cho nên các ngươi mới không thể nhận ra được." Hắn vừa nói vừa nhìn Hậu Trì, trong nháy mắt nét mặt trở nên nhu hòa tán thưởng: "Chỉ là ta không ngờ tới, ngươi vậy mà cũng có thể nhận ra."


"Đương nhiên rồi." Hậu Trì giương giương khóe miệng, để lộ ra chiếc răng nanh nhỏ bé sắc bén, quả thực rất khả ái.


Phượng Nhiễm giật giật khóe miệng, hai người này thật là xứng đôi, khi nhìn thấy gương mặt nhỏ tinh trí của Hậu Trì, lại đột nhiên nói: "Hậu Trì, dung mạo ban đầu của ngươi không phải như thế này sao, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ ngươi ăn phải hóa hình đan rồi?"


"Ta cũng không biết." Hậu Trì hơi do dự, sờ chiếc cằm mập tròn, nhìn về phía Thanh Mục: "Có lẽ chờ tới lúc gặp được Bách Huyền thì sẽ rõ ràng thôi."
"Ừ, chúng ta đi Liễu Vọng sơn."


Thấy càng lúc càng cách xa kết giới của đệ nhất trọng thiên, Thanh Mục đem Hậu Trì đặt trên mây, đứng dậy, trong lòng trống rỗng, có chút cảm giác khó thích ứng, nhưng có thể sau khi vượt qua kết giới của yêu giới, Hậu Trì sẽ biến trở lại bộ dáng ban đầu, sẽ không thể ngồi như vậy trong lòng hắn được nữa. Trái lại Hậu Trì vô cùng tự nhiên, vẫn khoanh đôi chân nhỏ ngắn ngồi trên mây, giơ tay che miệng ngáp hai cái, đôi mắt híp lại không thể mở nổi.


Bay cực nhanh qua khu rừng rậm, dừng lại tại bên trên kết giới của yêu giới, Phượng Nhiễm liền lái mây trực tiếp xông thẳng qua, dù sao thì Yêu hoàng cũng đã biết bọn họ tới đây rồi, không cần phải kiêng dè nữa, đương nhiên là làm sao cho thuận tiện là được.






Truyện liên quan