Chương 10-2

“La tiên sinh, ngươi thực giỏi a! Ngươi chỉ ngây ngốc ngồi trong bệnh viện chờ cảnh sát đến bắt ngươi, phá vỡ toàn bộ kế hoạch của ta!” Vi Huỳnh Nguyệt nổi giận đùng đùng ngồi trước mặt La Đan quở trách hắn. Cô ghét nhất những kẻ không nghe theo sự an bài thỏa đáng của mình.  


“Thực xin lỗi, lúc ấy nếu ta không thể biết chắc an nguy của hắn, hết thảy tự do, trong sạch đối với ta mà nói đều không có ý nghĩa.” La Đan uể oải nói xin lỗi.


“Vậy bây giờ? Hắn được cứu, ngươi cũng được phán vô tội, ta bất quá là đến yêu cầu ngươi thực hiện lời hứa hẹn quyên tiền cùng luật sư phí của ta, ngươi làm cái gì tỏ vẻ khó chịu? Nghĩ xù nợ? Ngươi có biết vì để vãn hồi cái bại cục do ngươi tạo nên ta đã mất bao nhiều tâm lực? Không thu ngươi gấp bội đã là nể tình ngươi đáng thương! Ngươi có thể đi nghe ngóng xem, đã có người nào thành công xù nợ với ta hay chưa?” Vi Huỳnh Nguyệt muốn thanh toán nợ nần đến, liền lập tức thay đổi hình tượng hoặc nhu nhược hoặc khôn khéo ngày xưa, mạnh mẽ đến làm cho người ta trố mắt. (Đại tỷ! Cấp bậc đại tỷ xã hội đen đòi nợ rồi!=[]=”)


La Đan tuy đang ảo não, cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô: “Ta không nghĩ quỵt nợ a, chỉ là mức tiền cần quyên quá lớn, trong nhất thời ta gom góp không đủ, cần chuẩn bị vài ngày.”


Vi Huỳnh Nguyệt gõ lên mặt bàn công tác của La Đan: “Cách lần trước ngươi nói cần chuẩn bị đã một tuần, đừng có nói với ta ngươi không chuẩn bị nổi. Ngươi lại không phá sản, mấy ngàn vạn có thể làm khó ngươi đến như vậy?”


“Thực xin lỗi, đầu tuần tâm tình ta không được tốt, cái gì cũng chưa làm.” La Đan cúi thấp đầu đạo. (Đan Đan, vị đại tẩu... à không, sư mẫu này anh phải nhận chắc rồi! =x=)
Vi Huỳnh Nguyệt cười lạnh: “Sao ta lại cảm thấy tuần này ngươi cũng sẽ không có tâm tình đi chuyển khoản cho ta?”


available on google playdownload on app store


La Đan không nói gì. Hắn thật sự không biết mình phải làm thế nào mới có thể giữ vững tinh thần để thích ứng khoảng thời gian không có Lôi Tuyền. Những tháng ngày mưa gió, hắn đã thói quen mỗi buổi tối cùng người ấy ôm nhau mà ngủ, mỗi buổi sáng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười tràn ngập sức sống của người ấy. Hai tháng trước, bởi vì vụ kiện tụng loay hoay rối tinh rối mù cuối cùng đã thắng lợi, hiện tại quan tòa đã đánh xong, chỗ trống trong nội tâm lại không thể áp chế cứ lớn dần.


“Chưa thấy qua ai như ngươi vậy, ngu ngốc tự cho là đúng! Người ta vì cứu ngươi thiếu chút nữa bồi luôn tính mạng, hiện tại đều xuất viện nửa tháng, ngươi nhìn cũng không nhìn thoáng cái, lại một mình ngồi trong này lo sống lo ch.ết.” Bàn tay vốn là gõ mặt bàn của Vi Huỳnh Nguyệt cơ hồ lại muốn gõ lên đầu La Đan. Sóng mắt lưu chuyển, hiển thị rõ bản sắc bát quái của nữ nhân, “Uy, hẳn là ngươi không muốn làm tên hỗn đản bội tình bạc nghĩa a, một thân thị phi thì quấn quít lấy người ta không tha, hiện tại thiên hạ thái bình, lại đem người ta mặc kệ, chẳng lẽ ngươi muốn hắn không chỗ để đi, trọng thao nghiệp cũ mới vui vẻ?”


