Chương 26

Quân Khải chỉ cảm thấy ánh mắt Dư Hạc nhìn mình khiến anh rung động, làm cho cả người anh chợt nóng lên, anh che giấu quay đầu đi, ánh mắt hơi trốn tránh.
“Sao vậy, mặt anh đỏ.” Dư Hạc nhịn không được trêu một câu.


Giản Quân Khải nghe vậy trở mình xem thường, “Đừng khiêu khích anh nha ! Bằng không anh ăn…”
Những lời này là anh theo bản năng thốt ra, đến khi nói xong mới nhận thấy không ổn, định kiếm chủ để khác để cho qua chuyện này thì…


“Anh…” Dư Hạc cắn môi, sắc mặt bỗng đỏ bừng, ngay cả hai tai cũng đỏ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Quân Khải, đôi mắt sáng ngời mịt mù, tựa hồ tràn ngập mê muội cùng bối rối.
Hồi lâu sau, cậu mới giống như chấp thuận thở dài, “Nếu anh muốn, vậy… cũng được.”


Quân Khải cả người ngẩn ra, vẻ mặt không thể tin nhìn cậu.


“Em a !” Qua hồi lâu, Quân Khải mới bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cúi người hôn lên đôi môi hơi tái nhợt của Dư Hạc, ôn nhu ma sát ɭϊếʍƈ láp. Lần này, Dư Hạc cũng đã bắt đầu trúc trắc đáp lại. Cứ như đã chờ đợi từ lâu, Quân Khải thật cẩn thận thử chừng, vì để cho người trong lòng thả lỏng thân thể, anh nhẹ nhàng mở từng cúc áo, sau đó vuốt ve thân mình Dư Hạc bên dưới lớp quần áo…


Mùi hương trên người Quân Khải đối với Dư Hạc rất quen thuộc, bọn họ đã ngủ cùng giường mấy tháng nay, Dư Hạc sớm đã quen với nhiệt độ cơ thể và hương vị trên người Quân Khải.
Cậu từ từ nhắm hai mắt lại, ***g ngực dâng tràn sự chua xót và thỏa mãn.


available on google playdownload on app store


Đã ở bên Quân Khải lâu như vậy, kỳ thật cậu đã không chỉ một lần nhìn thân ảnh người kia một mình lén chạy vào WC khi mình đang ngủ, cậu cũng không chỉ một lần vào lúc đang ngủ cảm thấy dưới thân của Quân Khải cương nóng lên. Cậu loáng thoáng biết, nhưng lại không quá rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy hơi cảm động.


Sau đó cậu đã, khụ khụ… đi hỏi baidu.
Rồi lại sau đó, cậu cảm thấy mình như mở được cánh cửa bước vào một thế giới mới, cậu lén lút mở GV xem, suốt hai mấy giờ xem mà cả người khô nóng rộn rạo. Cái loại cảm giác vừa thẹn vừa xao động ấy, làm cho toàn thân người ta đều ẩn ẩn run lên.


Mà trùng hợp là, những lời vừa rồi của Quân Khải giống hệt như trong một cuộn phim mà cậu từng coi, Dư Hạc nhất thời liền nhịn không được cả người nóng lên, mặt mày méo mó một hồi, rồi lại cảm thấy rung động, cậu cũng đã kiềm chế lâu rồi…


Lông mi hơi run rẩy, Dư Hạc nửa mở hai mắt, biểu tình trên mặt Quân Khải vẫn tập trung như cũ, khiến lòng anh có gì đó đau xót. Cậu với chân nhẹ nhàng câu lấy thắt lưng Quân Khải, sau đó một bên mặc anh tùy ý vuốt ve thân thể mình, một bên run rẩy giúp Quân Khải cởi áo ra.


Giản Quân Khải cảm nhận được động tác của cậu, không khỏi lộ ra mỉm cười. Anh cầm lấy bàn tay hơi phát run của tiểu Hạc, trong giọng nói mang theo một tia trêu ghẹo, “Chậm chạp quá.”
Dư Hạc lập tức bĩu môi, có chút bất mãn liếc nhìn anh một cái.


“Ha ha.” Quân Khải một phen ôm ngang lấy Dư Hạc, “Chúng ta vẫn là lên giường đi, trên ghế salon chật chội lắm.”
Dư Hạc xấu hổ cực kì, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, chỉ có hai tai đỏ lên là đang bán đứng tâm tình của cậu.


Đặt Dư Hạc lên trên giường, Quân Khải nhìn đôi mắt nửa khép cùng đôi tai đỏ hồng của cậu, nhịn không được hôn hôn lên mắt cậu, sau đó lại dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn vành tai đỏ bừng kia.


Chân mày Dư Hạc khẽ nhăn lại, cả người cũng run lên, nhưng gì cũng không nói, cơ thể cứng ngắc mặc cho Quân Khải muốn làm gì thì làm.


