Chương 88: Cầm tiêu hợp bích
Chiều hôm đó, Hứa Hải Phong chiếu lệ dò xét đại doanh, cẩn thận để không xảy ra chuyện khó khăn.
Ba người bọn họ biết rõ chuyến này nguy cơ trùng trùng, nên phá lệ cẩn thận. Nhưng sau lưng Hứa Hải Phong đã có Tương Khổng Minh nghĩ mưu kế, tự nhiên không cần hắn hao phí tâm tư. Huống chi, nếu hắn thật sự nhúng tay, chỉ sợ là càng giúp càng rối, cho nên chỉ lo vui thanh nhàn.
Chỉ là thái độ này rơi xuống trong mắt ba người bọn họ, còn tưởng rằng Hứa Hải Phong đã tính trước, đều khâm phục vạn phần, không ai biết hắn chỉ là bề ngoài kim ngọc, bên trong bại hoại, trong lồng ngực thật không có nửa phần mưu kế.
Trở lại doanh trướng của mình, lại ngoài ý muốn phát hiện có thêm hai người khách. Một là Đường Nhu Nhi, người kia là Hạ Nhã Quân nổi tiếng động tiêu thiên hạ.
Nhìn thấy Hứa Hải Phong trở về, ba người đồng thời đứng lên nghênh đón, Lâm Uyển Nhàn tiến lên giúp hắn cởi khải giáp, Đường Nhu Nhi lại giúp hắn gỡ xuống mũ giáp, động tác hai nàng có vẻ mềm nhẹ tự nhiên, mà ngay cả Đường Nhu Nhi cũng không hề có vẻ xấu hổ.
" Phu quân mời ngồi." Lâm Uyển Nhàn đưa hắn tới một chiếc bàn bốn cạnh, nhượng hắn ngồi ghế chính.
Theo sau dĩ nhiên là an bài Đường Nhu Nhi cùng Hạ Nhã Quân ngồi hai bên người hắn, nàng thì ngồi đối diện Hứa Hải Phong.
Bàn này cũng không biết nàng tìm ở đâu tới. Bốn người cùng ngồi, có vẻ chật chội. Hắn nhìn Hạ Nhã Quân, sợ nàng không vui bỏ đi, nhưng lại phát hiện sắc mặt nàng ửng đỏ, liền theo lời ngồi xuống. Xem bộ dáng của nàng cũng không bài xích, ngược lại còn có chút cảm giác mừng rỡ.
Sờ sờ vào sau gáy của mình, trong lòng Hứa Hải Phong thầm nghĩ, gần đây chẳng lẽ có số đào hoa. Từ sau khi tới kinh sư, vẫn cùng bốn đóa kim hoa dây dưa không rõ.
Đầu tiên là Đường Nhu Nhi, theo sau là tiểu công chúa Lưu Đình, cho dù là Phương Doanh Anh đang ở lại đại doanh bắc cương cũng cùng hắn có một tia quan hệ ám muội không rõ, như thế nào hôm nay xem ra, đóa kim hoa cuối cùng tựa hồ cũng có xu thế cuốn vào bên trong.
" Hạ tiểu thư theo quân nhiều ngày, còn là lần đầu tiên quang lâm chỗ này, Hứa mỗ không tiếp đón từ xa, thất lễ." Hứa Hải Phong khách sáo nói.
Hạ Nhã Quân chưa mở miệng, Lâm Uyển Nhàn liền cười nói: " Phu quân không cần khách khí như thế, nơi này đều là tỷ muội nhà mình, phu quân đại nhân tùy ý là tốt rồi."
Hứa Hải Phong ngẩn ra, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy gương mặt đỏ bừng như hoa của Hạ Nhã Quân, nhưng vẫn không có mở miệng phản bác. Lập tức vô cùng vui mừng, tuy hắn cực kỳ kỳ quái, vị đại mỹ nữ này đến tột cùng vì sao coi trọng mình, nhưng việc như vậy có nhiều cũng là vui sướng.
