Chương 47: Chuyện về Thầy chủ nhiệm
Chiều nay nắng không gắt, nhưng lại rất nóng. Tôi ở trong lớp, nằm bò ra bàn nhìn quạt trần quay, rồi lại nhìn đống đề cương, sách tham khảo cao hơn đầu tôi ở trên bàn. Cuối năm lớp 11, đồng nghĩa với việc chúng tôi sắp phải đối mặt với kì thi Trung học phổ thông quốc gia, nên ai lấy đều chăm chỉ học.
Đối với tôi, 1 năm nữa, quả là một khái niệm xa vời. Tôi đẩy đẩy tay Lãnh Hoa đang làm đề Vật Lí, tờ giấy nháp bị cậu viết gần như kín hết nhưng cậu vẫn kiên trì nói sắp ra kết quả rồi.
Tôi và Tiểu Lãnh ngồi cùng bàn ở cuối lớp, tôi ngồi cạnh cửa sổ, từ góc này có thể nhìn thấy sân bóng của trường. Cậu không biết, những lúc cậu chơi bóng rổ, tôi có thể từ đây lén ngắm cậu...
" Tiểu Lãnh, ra chưa, ra chưa, sao lâu vậy?"
Tôi sắp mất hết kiên nhẫn rồi...
" Ra rồi. 840W"
Cậu reo lên như vừa tìm ra chân lí mới vậy. Tôi thấy, giải được bài khó quả thật tâm trạng lâng lâng. Nhưng tôi có bao giờ giải nổi Vật lí đâu chứ, nên cảm giác của cậu, tôi không hiểu được.
" Oa, cậu giỏi quá~" Tôi khen cho có lệ, giọng không nâng tông chút nào.
Lãnh Hoa thở nhẹ ra, gõ gõ đầu ngón tay xuống mặt bàn.
" Cậu hôm nay tốt vậy, lại khen tôi ha? Nói đi, tôi ngửi thấy mùi mờ ám ở đây"
Tôi như bị nhìn thấy đuôi, lắp bắp.
" À thì... bài này khó, cậu giảng cho tôi đi. Xong rồi tôi mời cậu uống nước"
Tôi chỉ bừa vào tập đề cương đang lung tung trên bàn, một câu khá hóc búa đây. Đưa mắt nhìn cậu, Lãnh Hoa cầm bút, lấy tờ giấy nháp mới, kéo ghế lại gần tôi.
" Nào, tôi dạy cậu. Từ bao giờ biết hỏi câu có chiều sâu thế này hả?"
" Ha ha..." Tôi cười gượng, là tôi chọn bừa đó chứ. Là tôi xui, tự nhiên chọn câu Vật lí. Trời ơi, tôi sợ nhất Vật lí trên đời đấy.
Cậu giảng cho tôi rất hăng say, nhưng tôi có quan tâm cậu nói gì đâu, chỉ thấy cậu ở khoảng cách rất gần, tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực. Giọng cậu rất ấm, nghe rất êm tai, đôi khi mang vài phần băng lãnh nhưng không hề hấn gì với sức chịu đựng như kim cương của tôi.
Sau một hồi giảng giải, cậu hỏi tôi hiểu chưa. Tất nhiên tôi gật gật, lắc lắc một hồi. Lãnh Hoa cậu ấy thở dài rồi giảng lại lần nữa. Tôi nằm bò ra bàn, hưởng cơn gió từ ngoài cửa sổ, rèm cửa còn bay bay. Trống đánh 6 tiếng báo hiệu vào lớp, tôi nhìn cậu mặt tái mét như vừa gặp ma.
" Tiết Vật Lí.... Ư, tôi không chịu đâu, cuối năm rồi mà... Sao chưa hết chương trình vậy... Tôi muốn chết"
Cậu giúp tôi sắp xếp lại cái bàn bừa bộn, thầy vào mà tôi vẫn uể oải, đành đứng dậy hô.
" Cả lớp đứng!"
" Chào thầy~"
Cậu rõ ràng có phong thái làm lớp trưởng hơn tôi mà.
Thầy chủ nhiệm của tôi không cao, thầy còn hơi béo, đi đâu cũng vác theo cái bụng bia khệ nệ. Thầy tuy nghiêm khắc nhưng dạy giỏi, đa số phần đông cả lớp không thích thầy cho lắm. Họ nói, đôi khi thầy vô lí lắm. Tôi không cho là đúng, dù tôi học không giỏi vật lí nhưng lại rất có thiện cảm với thầy.
Thiện cảm ấy sinh ra từ một lần vô tình thôi.
Ấy là khi cả lớp đi Bạch Đằng Giang và đền Nguyễn Bỉnh Khiêm, học ngoại khóa đầu lớp 10. Hôm ấy, trời mưa tí tách, hơi se lạnh của tiết trời đầu đông. Tôi không có ô che, đi chung với mấy cô bạn cùng lớp. Lãnh Hoa khi ấy chạy biến đi đâu rồi không biết. Thấy vậy, thầy nói.