La Đan cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Có lẽ, ở nơi đó mới càng thích hợp với hắn.”
“Uy, ngươi là người sao, dám nói loại lời này!” Vi Huỳnh Nguyệt nhịn không được, gõ đầu La Đan một cái, tỏ ra phẫn nộ: “Vô sỉ! Cầm thú! Biến thái!”


Biến thái? La Đan im lặng, từ biến thái mà bắt đầu, vậy dùng biến thái mà chấm dứt a. Mặc kệ hắn cố gắng như thế nào, từ đầu đến cuối, Lôi Tuyền đều không yêu hắn, người ấu cùng hắn một chỗ, chỉ là xuất phát từ sự kích thích của thân thể cùng nghĩa khí với bằng hữu. Mà đồng thời, lại bị hắn liên lụy vào những tai nạn khủng khiếp, có những kinh nghiệm tồi tệ.


Mỗi lần người ấy đều là vì bảo vệ hắn mà bị thương, hơn nữa lần sau lại nghiêm trọng hơn lần trước. Cánh tay người ấy bị thương, hắn cảm động; người ấy cùng hắn nhảy lầu, trong cảm kích hắn đã bắt đầu bất an; mà khi người ấy trúng độc, hắn đã áy náy cộng thêm sợ hãi vô cùng! Hiện tại chỉ cần nghĩ đến cái tên Cyanide hắn đều đã cảm thấy hoảng hốt bủn rủn.


Nếu như không phải hắn còn có một chút tri thức giải độc, nếu như không phải vào lúc đó vừa vặn có sodium thiosulfate, nếu như xe cứu thương lại đến chậm vài phút... Bất luận cái nếu như nào đều làm cho hắn không chịu nổi kết quả -- mất đi Lôi Tuyền. Hắn vĩnh viễn không cách nào quên mình được tâm tình của mình lúc ngồi ở ngoài phòng cấp cứu, khi bác sĩ đẩy cửa đi ra nói cho hắn biết người bệnh đã được cứu sống, nỗi vui sướng tuyệt xứ phùng sinh ấy vượt qua bất cứ cảm giác mãnh liệt nào hắn từng có trong đời. Hắn rõ ràng hỉ cực nhi khóc ôm lấy mấy viên cảnh sát tới bắt hắn, khiến cho một phòng không hiểu ra sao.


Vẫn chưa bắt được Bành Phi, không biết khi nào thì y lại xuất hiện, không biết y còn có thể sử xuất thủ đoạn âm độc nào. Hắn sợ, thật sự sợ. Từ nay về sau, hết thảy mọi thứ xảy ra, hãy để cho hắn một mình đón nhận a. Tuy hắn đem Lôi Tuyền trân hơn tính mạng, nhưng Lôi Tuyền vẻn vẹn chỉ xem hắn như bằng hữu bình thường, do đó, người ấy hoàn toàn không có nghĩa vụ vì một người bằng hữu mà mạo hiểm, hy sinh đến loại trình độ này. Không thể vì tham luyến nhiệt tình cùng nghĩa khí của người ấy mà ích kỷ, một bên tình nguyện, cuốn lấy không tha. Nếu như Lôi Tuyền lại vì hắn mà bị thương, nếu quả thật bị thương nặng không thể trị... Hắn hoàn toàn không dám nghĩ.


Cho nên vô luận nhiều ít trống vắng, hắn đều muốn học được cuộc sống chỉ có một mình, thả Lôi Tuyền trở lại thế giới của anh, ở đó mới có thổ nhưỡng cùng ánh mặt trời thích hợp Lôi Tuyền. Cho nên, hắn phải giữ vững tinh thần để một mình ứng phó tình huống rối loạn lúc này a.


La Đan vẫy vẫy đầu, cố trấn tĩnh lại, hướng về phía Vi Huỳnh Nguyệt cam đoan: “Cho ta thêm ba ngày, nếu như vẫn chưa chuẩn bị đủ số tiền để quyên, ta đem công ty cầm cố cho ngươi!”


