Chương 52: Sát tràng ngộ đao

Trên tường thành của Sa thành, hàng trăm cung thủ không ngừng kéo cung bắn tên, nhưng vẫn không thể ngăn cản đám tử tù dần dần tiến lên.
Đứng trên tường thành, một nam tử lo lắng nói với người đứng bên cạnh:
"Quân sư, viện quân khi nào mới đến?"


Người này thân mặc khôi giáp bằng đồng, tay cầm cờ lệnh, xem ra đó chính là chủ tướng giữ cửa ải Sa thành.


Quân sư mỉm cười nói: "Thiếu tướng quân không cần khẩn trương. Tin tức đã truyền đến Phong vương và Lạc vương, tin rằng không bao lâu viện quân sẽ đến. Mà binh mã của Sa vương cũng đã xuất phát từ Mục Nhĩ thành, chỉ cần nửa thời thần là sẽ đến thôi.


Theo tiểu nhân được biết, bọn người đó đều là tử tù. Mặc dù chúng dũng mãnh nhưng không lại có binh khí tốt, do vậy sức chiến đấu không cao, nên quân Minh chỉ dùng chúng làm bia đỡ đạn. Nếu không có gì bất ngờ, chỉ cần một thời thần nữa là chúng đừng hòng tấn công đến nữa".


Dừng lại một chút, quân sư nói tiếp:
"Chúng ta hiện nay nên phái người bảo vệ lương thảo cho tốt, đề phòng địch nhân đánh lén, nếu không hậu phương bị cháy, tổn thất lúc đó rất nặng nề"
.
Thiếu tướng quân nghe thế trong lòng cũng hơi yên tâm, gật đầu nói:


"Quân sư nói có lý. Ta lập tức sai thêm người đến canh giữ lương khố, lệnh cho chúng đề cao cảnh giác"
.
An bài xong mọi thứ, Thiếu tướng quân liền quay người nhìn ra chiến trường. Vừa nhìn xuống dưới, trong lòng y kinh hãi vô cùng, vừa yên tâm xong lại trở nên lo lắng.


available on google playdownload on app store


Mộc thuẫn trong tay Nhạc Phàm đã sớm bị bắn vỡ nát, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể dùng thanh đao trong tay mà cản phá tên. Giản đơn đao pháp được hắn sử dụng tinh tế vô cùng, đao ảnh đầy trời ngăn cản toàn bộ mũi tên bắn tới.


Tình huống như thế chưa từng xuất hiện trên chiến trường, một người có thể chống lại được sự công kích của tên bắn. Nhiều tên bắn tới như vậy, tránh né cũng là chuyện không thể, chứ đừng nói đến việc múa đao chặn tên. Trước tiên không cần biết có thể ngăn cản nổi hay không, mà việc phải tiêu hao thể lực vô tận thì không người thường nào có thể chịu đựng nổi. Ngay cả cao thủ cấp bậc tiên thiên cũng chưa chắc chịu đựng nổi.


Tướng sĩ cả hai bên thấy Nhạc Phàm dũng mãnh như thế, trong lòng sao có thể bình tĩnh nổi.
"Tấn công! Giết..."
Tù nhân nhất thời khí thế đại tăng.


Nhưng Nhạc Phàm hiện tại không quan tâm đến chuyện kinh hãi thế tục như thế nào. Hắn chỉ chuyên tâm chuyên ý huy động trường đao, trong lòng không còn chú ý đến chuyện sống ch.ết.
Vết nứt vỡ trên lưỡi đao càng ngày càng nhiều hơn, tựa hồ như không thể chịu đựng nổi. Nhạc Phàm thấy thế thầm nhủ:


"Không tốt!"
"Bình!"
Lúc này, Nhạc Phàm đột nhiên xoay nhanh thân người, thanh đao trên tay phải xoay tròn cực mạnh.
"Phá!"
một tiếng hô lớn, chỉ nghe
"Phanh!"
một cái, thanh đao quả nhiên gãy rời ra... Hắn thật sự sẽ thảm tử dưới loạn tiễn chăng?


Ngay khi đao gãy, các mảnh vỡ bắn ra tứ phía, lực đạo cực mạnh, chấn cho đám mũi tên dày đặc trở nên chậm lại.


Mặc dù cuối cùng cũng bị tên bắn bị thương ở tay, nhưng chỉ một thời khắc ngừng lại này cũng giúp cho Nhac Phàm có được chút thời gian quý giá. Lợi dụng nháy mắt gián đoạn đó, hắn liền vứt chuôi đao đi, rút hai thanh đao còn lại ở hông ra, nắm chặt trong tay tiếp tục tiến lên...


