Chương 88
Gió mát thổi đến, đêm lạnh thêm buốt.
Sát ý vừa mới đây của Tiêu Trì Dã cũng tan đi gần hết sau tiếng “Nhị lang” này, hắn trầm mặc hồi lâu, trong đêm thanh lạnh dần bình ổn nỗi lòng.
Thẩm Trạch Xuyên lại nhìn về phía Cát Thanh Thanh, trên mặt không chút nào hoang mang, y nói: “Muốn vận chuyển nhiều bạc trắng đến vậy không phải chuyện làm được trong nhất thời nửa khắc. Hắn xử lý sạch sẽ nhưng không thể lừa gạt qua biển. Tối nay triệu tập nhân thủ ra khỏi thành, trước tiên đi Cầm Châu, cẩn thận hỏi thăm ven đường, ghi chép lại mua bán hàng hoá lớn hai năm gần đây từ Quyết Tây đến Đông Bắc, sai người trình bày kỹ càng cho ta.”
Cát Thanh Thanh nhận xong tin tức cứ luôn lo lắng vô cùng, nhưng hắn thấy Thẩm Trạch Xuyên vẫn nói cười tự nhiên thì không khỏi thả lỏng, tâm tình cũng vững lại.
“Thần Dương, ” Tiêu Trì Dã khoác áo choàng trên vai, ra hiệu nói, “trước tiên dẫn bọn họ đi toà hội đồng Khuất Đô, treo yêu bài ngựa bậc trung, phối cấp công văn truy nã hải tặc, cứ nói đạo tặc lẩn trốn tới Quyết Tây, Cấm quân không tiện rời đô đuổi bắt nên ủy thác cho Cẩm y vệ. Sáng mai ta sẽ tự đi chuyến Binh bộ và Hình bộ trình báo.”
Cửa thành đã đóng, không thể tùy ý rời đô. Cẩm y vệ liên quan đến trọng trách tr.a khám truy bắt, lúc thường rời đô làm việc bên ngoài đều phải bẩm báo Hình bộ cùng Đô sát viện trước, sau đó mới chờ đợi ý kiến phúc đáp. Tiêu Trì Dã làm vậy là cho Cát Thanh Thanh lý do để dẫn người rời đô, miễn đi chuyện sau này Hình bộ chất vấn.
Cát Thanh Thanh tuân lệnh đi ngay lập tức, Thần Dương khoác áo dẫn đường, hai người đi ra khỏi trạch.
Thẩm Trạch Xuyên mặc đồ đơn bạc, Tiêu Trì Dã dắt y trở về, lúc vào cửa thấy y vẫn trầm tư liền bảo: “Chuyện của tiên sinh không thể không liên quan Tiết Tu Trác, nhưng nếu hắn chịu chuyển người đi tức là đối với hắn tiên sinh còn có tác dụng, hắn sẽ không vô tình hạ thủ giết ch.ết tiên sinh đâu. Trong Tiết phủ giấu diếm quá nhiều chuyện, ta phải nghĩ một lý do đòi lệnh lùng bắt từ chỗ hoàng thượng mới được.”
“Muốn điều động Cấm quân phải là đại án có chứng cứ xác thực, thăm dò bây giờ vẫn phải dựa vào Cẩm y vệ thôi.” Thẩm Trạch Xuyên không ngồi về chỗ cũ, y thấy sắc trời không còn sớm liền biết tối nay khó nghỉ ngơi, vì vậy rót chén trà đặc, miệng chỉ nhấp một ngụm, còn lại đều cho Tiêu Trì Dã.
Tiêu Trì Dã uống xong liền nói: “Tiết Tu Trác thận trọng mọi chuyện, băng kính mà bình thường quan lại bên ngoài về đô hiếu kính hắn cũng một mực không thu. Lúc hắn nhậm chức Đô cấp sự trung được xem là sạch sẽ nhất trong mắt ngôn quan Đô sát viện, rất ít bị người kết tội, cho nên chỉ e là Cẩm y vệ cũng khó tìm được lý do tr.a hắn.”
