Chương 19: Tống gia vô sỉ

Tiêu Vũ Long cùng bốn đại chỉ huy sứ khác đều nhìn về phía Tô Trường Phong.   
“Đại ca, nếu không gi3t ch.ết đám tôm tép này đi, nhìn khó chịu lắm.”  
Tiêu Vũ Long vung chiến đao, tùy tiện nói.  
Lời này vừa nói ra, ba mươi sáu đường chủ sợ tới thiếu chút nữa tè ra......  


Tô Trường Phong nhìn Khâu Thiên Giang, trầm mặc một lát, sau đó nói: "Nể tình ông tự chặt một cánh tay, hôm nay, tôi tha cho ông một mạng.”  
“Bắt đầu từ hôm nay, ông chính là một con chó của Tô Trường Phong tôi.”  
Khâu Thiên Giang thở phào nhẹ nhõm, dập đầu tạ ơn.  


“Cảm ơn Tô tiên sinh, cảm ơn Tô tiên sinh...... Tôi chính là một con chó của ngài, sau này tuyệt đối nghe lời ngài.”  
Lúc này, những người khác ở phía sau ông ta, cũng đều dập đầu theo.  
“Chúng tôi chính là một con chó của Tô tiên sinh......”  
“Gâu gâu gâu, Gâu gâu gâu......”  


“Sau này chúng tôi nhất định sẽ nghe lời......”  
“Cút hết đi." Tô Trường Phong phất phất tay.  
Người của Khâu Thiên Giang như được đại xá, vội vàng đứng lên chạy trối ch.ết. Có mấy đường chủ coi như còn chút nhân nghĩa, đỡ Khâu Thiên Giang đứng dậy, cùng nhau rời đi.  


Máu tươi chảy thành một đường thẳng rất dài....  
“Mọi người cũng đi đi." Tô Trường Phong nói với năm người Tiêu Vũ Long.  
“Đại ca, không thể giữ bọn em ở lại uống một bữa rượu sao?" Tiêu Vũ Long cười hì hì nhìn Tô Trường Phong.  


Tô Trường Phong trừng mắt nhìn hắn: "Uống rượu không thành vấn đề, nhưng uống rượu xong, cậu phải luyện quyền với tôi.”  
“Khụ khụ, thời gian không còn sớm nữa, em phải trở về rồi. Đại ca, em đi trước ha." Nói xong, người này giống như con thỏ, chạy nhanh như chớp.  


available on google playdownload on app store


Tuy rằng Tiêu Vũ Long là một tên ma vương, nhưng luyện quyền với Tô Trường Phong, cũng chỉ có thể đứng đó chịu ăn đánh mà thôi.  
Rất nhanh, bốn người kia cũng đều dẫn người rời đi.  
Sau đó, Tô Trường Phong mang theo Tô Tô lên xe, cùng Mặc Ảnh rời khỏi cửa sông Thương Giang...  


Đầu ngõ Đồng Lý.  
Tống Thanh Ca đỏ mắt, đứng ở đó, đã đợi gần hai giờ.  
“Mẹ......”  
Khi cô nghe thấy tiếng kêu của Tô Tô, đáy mắt tràn đầy kinh hỉ, nước mắt tràn mi.  
“Tô Tô!”  
Cô vội bước nhanh tới ôm chặt lấy Tô Tô.  
“Thanh Ca.”  


Tô Trường Phong đứng bên cạnh cô, cười cười.  
Tống Thanh Ca hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh: "Anh làm sao đón được Tô Tô về? thế lực Khâu Thiên Giang lớn như vậy, sao có thể chứ?”  
Tô Trường Phong cười cười, "Rất đơn giản, bởi vì, anh là Thương Long Chiến Thần.”  


Tống Thanh Ca lườm hắn một cái, "Em tin anh mới là lạ.”  
"Anh mau nói thật đi, rốt cuộc làm cách nào mà mang Tô Tô trở về?"  


Tô Trường Phong nhìn cô, có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể bịa ra một cái cớ: "Anh may mắn, trên đường vừa vặn đụng phải một đội ngũ đang huấn luyện ở Hàng Thành, là bọn họ giúp anh cứu Tô Tô từ chỗ Khâu Thiên Giang ra.”  
Lần này Tống Thanh Ca lại tin lời hắn nói.  


“May mắn vận khí tốt, nếu không, Tô Tô không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ......”  
“Được rồi, chúng ta về nhà thôi." Tô Trường Phong cười cười nói với.  
“Ừ.”  
Sau đó, ba người liền lên xe đi về nhà.  


Nhưng còn chưa ngồi vững mông, điện thoại di động của Tống Thanh Ca đã kêu lên.  
Điện thoại là Tống Thanh Mạn gọi tới.  
“Tống Thanh Ca, bây giờ cô đang ở đâu?”  
“Cô có chuyện gì?" Tống Thanh Ca hỏi lại.  


Tống Thanh Mạn châm chọc cười cười: "Tống Thanh Ca, nhiệm vụ tối hôm qua hoàn thành thế nào a?"  
Mọi người Tống gia, cũng không biết chuyện xảy ra đêm qua, còn tưởng rằng Tống Thanh Ca bồi Tần Nham một đêm.  
“Bà nội bảo cô đến Tống gia, có chút chuyện bà ấy muốn biết, cô đến nhanh lên!”  


Tống Thanh Ca nói: "Biết rồi, tôi lập tức qua đó.”  
Cô biết, chuyện này dù như thế nào, cũng không thể tránh khỏi.  
Cúp điện thoại, vẻ mặt cô lo lắng nhìn Tô Trường Phong.  