Quân Khải chỉnh điều hòa lên cao độ hơn, sau đó cởi hết quần áo trên người tiểu Hạc, anh bắt đầu cẩn thận hôn ɭϊếʍƈ thân thể cậu, từ môi cho đến cổ, từ ngực cho đến bụng. Cuối cùng dừng lại tại hai điểm trước ngực Dư Hạc, anh dùng răng nhẹ nhàng day day, tiếp theo bắt đầu cẩn thận ʍút̼ ɭϊếʍƈ, cho đến khi biến nó như muốn sung huyết đỏ hồng lên mới thôi.


Anh ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá biểu cảm của Dư Hạc, lúc này hai điểm trước ngực cậu giống như hai nụ hoa tiên diễm dưới ánh nắng sớm, còn vương lại mấy giọt sương. Còn cậu thì gắt gao nhắm chặt hai mắt, lông mi không ngừng run run, không biết từ khi nào thì bắt đầu cắn môi dưới, ngay cả một tiếng rên cũng không phát ra.


Giản Quân Khải hít sâu một hơi, từ trên người Dư Hạc ngồi dậy, xoay người xuống giường, chuẩn bị đi về phòng vệ sinh.
“!” Cổ tay bị giữ chặt lại, Quân Khải quay đầu, nhìn thấy ánh mắt hơi ngập nước của Dư Hạc, cậu nhìn anh, thần sắc có chút khổ sở cũng có chút sợ hãi.


Có điều chỉ vài giây sau, anh bỗng cười tự giễu, “Vẫn không được sao, thật ngốc.”


Quân Khải vẫn giữ nguyên nụ cười nói tiếp, “Nếu em vẫn chưa thật sự chuẩn bị tốt, anh cũng không muốn ép. Nói cho cùng, em vẫn còn quá nhỏ.” Kết quả sau khi Dư Hạc nghe một câu như vậy, hai mắt lại tràn thêm hơi nước, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên, toàn thân trên dưới trần như nhộng, hai điểm đỏ trước ngực cũng bởi vì vừa rồi bị anh ɭϊếʍƈ lộng mà sưng đứng thẳng, trong lúc vô tình toát ra một tia hấp dẫn.


Giản Quân Khải chỉ cảm thấy máu trong người trong nháy mắt sôi trào, anh mạnh mẽ nhảy lên giường, đặt Dư Hạc dưới thân, hai mắt híp lại lộ ra một tia nguy hiểm, “Là em khiêu khích anh nha tiểu Hạc.”
Dư Hạc lông mi run rẩy, nhưng vẫn mang theo ý cười nhìn anh.


Vì thế Quân Khải rốt cục cũng nhịn không được nữa, cúi đầu hôn lên, một tay anh trên lưng Dư Hạc vuốt ve lên xuống, hạ thân thì để trước huyệt khẩu khiêu khích vòng vo, đầu lưỡi nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ lộng vào trong tai cậu.


“Làm gì phải nhắm chặt mắt thế, em không muốn nhìn mặt anh sao ?” Trong giọng nói Quân Khải mang theo chút ủy khuất, anh biết tiểu Hạc hiện tại rất khẩn trương, đó cũng là vì vừa rồi anh đang làm giữa chừng thì bỏ đi, nhưng mà tiểu Hạc lại “cố tình” quyến rũ anh như thế, cậu chắc chắn sẽ trả giá vì hành động của mình !


Dư Hạc khẽ run lên, rốt cục cũng mở mắt nhìn anh, mặt lập tức đỏ lên. Vừa rồi nhắm mắt còn có thể áp chế phần nào, bây giờ nhìn vào khuôn mặt tuấn lãng mang theo ba phần ý cười, bảy phần bỡn cợt của Quân Khải, nhất thời không kiềm được mà nóng người lên.


Quân Khải lúc này mới với tay lấy thứ đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường qua, nhẹ nhàng vẽ loạn sau huyệt của Dư Hạc. Tuy rằng anh lúc này đã khô nóng cả người, từng cơn từng cơn tê dại truyền xuống phía dưới, nhưng anh vẫn cẩn thận tỉ mỉ bôi trơn giúp Dư Hạc. Từng ngón một chậm rãi khiến cho cậu thả lỏng, cho đến khi Dư Hạc thở dốc liên tục, lúc này mới đem phân thân sưng nóng thẳng tiến vào huyệt khẩu.


Dư Hạc lập tức thét lên, đau đớn co rút “Shh” một tiếng.
Quân Khải nghe cậu la mà cả người run lên, cảm thấy hạ thân càng thêm cương cứng, nhưng giờ mới đi vào được một nửa, lẽ nào phải rút ra. Anh cố gắng áp chế xao động trong lòng, thương tiếc lau lau mồ hôi trên mặt Dư Hạc, “Đau không ?”


“Đau.” Dư Hạc nhỏ giọng trả lời, sau đó mỉm cười, “Có điều em chấp nhận.”


Nụ cười mang theo hương vị phiếm tình tức khắc khiến Quân Khải mất đi mọi lý trí, anh từng tấc từng tấc đem vật cứng của mình đưa vào, sau đó hơi dừng một chút, đợi cho Dư Hạc có thể điều hòa hô hấp lại một chút mới chậm rãi trước sau hoạt động.






Truyện liên quan