“Gióng trống điều tr.a sẽ đánh rắn động cỏ.” Thẩm Trạch Xuyên nghịch cốc trà, suy nghĩ trong mùi vị đắng lan toả, “Hắn ở ngoài sáng, chúng ta trong tối. Chỉ cần giấu quân cờ Tiết Tu Dịch này cho kỹ, chúng ta vẫn ở phía tiến công. Việc ngoài cung thì dễ bàn, thế nhưng việc trong cung lại phải lưu tâm hơn. Nếu hắn đã nổi sát tâm với hoàng thượng rồi, lại có hai tỷ đệ Mộ Như Phong Tuyền giúp đỡ, nhất cử nhất động của hoàng thượng sẽ đều rõ như lòng bàn tay, khiến người không thể không phòng.”
Tiêu Trì Dã suy nghĩ một lúc, nói: “Không phải Phong Tuyền mới nhận chức thái giám chưởng ấn của Ti lễ giám sao? Hắn lý lịch như vậy nhất định sẽ bị trong ngoài chỉ trích. Phúc Mãn bị hắn đạp dưới còn đang xắn tay hằm hè, Hải Lương Nghi thì chán ghét hoạn quan, Phong Tuyền bây giờ đảm nhiệm chưởng ấn, có lẽ không so được với quyền thế thời Phan Như Quý đâu. Hắn bị vây trong ngoài, tự lo còn không xong, hắn sẽ chẳng dư lực làm việc cho Tiết Tu Trác được.”
“Ổn định hoàng thượng cũng quan trọng, ” Thẩm Trạch Xuyên nói, “chuyện hoàng tự không thể truyền ra.”
Lý Kiến Hằng đăng cơ cho tới nay nhận biết bao dày vò từ ngôn quan, lại còn gặp nạn liên tiếp. Hắn không có chính tích đẹp đẽ, chẳng có thanh danh trong lòng dân như tiên đế, nếu như để lộ chuyện hoàng tự nhất định sẽ khiến lòng người dao động, nhìn từ phía nào cũng đều bất lợi cho thế cuộc đang duy trì vững vàng.
“Bất luận thứ Tiết Tu Trác nắm trong tay là rồng thật hay rồng giả, ” Tiêu Trì Dã ấn nhẫn xương, nhìn chằm chằm chiếc đèn lưu ly, “hoàng đế Đại Chu chỉ có thể là Lý Kiến Hằng. Dù sau này phải lập thái tử thì cũng phải là con của Lý Kiến Hằng.”
Tiêu gia bây giờ thắng Hoa gia nên vẫn duy trì tình thế. Tiêu Trì Dã tiến hành vững vàng, Tiêu Kí Minh tại Ly Bắc cũng trông coi vững vàng, bọn họ ngầm đánh cờ cùng thế gia tại Trung Bác, Khải Đông. Mọi người không đánh hung hăng cũng là bởi có chân thần một phe Hải Lương Nghi đứng giữa điều giải, miễn cưỡng ổn định được chiều hướng hai hổ tranh đấu. Nhưng mà bình phong to lớn nhất của Hải Lương Nghi chính là Lý Kiến Hằng. Lý Kiến Hằng chịu tin lão, kính lão, biết lão trung thành cho nên không lập tức nghiêng về phe thái hậu giữa trận giằng co, đồng thời mọi việc to nhỏ trong triều, Lý Kiến Hằng đều chịu lấy ra thương nghị cùng Hải Lương Nghi, đây chính là nguyên nhân căn bản mà sau khi Hải Lương Nghi bước vào tân triều ngồi chắc vị trí Nguyên phụ nội các.
Lý Kiến Hằng không trọng yếu, nhưng sau khi hắn đăng cơ, “Lý Kiến Hằng” liền trở nên cực kì trọng yếu. Hắn là trung tâm giữa những đả kích ngấm ngầm hoặc công khai, hắn chính là lao tù của ba bên hạn chế lẫn nhau, hắn cũng là dao găm của ba bên công kích lẫn nhau.
Tiết Tu Trác đã xuất hiện rồi. Thẩm Trạch Xuyên đang tìm kiếm điểm đột phá cũng không nhịn được suy nghĩ, sau lưng Tiết Tu Trác còn có ai hay không?
***
Mấy ngày sau mưa nhỏ, Tiết Tu Trác xin nghỉ phép.
Hắn mặc áo lụa xanh thẫm, đi thăm Tề Huệ Liên bên trong tiểu lâu. Tề Huệ Liên nhai cơm nhồm nhoàm, ngay cả nhìn hắn thôi cũng không thèm.