Nhìn thấy hắn không cách nào phá kén mà ra, Vi Huỳnh Nguyệt lắc đầu, không có cách giúp hắn. Cái tên biến thái này thật sự là không thể dùng thủ đoạn thông thường thu phục a. Có lẽ phải có chút càng kích thích mới có thể khiến hắn tỉnh táo lại. Đáng tiếc, đây không phải là phạm vi năng lực của cô, nếu cô có tinh lực, không bằng suy nghĩ như thế nào đá văng ra cái tên tiểu tử chuyên cầm chân người bên cạnh mình kia. (Tức Uther ca ca, Hàn Vô Xá nổi danh sát thủ!=.=)


Bất đắc dĩ cô đành phải uy hϊế͙p͙ nói: “Đừng có lại gạt ta a, lại nuốt lời ta thật sự sẽ lấy đi công ty của ngươi, cho ngươi ra đường xin cơm đi!” Mặc kệ thế nào, làm hắn tỉnh lại trước đi rồi tính.


Vi Huỳnh Nguyệt mang theo ánh mắt hoài nghi rời đi, La Đan miễn cưỡng ngưng thần lo lắng. Mấy ngàn vạn không phải con số nhỏ, trong vòng 3 ngày chuẩn bị đủ đích xác là khó. Dứt khoát bán đi một khu nhà xưởng tốt lắm. Dù sao ở đó vốn là Bành Phi an bài người đứng ra quản lý, nếu hắn muốn tiếp nhận lại, còn muốn tốn rất nhiều tinh lực đi chải vuốt mạng lưới nhân sự, không bằng bán đi bớt lo.


Nghĩ vậy, hắn xuống lầu lấy xe, chuẩn bị đi nhà xưởng nhìn xem.


Trong ga ra tầng ngầm trống trải yên tĩnh, mới đi đến bên cạnh xe chuẩn bị mở cửa, La Đan chợt thấy sau lưng tiếng gió bất thiện. Hắn nghiêng người muốn tránh, thế nhưng gần đây tinh thần thể lực đều uể oải khiến hắn phản ứng chậm nửa nhịp, bị người một chưởng hung ác phang vào gáy, mất đi ý thức.
.......


Mở mắt ra, hắn thấy căn phòng này dường như đã từng biết đến, cả cái giường cũng quen. Tay chân mất tự do, bị khóa sắt khóa trên giường, miệng cũng bị băng dính bịt kín.


Hết thảy đều gợi lên trong hắn cảm giác giống như đã từng biết đến, La Đan vặn vẹo cái cổ còn đang đau nhức, nhìn quanh một lượt, đột nhiên ngơ ngẩn. Nơi này là...


“Cảm thấy thế nào?” Thanh âm vẫn mong nhớ ngày đêm xuất hiện ở bên tai, người mình vẫn mong nhớ ngày đêm xuất hiện ở trước mắt. Người ấy cười hì hì cầm cốc rượu đỏ, đi đến bên cạnh La Đan, nhắm ngay ngực hắn, tinh tế rót xuống, làm cho y phục tuyết trắng thấm vào màu sắc đỏ tươi. Không khí chậm rãi trở nên quỷ bí mà mập mờ theo dòng rượu nồng đậm chảy xuôi.


Người đang ở trước mắt, hắn nghĩ lên tiếng gọi, lại không mở miệng được, hắn nghĩ giơ tay ôm, lại không nhúc nhích được, chỉ có thể như con cá nằm trên thớt gỗ mặc cho Lôi Tuyền bài bố.


Dốc ngược cốc rượu trống rỗng không còn giọt nào, bỏ qua một bên, lôi Tuyền nắm lấy cằm La Đan, nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi lại: “Cảm thấy thế nào?... Đây là món nợ ngươi còn thiếu của ta, hôm nay trả lại cho ngươi.”


Ánh mắt của lôi Tuyền trở nên hung ác, bàn tay nắm lấy La Đan cũng bắt đầu dùng sức: “Ngươi cái tên biến thái này, thực mẹ nó không phải người! Lão tử vì cứu ngươi, thiếu chút nữa bồi luôn cả tính mạng, con mẹ nó ngươi ổn rồi, liền lập tức vỗ vỗ cái mông bước đi, rõ ràng trốn lão tử!”