" Có đứa nào ra đây đi với thầy thì đi, chen nhau 1 cái ô cho khó chịu ra"
Ba đứa con gái đùn đẩy nhau một hồi, cuối cùng tôi không chịu được cảnh này, chạy đến đi ô cùng thầy. Tôi đi bên phải, thầy bên trái, thầy đi không sát tôi để tránh mưa mà cứ che hết cho tôi, thầy đi nhanh nhưng vì tôi cứ phải một bước thành hai. Tôi thấy nhiều lúc thầy rất giống bố tôi. Đều chững chạc và trưởng thành.
Đến khi về tôi mới thấy ảnh mấy cô bạn chụp lại khoảnh khắc đó, thầy che hết ô cho tôi còn thầy thì ướt cả một khoảng vai trái! Tôi chỉ hận không thể cảm động rớt nước mắt.
Từ đấy, dù có ai nói thầy như thế nào, tôi luôn về phe thầy. Dẫu sao thầy chỉ muốn tốt cho chúng tôi thôi.
Có lần cuối lớp 10, thầy đi công tác, chỉ e không về được tổng kết trường. Đi liền nửa tháng, nhớ thầy kinh khủng mặc dù chắc thầy cũng không ưa tôi lắm. Hôm tổng kết trường, từ xa đã thấy thầy mặc sơ mi kẻ đứng gần cái cây xà cừ.
Tôi đẩy tay cô bạn Tiểu Ly.
" Thầy của tôi về kìa, thầy của tôi về kìa~"
Cô bạn cười, hứ tôi một cái.
" Suốt ngày thầy của tôi, thầy của tôi, chả biết cậu thấy điểm gì tốt ở ông thầy chủ nhiệm này nữa. Vừa nghiêm khắc lại vô lí, đôi khi nhạt nhẽo như thế"
Tôi cười trừ, thích còn cần phải lí do sao?
Tôi yêu ghét rõ ràng lắm...
À, tính tôi lại lan man nữa rồi. Thầy sau một hồi tán chuyện 5 phút khởi động, lại bắt tay vào giảng bài. Lãnh Hoa thích vật lí nhưng hôm nay không hiểu sao hôm nay cứ nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi khó chịu, bứt rứt mãi.
" Cậu nhìn tôi làm gì?"
" Tôi thích nhìn, cậu đánh thuế tôi à?"
" Hừ..."
Cãi nhau như vậy mà bị thầy nghe thấy, cũng đúng thôi, cả lớp im phăng phắc như tờ.
" Lãnh Hoa, em lên bảng giải bài này đi"
" Được ạ"
Đầu tiên, Lãnh Hoa có vẻ băn khoăn, rồi mới đặt phấn viết. Ở dưới có mấy bạn xì xào.
" Đây là kiến thức lớp 12 mà, sao thầy lại cho thế"
Lớp phó học tập lớp tôi lên tiếng.
" Bài này khó đấy, mình học kiến thức lớp 12 rồi nhưng chưa giải được dạng này"
"....."
Bình thường quả thật tôi tin tưởng cậu nhưng lớp phó học tập còn nói vậy cơ mà. Cậu mà không giải được sẽ bị đứng cuối lớp cho xem, tôi sẽ được dịp cười vào mặt cậu. Đi thi Duyên Hải và Đồng Bằng Bắc Bộ môn Vật Lí thì sao chứ. Không phải vẫn đứng cuối lớp sao?
À, lần đó lớp 10 đi thi cũng vui thật. Đi thi ở Nam Định 3 ngày 2 đêm, cả đoàn 40 người ở khách sạn. Tôi cũng đi thi mà, thi Văn, đội Văn chỉ có một mình tôi thôi đấy, ước chừng trong tỉnh cũng chỉ có 4 người đi thi. Quả thật là vinh dự! Mọi người đừng nghĩ tôi chỉ biết đánh nhau với nổi loạn thôi nhé, học Văn cũng không vừa đâu~
Tối hôm thi xong, khách sạn mất điện, mưa gió, tôi không sợ ma cho lắm. Nhưng mấy chị cùng phòng cứ kể toàn chuyện kinh dị khiến tôi cứ thấp thỏm, lo âu. Ngoài mặt thì khinh thường mấy câu chuyện đó.
Chỉ có cậu hiểu tôi, ném cho tôi chiêc điện thoại, nói tôi chơi đi. Còn cậu đứng bên cạnh, hành lang tối om, nhưng có cậu ở bên quả thật rất an tâm.
Nghĩ lại mấy chuyện xưa, cậu đã giải xong bài từ đời nào trước sự ngưỡng mộ của cả lớp. Thầy chủ nhiệm cười nhẹ.
" Lãnh Hoa, 10 điểm. Tốt lắm"
Tôi có phần không tin nổi, cậu học giỏi đó là vấn đề không bàn cãi nổi. Nhưng tối đến cậu có học gì đâu, cũng chơi game như tôi và bao người mà...
Hình như có gì đó sai sai ở đây!
Mặt tôi nghệt ra nhìn cậu như hoàng tử chiến thắng vang dội trở về. Cậu xoa đầu tôi.
" Ngốc lắm. Cậu phải tin tôi chứ~"
Tôi tin! Giờ thì tôi tin rồi!!