Tiết Tu Trác không vào bàn, hành lễ của đệ tử. Hắn thấy Kỷ Cương đang ngồi phía trước cửa sổ mài cục đá liền nói với xung quanh: “Thương thế của Kỷ lão chưa lành, kiêng ăn chua cay, đi bảo đầu bếp Đoan Châu chuẩn bị thêm một bàn thức ăn đi.”
“Khỏi cần phiền, ” Kỷ Cương thổi vụn bụi, trầm giọng nói, “ta không ăn.”
Tiết Tu Trác chưa mở miệng, người hầu đã đi dặn đầu bếp rồi. Tiết thị là nhà lớn ở Tấn thành, ăn không quen vị của Trung Bác, đầu bếp Đoan Châu này là hắn đặc biệt mời tới vì Kỷ Cương.
Bên ngoài tiểu lâu mưa nhỏ đọng tí tách. Tháng tư có hoa hạnh, bột phấn trắng trong viện đều bị mưa xối dập thành bùn. Tề Huệ Liên ăn no uống đủ xong liền lau lau miệng, đứng dậy nhìn cảnh thê lương trong viện, nói: “Đừng mất công nữa, Kỷ Cương hắn cố chấp cực kỳ, không ăn tức là không ăn, ngươi bảo người chuẩn bị ít bánh màn thầu dưa muối cho hắn lót dạ là được rồi.”
Tiết Tu Trác mỉm cười: “Nhị vị tiền bối tới nhà ta chơi, ta không thể khinh mạn được.”
“Vậy ngươi mở cửa đi, ” Kỷ Cương khắc mắt mũi cho cục đá “chúng ta về được ngay.”
Thần sắc Tiết Tu Trác bất biến, hắn nói: “Gần đây xuân lạnh, ta thấy Thẩm đồng tri còn chưa có chỗ định cư thì làm sao dàn xếp ổn thoả cho nhị vị tiền bối được?”
“Ngươi bớt làm bộ trước mặt chúng ta đi, giam cầm thì nói là giam cầm.” Tề Huệ Liên đi vài bước, xích sắt trên mắt cá chân vang ra tiếng, ông nói, “Đời này của ta bị người nhốt tới nhốt lui, cũng sắp chấm dứt rồi. Ta già, hắn phế, ngươi bắt giữ hai chúng ta người già yếu kẻ bệnh tật trong tay là muốn làm cái gì?”
Tiết Tu Trác tự mình cúi người, nhặt đũa Tề Huệ Liên vứt xuống đất lên, cầm khăn lau chùi, nói: “Trước đây tiên sinh là nhân vật chói lọi xuân thu, vốn đời sau nên hưởng tôn vinh thái miếu cung phụng, nhưng đáng tiếc là theo sai người, giả điên trong chùa Chiêu Tội kia hai mươi năm trời. Bây giờ ta muốn mời tiên sinh làm đế sư, vừa có thể bù đắp cho tiếc nuối của tiên sinh năm đó không nhìn thấy đại điển thái tử đăng cơ, lại có thể tẩy sạch oan khuất cho tiên sinh, để tiên sinh chỉnh đốn lại y quan, đường đường chính chính trở lại trước mắt vạn chúng. Hai lý do này không đủ sao? Ta là người tôn kính ngưỡng mộ tiên sinh.”
“Lại làm đế sư,” Tề Huệ Liên kéo xích sắt lùi lại một bước, cổ họng bật ra tiếng cười “ngươi muốn ta làm đế sư? Khẩu khí của ngươi thật là lớn! Bây giờ tứ hải thái bình, đương kim hoàng thượng danh chính ngôn thuận, có Hải Nhân Thời kia đốc thúc phụ tá, còn muốn Tề Huệ Liên ta làm gì? Ta vừa điên vừa ngốc, căn bản không làm nổi việc lớn!”
Tiết Tu Trác gác đũa lại, nói: “Tiên sinh bị người vấy bẩn mới rơi vào kết cục như thế. Năm Vĩnh Nghi thái hậu nắm giữ triều chính dẫn đến triều cương Đại Chu điên đảo, tham quan hoành hành. Thời Hàm Đức tiếp tục như vậy, Hoa, Phan cấu kết với nhau làm việc xấu, gây sóng gió tại Khuất Đô, tại tám thành, tại toàn bộ Đại Chu, bách tính các nơi khổ không tả xiết. Sau đó Trung Bác binh bại, sáu châu kêu than dậy đất, người ch.ết đói vô số. Tiên sinh trong chùa Chiêu Tội nhàn hạ hai mươi năm, bây giờ đi ra, cũng đã mất đi anh khí hào hùng nhiệt huyết trào dâng năm đó rồi, lòng muốn tranh cao thấp cùng Hải Lương Nghi cũng không còn sao?”