" Hạ tỷ tỷ, tỷ xem hắn vui mừng tới ngây người, còn không mau kêu một tiếng cho hắn nghe đi." Lâm Uyển Nhàn trêu chọc nói.
Hạ Nhã Quân quả nhiên thấp giọng kêu một câu: " Hứa…Hứa đại ca."
Hứa Hải Phong được yêu mà sợ, vội vàng đáp: " Hạ tiểu thư ưu ái, Hứa mỗ thật là tam sinh hữu hạnh."
Đường Nhu Nhi cùng Lâm Uyển Nhàn bật cười, nghĩ không rã háo sắc quỷ này lại cũng có lúc lễ phép.
" Hạ tỷ tỷ…"
Lâm Uyển Nhàn vừa mới mở miệng, chỉ nghe Hạ Nhã Quân nói: " Tỷ tỷ không cần phải khách khí, tiểu muội được tỷ thu lưu, đã cảm ân đái đức, không dám có vọng niệm, còn thỉnh tỷ tỷ gọi thẳng tên Nhã Quân là được."
Lâm Uyển Nhàn suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: " Đã như vậy, ta gọi một tiếng Nhã Quân tỷ đi."
Hạ Nhã Quân cúi đầu nói: " Dạ, tiểu muội ra mắt tỷ tỷ."
Hứa Hải Phong ở một bên lắng nghe khó hiểu, như thế nào các nàng lại thảo luận cái gì tỷ tỷ muội muội, hiển nhiên bên trong nhất định có chuyện gì đó. Nhưng tốt xấu hắn cũng nghe hiểu một việc, Hạ Nhã Quân sắp giống như Đường Nhu Nhi, trở thành một trong những kiều thê của mình. Chỉ cần nghĩ đến niềm vui ngoài ý muốn này, liền làm cho hắn hưng phấn không thôi.
Nếu đã biết Hạ Nhã Quân cũng thuộc về mình, hắn cũng không hề câu thúc, bắp đùi thoải mái mở rộng ra, phân biệt chạm phải một đoàn ôn hòa mềm mại. Hạ Nhã Quân cùng Đường Nhu Nhi đồng thời nhìn hắn, lại đồng thời cùng đỏ mặt quay đầu đi, chỉ là không ai lùi chân mình về.
Hứa Hải Phong mừng rỡ, đang muốn tiến thêm một bước, chợt nghe Hạ Nhã Quân nói: " Tiểu muội nghe Nhu nhi nói, tỷ tỷ ở nhạc luật độc bộ thiên hạ, vừa lúc tiểu muội cũng có chút tâm đắc, còn thỉnh tỷ tỷ chỉ điểm một chút."
Lâm Uyển Nhàn hai mắt sáng ngời, nàng đối với nhạc khúc cũng vô cùng mê say, nếu không cũng không thể đạt tới độ cao như thế. Mà lại thêm tri thức vượt thời đại của Tương Khổng Minh, lại càng kết hợp vô cùng hoàn mỹ, đạt tới thiên hạ đệ nhất. Chỉ là gả cho hán tử thô lỗ như Hứa Hải Phong, không thông nửa điểm vận luật, cho dù có nghe mê say, cũng không nói ra được hay ở nơi nào.
Hôm nay nghe Hạ Nhã Quân vừa nói, trực tiếp gãi trúng chỗ ngứa của nàng, lập tức vô cùng vui mừng, khởi lên tinh thần, cùng nàng thảo luận.
Nghe được các nàng nói chuyện, Hứa Hải Phong cũng không dám tiếp tục mạo muội. Chỉ là các nàng bàn luận toàn là lý luận cùng kinh nghiệm thao tác âm luật, Hứa Hải Phong chăm chú nghe xong chốc lát, chỉ cảm thấy đầu lớn như đấu, mơ màng buồn ngủ. Cũng may ba đại mỹ nữ đều có sở trường, hắn cho dù ngồi yên một bên, cũng nhìn không chán mắt.
Lâm Uyển Nhàn cùng Hạ Nhã Quân nói đến chỗ tâm đắc, khi thì cao giọng cãi cọ, khi thì nhăn mày suy nghĩ, khi thì hiểu ý tươi cười, đó là chuyên tâm trí chí, không còn để ý đến điều gì khác.