“”Trường Phong, anh mang Tô Tô trốn trước đi. Bây giờ em đi tới Tống gia. Tối hôm qua anh đánh Tần tổng, Tống gia hẳn là rất nhanh sẽ tìm anh tính sổ.”  
Tô Trường Phong nói, "Chúng ta cùng nhau tới Tống gia. Tống gia đưa Tô Tô cho Khâu Thiên Giang, anh còn chưa tính sổ với bọn họ.”  


Tống Thanh Ca nhìn về phía Tô Trường Phong, gật đầu đồng ý.  
“Được.”  
Cô cái gì cũng có thể nhịn, nhưng cô không cho phép bọn họ đem Tô Tô ra làm giao dịch...  
Nhà họ Tống.  


“Cũng không biết Tần tổng có hài lòng với biểu hiện của Tống Thanh Ca hay không." Tống Thanh Mạn cười lạnh một tiếng, chơi đùa.  
Tống Thế Ân nhìn về phía lão phu nhân: "Mẹ, để Tống Thanh Ca đi vài đêm nữa đi. Đi thêm vài lần, Tần tổng hẳn là có thể hài lòng rồi.”  


Lão phu nhân gật đầu: "Được, được.”  
"Nhưng mà... Đợi lát nữa Tống Thanh Ca trở về, nếu như không thấy tên nghiệt chủng kia, chúng ta phải làm sao bây giờ?"  


Lão phu nhân hừ một tiếng: "Cái này có gì phải lo lắng. Liền nói với cô ta, chúng ta đưa nó đến nhà trẻ, chỉ có cuối tuần mới có thể về nhà. Cô ta còn có ý kiến gì?”  
“Đúng là gừng càng già càng cay." Ba cha con Tống Thế Ân, nhao nhao giơ ngón tay cái lên.  


“Dù sao, cho dù sau này Tống Thanh Ca biết chân tướng cũng không sao cả. Tô Trường Phong đã bị bắt, chỉ dựa vào một người phụ nữ, có thể gây nên sóng gió gì. Ha ha." Tống Thanh Mạn cười rất vui vẻ.  
Lúc này, Tống gia mọi người còn tưởng rằng Tô Trường Phong bị công an bắt đi bóc lịch trong tù rồi.  


Nhưng mà, vừa lúc này.  
Một thân ảnh xuất hiện trước mắt mọi người Tống gia.  
“Gặp được chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Tô Trường Phong nhìn Tống Thanh Mạn châm chọc nói.  
Khi nhìn thấy người một nhà Tô Trường Phong, mấy người Tống gia đều thay đổi sắc mặt.  


“Tô Trường Phong......? Sao anh lại ra được?”  
Tống Thế Ân kinh hãi nói.  
Tô Trường Phong cười lạnh: "Khiến mọi người thất vọng rồi. Ngô Cương không chỉ không đưa tôi vào tù, mà còn bị cách chức điều tra.”  


“Vớ vẩn! Nhất định là cậu thừa dịp người ta không chú ý chạy ra ngoài!" Tống Thế Ân lấy di động ra,"Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho đội trưởng Ngô, bảo ông ta bắt cậu về.”  
Sau đó, anh liền gọi điện thoại cho Ngô Cương.  
Gần một phút, điện thoại mới được kết nối.  


Không đợi Tống Thế Ân nói chuyện, trong điện thoại, liền truyền đến giọng nói phẫn nộ của Ngô Cương: "Tống Thế Ân, con mẹ nó ông hại tôi thảm rồi!"  
“... Đội trưởng Ngô, ông làm sao vậy?" Tống Thế Ân ngượng ngùng nói.  


Ngô Cương rít gào nói: "Đậu má nhà ông, đều là bởi vì ông bảo tôi đi bắt người, khiến tôi bị khai trừ khỏi ngành, tên khốn nhà ông, về sau đừng để cho tôi nhìn thấy, gặp ông ở đâu tôi đánh ông ở đó!"  
Nói xong, Ngô Cương liền nổi giận đùng đùng cúp điện thoại.  


Tô Trường Phong nhìn Tống Thế Ân: "Thế nào, tôi không lừa ông chứ?”  
“... "Tống Thế Ân lạnh mặt, vô cùng buồn bực.  
Lão phu nhân nhìn Tô Trường Phong, lạnh lùng nói: "Tô Trường Phong, cậu đến Tống gia làm gì, đến diễu võ dương oai sao?"  


Tô Trường Phong thản nhiên nói: "Đến Tống gia, đương nhiên là tính sổ với các người.”  
Nói xong, hắn đối với ngoài cửa nói: "Thanh Ca, vào đi.”  
Sau đó, Tống Thanh Ca ôm Tô Tô, xuất hiện trước mặt lão phu nhân.  
Khi đám người lão phu nhân nhìn thấy Tô Tô, nhất thời đều biến sắc!  


Nghiệt chủng này, không phải nên ở chỗ Khâu Thiên Giang sao?  
Nhưng mà, lão phu nhân cũng không mở miệng nói ra, chỉ là làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, cố tỏ ra bình thường nhìn Tống Thanh Ca: "Tống Thanh Ca, tối hôm qua có làm cho Tần tổng hài lòng không?"  


Ánh mắt Tống Thanh Ca lạnh như băng, tức giận không có chỗ phát ti3t: "Bà nội, bà nhìn thấy Tô Tô, không kinh ngạc sao?" 






Truyện liên quan