Một quyền của anh đánh vào má trái La Đan, “Lão tử một không cần ngươi bỏ tiền, hai không cần ngươi thường mạng, con mẹ nó ngươi trốn cái gì trốn!” Lại một quyền đánh lên gò má phải, “Vốn tưởng rằng trên đời này trong số những kẻ có tiền, liền có ngươi xem như là người, kết quả đều mẹ nó giống nhau không phải! Dùng được liền liều mạng nịnh nọt, không cần đến nữa liền chạy tới chân trời đi!”


Anh cởi y phục của La Đan, lồng ngực mê người trải đầy rượu đỏ hiện ra sáng bóng, để lộ màu sắc rám nắng của da thịt, hệt như một bữa tiệc lớn đầy phong phú. Yết hầu của Lôi Tuyền cao thấp trượt đi một chút, trong cơn giận dữ lại tống lên bụng hắn một quyền. “Muốn chia tay cũng được, thiếu nợ trả hết nói sau!” Vừa động thủ kéo xuống quần tây của La Đan, vừa mắng: “Lão tử đã nói sau khi thương thế tốt lên muốn hung hăng làm ngươi một hồi, dù như thế nào lão tử cũng là vì ngươi mà bị thương, không nên tính toán? Rõ ràng còn dám trốn ta!”


Bởi vì chân tay đều bị khóa trên giường, quần không cởi xuống được, Lôi Tuyền liền tùy ý lớp vải dúm lại chỗ đầu gối, thô lỗ kéo ra hai đùi của La Đan, “Làm xong ngươi, hai chúng ta phiết thanh quan hệ, chia tay... thế nào tùy tiện!”, anh nâng mông của hắn lên, giật xuống khóa kéo trên quần mình, liền đem dã thú sớm đã nộ trương, ngạnh sinh sinh đâm vào trong cơ thể La Đan.


Chưa làm bất luận chuẩn bị gì đã giao hợp, huyệt khẩu chặt đến làm cho cả hai đều đau nhăn lại lông mày. Lôi Tuyền rút dục vọng lại, đặt lên trên ngực La Đan cọ vài cái, dính rượu ẩm ướt, rồi một lần nữa hung hăng chọc vào. Động tác kịch liệt làm cho mồ hôi theo lọn tóc anh không ngừng nhỏ xuống trên người La Đan, lửa giận của Lôi Tuyền cũng từ trong mắt không ngừng rơi xuống trên người La Đan. Hai người ở trong nước lửa lãnh nhiệt giao hòa mà trầm luân.


La Đan không thể nói chuyện, không thể động, chỉ có thể dùng ánh mắt đi dây dưa Lôi Tuyền. Hắn biết rõ, hắn đã làm Lôi Tuyền bực bội, hắn đã làm vẩn đục linh hồn sạch sẽ đến không có một tia tạp chất, nhiệt tình đến không có nửa điểm do dự này.


Trải qua nhiều lần tính toán, so đo, cân nhắc, lo lắng mà làm ra kết quả nên chia tay này, tuy đủ lý trí, nhưng đối với Lôi Tuyền mà nói, lại triệt để vũ nhục cái đoạn cảm tình cùng chung hoạn nạn mà hai người họ đã có với nhau những ngày qua. Một chút gì đó trong thế giới này, không phải là thứ mà một kẻ đã triệt để ô nhiễm như hắn có thể khống chế được trong tay. La Đan nhắm mắt lại, cảm giác bất lực lan tràn, đè nặng khắp tâm tưởng. Làm như thế nào cũng không đúng, hắn phải làm như thế nào mới có thể sánh bước với Lôi Tuyền, thậm chí vượt qua người này? Thân thể bởi vì sự xông vào thô lỗ mà có một loại đau nhức phảng phất như bị xé rách, cũng đau giống như lòng của hắn.


Lôi Tuyền cố gắng sau nửa ngày, không chiếm lấy được phản ứng, bản thân mình cũng cảm thấy không thú vị, anh dừng lại, cúi người một chút, ɭϊếʍƈ đi rượu đỏ trên người La Đan, thuận tiện kích thích lồng ngực mẫn cảm của hắn, thề phải kích khởi khoái cảm của hắn. Thế nhưng mặc cho anh cố gắng như thế nào, La Đan chỉ khư khư ôm lấy một trái tim lo được lo mất, lại đang ở trong cuộc đấu tranh kịch liệt của lý trí cùng tình cảm, không có nửa điểm tâm tư phân tán được cho dục vọng.