Đường Nhu Nhi ở phương diện này kém hai nàng khá xa, chỉ có thể nghe hiểu được đại khái, nhưng cũng thu hoạch không cạn. Đột nhiên cảm giác được tay phải bị người kéo, nàng quay đầu vừa nhìn, Hứa Hải Phong đang cười quỷ dị từ dưới bàn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng đùa nghịch.
Bàn tay nhỏ của Đường Nhu Nhi mềm mại không xương, ngón tay ngọc thon dài bóng loáng, cầm vào làm người yêu thích không thể buông tay. Nàng không dám phản kháng, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc không lên tiếng mặc cho hắn tùy ý đùa giỡn.
Ai ngờ Hứa Hải Phong thấy nàng không hề phản kháng, càng thêm gan lớn, được tấc lấn thước đem bàn tay sờ tới bắp đùi nàng.
Đường Nhu Nhi đột ngột không kịp đề phòng " a" một tiếng thở nhẹ kêu lên.
Lâm, Hạ hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy Hứa Hải Phong đang cười, mà Đường Nhu Nhi đang đỏ mặt cúi đầu. Hai nàng là người thế nào, lại làm sao nhìn không ra nguyên nhân bên trong.
Lâm Uyển Nhàn " vèo" một tiếng bật cười, nói: " Đều do thiếp thân sơ sẩy, đã quên phu quân đại nhân đang ở đây. Thiếp thân cùng Nhã Quân tỷ trò chuyện với nhau thật vui, không bằng xin mời Nhu Nhi muội tử cùng phu quân ra ngoài đi dạo cho thoải mái được không?"
Hứa Hải Phong thầm khen nàng hiểu ý người, làm mặt dày kéo Đường Nhu Nhi, chào hỏi một tiếng, ra khỏi doanh trướng.
Đường Nhu Nhi bị hắn ngay mặt hai người Lâm Uyển Nhàn kéo ra ngoài doanh trướng, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nàng đi theo Hứa Hải Phong đi tới chỗ doanh trướng ghi khắc trong lòng nàng.
" Nhu Nhi, nàng còn nhớ chỗ này không?" Hứa Hải Phong biết rõ còn cố hỏi.
Đường Nhu Nhi nhẹ nhàng " ân" một tiếng, tựa đầu vùi vào lòng hắn không dám nhìn thêm.
Hứa Hải Phong đang muốn có động tác, lại nghe nàng nói: " Đại ca, cảm ơn huynh."
Thu hồi bàn tay ma quỷ của mình, Hứa Hải Phong ngạc nhiên nói: " Cảm ơn ta chuyện gì?"
Đường Nhu Nhi ngẩng đầu dũng cảm nhìn ánh mắt của hắn, dùng một giọng nói đầy cảm kích tận đáy lòng: " Đại ca chịu cứu Đình nhi trong cơn nước lửa, tiểu muội vô cùng cảm kích. Từ hôm nay trở đi, vô luận đại ca muốn Nhu nhi làm gì, Nhu nhi đều cam tâm tình nguyện."
Nguyên lai nàng đã biết được việc Lưu Đình, thật ra cũng giảm cho mình một phen miệng lưỡi giải thích, trong tai nghe được một câu cam nguyện lấy thân báo đáp của nàng, trong lòng lại càng vui mừng.
Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi xinh đẹp của nàng, nhấm nháp cam lộ ngọt ngào nhất trong cuộc sống. Đồng thời một tay thò vào trong quần áo mỏng manh của nàng, trên dưới vuốt ve, bốn phía tung hoành. Đường Nhu Nhi quả nhiên không hề chống cự, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Chỉ khi ngón tay hắn xâm lượt giải đất mẫn cảm, mới khiến cho nàng run rẩy.
Hứa Hải Phong thương tiếc nhìn mỹ nhân trong lòng, thật sự không đành lòng cứ như vậy mà cướp đi trinh tiết của nàng, miễn cưỡng khắc chế dục niệm của chính mình, nói: " Nhu nhi, chúng ta đi xem Đình nhi nhé?"