Tất cả những việc đó hắn chỉ thực hiện bằng một động tác chuyển thân nhưng khiến người khác chấn động, vĩnh viễn không thể quên được.
Vốn tưởng rằng Nhạc Phàm gãy đao tất sẽ phải ch.ết, nhưng lại thấy biểu hiện kì tích của hắn, bọn người bên Dư Lương liền trợn mắt há mồm ngây ngốc.


Nhạc Phàm song đao áp trận, lập tức cảm thấy áp lực giảm xuống không ít, trong lòng liền thở nhẹ một tiếng.


Càng tiến lên thì tên bắn tới càng dày đặc, sức mạnh cũng tăng lên rất nhiều. Nhạc Phàm hiện tại thể lực tiêu hao càng lúc càng nhiều. Đây là lần đầu tiên hắn tiêu hao sức lực lớn như thế. Trước đây hắn chưa bao giờ lo lắng về thể lực bản thân, còn hiện giờ trong lòng bắt đầu trở nên khẩn trương căng thẳng.


Trong khi lo lắng, não bộ Nhạc Phàm chợt lóe linh quang. Hắn tỉnh ngộ nói:
"Chiêu thức! Đúng, chỉ có chiêu thức mới có thể lấy yếu thắng mạnh, tin rằng nhất định có thể tiết kiệm thể lực"
.


Những động tác vừa rồi hắn sử dụng đều là động tác cơ bản như chặt củi lúc trước, chỉ có điều phản ứng và tốc độ múa đao quá nhanh nên mới có thể ngăn cản mũi tên ngập trời bắn đến. Bất quá việc liều mạng chống đỡ như thế tiêu hao thể lực rất nhiều, người thường căn bản không thể duy trì được nửa khắc.


Nói đến chiêu thức Nhạc Phàm liền cảm thấy đau đầu. Mặc dù hắn nghĩ đến biện pháp đó là không sai, nhưng nhớ lại hắn chợt nhận ra bản thân căn bản chưa học một loại đao pháp nào cả, trong lòng không khỏi cười khổ.


Chỉ một khoảng cách ngắn ngủi hơn mười trượng, Nhạc Phàm cảm thấy bản thân tựa như không thể bước qua nổi. Hơn bảy ngàn tử tù chỉ trong chốc lát đã ngã xuống gần một ngàn, hầu hết tử thương đều là thanh y tù nhân, còn đám hắc y tù nhân đi đầu tấn công, có một phần đã tiến đến sát dưới chân thành, dùng thang gỗ để leo lên...


"Cứ như thế thì chỉ có ch.ết!"
Nhạc Phàm khổ sở chống cự. Hiện tại hắn rõ ràng cảm thấy thể lực nhanh chóng tiêu hao, cứ thế này khó mà sống sót nổi. Nhưng không biết tại sao, ngay từ lúc mới bắt đầu, hắn cảm thấy áp lực chung quanh tựa như tăng cao hơn.


"Mẹ nó, chẳng lẽ tất cả mũi tên đều nhắm vào lão tử cả sao?"
Nhạc Phàm càng ngày càng cảm thấy sầu não, liền phát ra một câu chửi thô tục. Trong lòng không nhịn được chửi một câu, nhưng động tác của hắn vẫn không giảm chút nào...


Nhạc Phàm nói thế cũng đúng. Vì biểu hiện của hắn quá siêu phàm nên ảnh hưởng trực tiếp đến khí thế của bọn tướng sĩ. Quân sư đứng trên tường thành thấy rõ như thế, trong lòng cảm thấy uy hϊế͙p͙, cho nên lập tức ra lệnh gia tăng cung thủ, tận lực nhắm vào hắn mà bắn.


Không biết có phải chửi xong thì sầu não trong lòng hắn phát tiết ra hết, Nhạc Phàm cảm thấy không còn khó chịu nữa, hắn liền khôi phục tỉnh táo như cũ.
Phút chốc sau Nhạc Phàm liền đưa ra quyết định:


"Cho đến giờ mình đều dùng Giản đơn đao pháp, mặc dù động tác rất thuần thục và tốc độ cũng nhanh phi thường, nhưng tính liền mạch không cao. Nếu như ta dùng phép tá lực của Cầm nã thập bát đả kết hợp vào, có thể tiết kiệm lực khí không ít"
.


Nếu là bình thường, nghĩ như thế cũng không có vấn đề gì. Nhưng lúc này là trên chiến trường, trước mặt là chém giết, nghĩ như thế đúng là chuyện quá điên cuồng.