Lôi Tuyền chậm rãi dừng lại, nhìn hắn sau nửa ngày, trong ánh mắt lưu động một ít thất lạc, lửa giận dần dần diệt, nhiệt độ đồng thời lui bước, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng hẳn lên. Anh rời khỏi thân thể của hắn, kéo ra lớp băng dính dán chặt trên miệng hắn, mở còng, đứng dậy yên lặng sửa sang lại quần áo.


Người này hiểu lầm! Hiểu lầm hắn đối với mình đã không có cảm giác! Người ấy không tức giận, nhưng lại không hề chú ý hắn nữa. Người ấy mở khóa, mãi mãi đóng lại liên lạc hai người. Nhận thức này nổ vang trong đầu La Đan, hắn cắn răng buộc mình không mở miệng, không giải thích, không giữ lại, thuyết phục chính mình đây là kết quả mình mong muốn, nhưng khi hắn trông thấy Lôi Tuyền sửa lại quần áo, cũng không quay đầu lại, sắp ly khai, không còn nhiệt tình, từ nay về sau buông tay, biến mất khỏi cuộc đời hắn, nỗi chua xót cùng khủng hoảng đột nhiên xông tới áp đảo hết thảy tâm tình nào khác.


Đi con mẹ nó lý trí a, ích kỷ liền ích kỷ a, hắn chính là không muốn mất đi người nam nhân này, người nam nhân độc nhất vô nhị mà hắn có sống thêm mấy kiếp cũng chưa chắc có thể gặp lại được...
Hắn lảo đảo đứng lên, lao đến, từ phía sau ôm lấy Lôi Tuyền.


“Đừng buông tay, đừng rời khỏi ta!” Hắn lớn tiếng nói, “Ta lại sai rồi! Ngươi đã đối đãi với ta như vậy, ta vốn không nên lại sợ liên lụy ngươi. Ta con mẹ nó đóng giả cái gì quân tử! Rõ ràng chính là ích kỷ tiểu nhân, rõ ràng đã nghĩ dây dưa ngươi cả đời, cùng ngươi đối mặt với mưa gió. Đừng buông tay, theo giúp ta cùng nhau đi!”


Thân thể vốn đang cứng còng của Lôi Tuyền mềm mại xuống, sau nửa ngày, đột nhiên khó được ôn nhu thở dài, “Ngươi thực con mẹ nó khiến ta không hiểu! Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì. Ta chỉ nói một câu, nhớ kỹ: Ta sẽ ở lại.” Anh cầm lấy hai bàn tay La Đan ôm ở trước ngực anh, “Không ai có thể bức ta sống cùng ngươi, là ta tự mình thích như vậy. Đã quyết định, ta sẽ nguyện ý thừa nhận tất cả những gì ngươi mang đến. Ngươi chỉ cần thầm nghĩ xem như thế nào vui vẻ thì tốt rồi, lại nói đi nói lại những lời nói nhảm vô nghĩa kia, lão tử cũng không có tâm tình cùng ngươi chơi!”


La Đan không nói gì, có lẽ, đạo lý để cùng Lôi Tuyền ở chung được tốt nhất chính là cái gì cũng không nghĩ, chỉ truy cầu khoái cảm trong khi sống a. Hắn sẽ chậm rãi học, để có thể đi vào cái thế giới đơn giản mà hoàn toàn lạ lẫm kia.


Hắn xoay người chuyển tới trước mặt Lôi Tuyền, kéo xuống quần áo còn sót lại trên người mình, rồi chậm rãi cởi bỏ quần áo của Lôi Tuyền, cùng anh xích lõa ôm nhau.
“Ta nhớ kỹ.” Hắn nói từng chữ từng chữ, phảng phất như một lời thề.


***** Đoạn văn bản này đã được bảo vệ bằng mật khẩu *****
.......
Lôi Tuyền không kiên nhẫn trả lời: “Câm miệng, lão tử biết rồi!”
.......
Với câu nói sát phong cảnh* nhất trên đời, câu chuyện tình yêu bất kể hậu quả của hai nam nhân đã bắt đầu. (* = thiếu lãng mạn)
*Toàn văn Hoàn*






Truyện liên quan