" Ân." Đường Nhu Nhi mơ màng đáp ứng một tiếng, đi ra doanh trướng, mới hiểu được ý tứ của hắn, trong lòng tuy có một tia thất vọng, nhưng càng nhiều chính là sự vui mừng.
Tới trước doanh trướng của công chúa, hai tên cấm quân gác đêm xa xa ngăn lại đường đi. Hứa Hải Phong giả vờ mượn tên của công chúa điện hạ, mới được thông qua, chẳng qua dưới ánh mắt quan sát của bọn họ, Hứa Hải Phong đứng ngoài trướng ân cần thăm hỏi, đợi cho Lưu Đình gọi vào, mới mang theo Đường Nhu Nhi nhập trướng.
Lưu Đình đem toàn bộ cung nữ cho lui, trong trướng chỉ còn ba người bọn họ, Đường Nhu Nhi cùng Lưu Đình đi tới tiếp nhận giúp hắn cởi đi mũ và khải giáp.
Hứa Hải Phong thầm nghĩ tràng cảnh này thật quen thuộc, chỉ là người bên trong biến hóa, Lâm Uyển Nhàn biến thành tiểu công chúa, chẳng qua vẫn có cảm giác ấm áp như nhau.
" Đình nhi, ngày mai nàng tìm cách nào đó, đem cấm quân canh cửa đuổi đi, ta sẽ phái Hắc Kỳ quân canh gác cho nàng." Hứa Hải Phong nhớ tới đãi ngộ vừa rồi, nếu muốn bảo trì bí mật lâu dài, thì vệ binh giữ cửa không đổi thành người một nhà là không được.
" Đình nhi đã biết." Lưu Đình đương nhiên rõ ràng đạo lý bên trong, đáp ứng cực kỳ dứt khoát.
Đường Nhu Nhi cười nói: " Chỉ sợ đại ca là vì muốn phương tiện trộm hương thiết ngọc mới thay đổi người đó thôi."
Hứa Hải Phong căm tức liếc mắt nhìn nàng, vỗ mạnh lại hai nhũ phong đầy đặn của nàng, xem như là trừng phạt.
Đường Nhu Nhi " ai yêu" một tiếng, xoa chỗ đau, mắc cỡ nói không ra lời. Lưu Đình chỉ cười trộm, không ngại Hứa Hải Phong kéo bàn tay mình kéo nhập vào lòng.
Ôm hai vị giai nhân tuyệt sắc, Hứa Hải Phong vô cùng thoải mái.
Đột nhiên, trong không trung truyền đến một trận thanh âm cầm tiêu thanh thoát, tựa như núi cao nước chảy, tựa như mây khói tỏa lan, tựa như ngựa hí quân reo, tựa như cô nhạn than thở, khi thì kịch liệt tráng hoài, khi thì nhiễu nhiễu ai oán, trăm hương vị của nhân sinh, chua ngọt cay đắng, đều ở bên trong. Một khúc tấu ra, đúng là làm cho người ta có giấc mộng nam kha, có cảm giác như tái thế làm người.
Trong vòng vài dặm, không một tiếng động, mà ngay cả tiếng chim hót cũng như dừng lại.
Ngoại trừ huyết tửu chiến sĩ, đám người Tô Xuân Vĩ đều nước mắt đầy mặt, hãm sâu bên trong, không cách nào tự kiềm chế. Giai khúc như thế, trong thiên hạ chỉ có Lâm Uyển Nhàn cùng Hạ Nhã Quân hai người cầm tiêu hợp bích mới có thể sinh ra kỳ tích.
Hứa Hải Phong ôm Đường, Lưu nhị nữ, cũng vô cùng cảm xúc, trong lòng hạ quyết tâm, cuộc đời này, nhất định phải duy hộ cùng thương yêu những thiếu nữ đã chung tình với mình, không thể để cho các nàng phải chịu nửa điểm ủy khuất.