Đao pháp nổi danh trong võ lâm phải trải qua thiên chuy bách luyện, hấp thụ kinh nghiệm của vô số người mới có thể thành công. Nếu muốn lập tức sáng tạo ra một loại đao pháp thượng thừa thì quả là không thể được, ngay cả thiên hạ đệ nhất, hoặc là thiên tài cũng không thể.


Nói cho cùng, cho dù Nhạc Phàm có thể sáng tạo ra một loại đao pháp, nhưng tất cả cũng cần thực chiến mới có thể hoàn mĩ. Nhưng dưới mưa tên, chỉ hơi sơ suất cũng sẽ bị loạn tiễn xuyên tâm mà ch.ết, ngay cả một cơ hội để hối hận cũng không có. Dưới hoàn cảnh này mà có thể sáng tạo đao pháp, chỉ có dũng khí và trí tuệ cũng chưa đủ để làm được.


Nhạc Phàm không phải là không biết được những tình huống như thế. Chỉ là hiện tại thể lực của hắn tiêu hao quá nhiều, nếu không nghĩ ra biện pháp, hắn cũng chỉ có một con đường ch.ết mà thôi.
Giản đơn đao pháp đích xác là giản đơn. Chỉ có năm động tác
"khảm, phách, chuyển, giá, đạn"


, người khác chỉ cần nhìn qua là không thể sử dụng được nữa. Nhưng Nhạc Phàm từ nhỏ đã luyện tập Giản đơn đao pháp, đối với vài động tác đó đã trở nên lô hỏa thuần thanh. Bất quá trước đây đối tượng đều là cây cối là loại vật ch.ết, mà hiện tại trước mặt đích xác là tên bắn liên miên không dứt. So ra đây đúng là đối tượng có thể lấy mạng hắn.


Nhưng tình huống hiện tại không cho Nhạc Phàm suy nghĩ nhiều, lập tức chuyển biến đao thế.
"Khảm, phách, chuyển, giá, đạn"
mỗi động tác xuất ra liên tục không ngừng. Chiêu này vừa xong, chiêu khác lại đến, rồi hắn lại tận lực chiếu theo phép tá lực mà múa đao theo vòng tròn...
"Xích!"


Một mũi tên bắn ngay vai Nhạc Phàm. Dù sao đây là lần đầu hắn thử nghiệm, động tác rõ ràng rất cứng nhắc. Vừa thử một lần đã đánh bật được nhiều mũi tên, bất quá hắn cũng bị bắn trúng một tên. Nhưng cũng không trúng chỗ yếu hại, chỉ một chút thương thế đối với hắn cũng chẳng là gì cả. Cho nên hắn tiếp tục di động thân pháp, phối hợp biến đổi năm động tác


"khảm, phách, chuyển, giá, đạn"
.


Có lẽ cảm thấy tử vong đang uy hϊế͙p͙, tiềm lực toàn thân của Nhạc Phàm đột nhiên bạo phát, động tác nhanh hơn vài phần, mà nhãn thần của hắn trở nên bình tĩnh kì ảo vô cùng. Giờ khắc này hắn lại tiến nhập Không Minh Chi Cảnh. Không vui không buồn, không được không mất, cuộc đời không lo nghĩ cũng chính là không minh ...


"Xích!"
một mũi tên bắn đến, cánh tay lại trúng một tên. Nhưng vẻ mặt Nhạc Phàm không có biểu hiện gì, hắn vẫn tiếp tục huy động cả hai thanh đao, không ngừng xoay vòng...
"Xích!"
Chân lại trúng một tên...
"Xích!"
Lưng cũng trúng một tên...


Trên người Nhạc Phàm đã trúng hơn mười tên. Nếu là người khác đã sớm ch.ết rồi, nhưng hắn nhờ tu luyện Long Cực Cửu Biến là ngoại gia công phu thượng thừa, mà Luyện Thể đã đạt được tiểu thừa, cho nên đối với hắn mà nói đó chỉ là bị thương ngoài da, ngay cả máu cũng không chảy ra nữa.


Động tác của Nhạc Phàm ngày càng liền lạc, thanh đao trong tay hắn vẽ lên vô số vòng tròn lớn nhỏ xoay quanh người. Mặc dù đao pháp không nhanh như trước nhưng cơ bản có thể ngăn cản tên bắn tới. Điều quan trọng nhất là thể lực của hắn không tiêu hao quá lớn như trước. Đây chính là điều giúp Nhạc Phàm có thể sống sót. Hắn cuối cùng cũng đã thành công.






Truyện liên quan