Tề Huệ Liên quay người vịn cửa sổ, nhìn nước mưa kia dập trên hoa hạnh, trầm mặc giây lát, nói: “Hai mươi lăm năm trước, ta muốn tranh cao thấp cùng Hải Lương Nghi. Chúng ta cùng đi đến khoa thi, hắn thì bình thường không đáng chú ý, ta lại liên tục đỗ đầu Tam nguyên. Ta thiếu niên đắc ý, không hiểu quanh co chốn quan trường, bị người mưu hại, bị chê bai rời khỏi đô, tự giác không còn mặt mũi nào nhìn phụ lão nơi Du Châu nên ủ dột mất mấy năm. Sau đó Hải Lương Nghi được đề bạt thăng chức, thái tử lại không bái hắn mà đón ta từ Du Châu về Khuất Đô, từ đây ta liền làm thái phó ở đông cung, kiêm nhiệm Thượng thư Lại bộ. Hải Lương Nghi cả đời này đều bại dưới tên Tề Huệ Liên, nhưng hắn là một quân tử. Thái tử tự vẫn, người người đều hô đánh, chỉ có hắn là còn có lòng cứu vãn, chỉ riêng điểm này ta không bằng hắn! Giữa chúng ta không có cao thấp, chỉ có tiếc nhau thôi. Đáng than trời xanh không có mắt, dù con đường chúng ta tương đồng lại vẫn không thể cộng sự. Ta bị nhốt hai mươi lăm năm trời, ngươi nói không sai, bây giờ ta đã không còn lòng muốn cùng hắn tranh cao thấp nữa rồi.”
Tiết Tu Trác cũng trầm mặc, trong phòng chỉ có tiếng mưa rơi cùng tiếng đẽo khắc của Kỷ Cương. Mưa chuyển lớn hơn, hoa hạnh rụng rơi càng hỗn loạn, biến thành một vùng phấn nát trong nước bùn.
“Kiếp này ta chỉ từng dạy hai người, đều là dốc hết sở học cả cuộc đời. Ta tự phụ tài cao, không chịu nhún nhường, chính vì ỷ tài cuồng ngạo như vậy nên mới hại khổ học sinh đầu tiên.” Tề Huệ Liên nhìn cánh hoa dập nát trong nước bẩn, như đang nhìn nửa cuộc đời thất vọng của mình. Ông nói: “Tề Huệ Liên ta dẫu sao cũng chẳng phải thần tiên, có hai học sinh vậy là đủ rồi, người khác, ta không dạy nổi.”
Kỷ Cương ho khan dữ dội, dùng khăn che miệng, nén giận nói: “Đóng cửa sổ đi!”
Tề Huệ Liên đóng cửa ngăn những cảnh vật kia bên ngoài, quay đầu nhìn Tiết Tu Trác, nói: “Ta đã nói đến nước này, ngươi đừng dây dưa nữa! Đi đi, đừng ở lại đây chướng mắt.”
Tiết Tu Trác bất động, hắn và Tiết Tu Dịch trưởng thành không giống nhau, hắn thậm chí không giống như con cháu thế gia. Hắn không có loại kiêu căng như của Phan Lận, Phí Thích. Thân phận con vợ lẽ bắt hắn phải chịu nhiều cay đắng trong mấy chục năm quá khứ, hắn đã bị đánh bị mài thành dáng vẻ nho nhã không lộ mũi giáo rồi.
“Ta ngưỡng mộ tài học của tiên sinh, càng ngưỡng mộ đạo biết thời biết thế của tiên sinh. Ta tam cố tiểu lâu*, cầu thỉnh tiên sinh xuống núi, là bởi vì ta hiểu rõ hoài bão của tiên sinh. Tiên sinh, Hải Lương Nghi quả là quân tử nghiêm chính cao ngạo, nhưng quân tử trước nay không thể trường tồn cùng tiểu nhân. Hoàng thượng bây giờ không được dạy dỗ thi thư, không có tâm chiêu hiền đãi sĩ, hắn chỉ là một cọng cỏ rơi xuống thế cục Đại Chu đổ nát, hắn căn bản không thể trở thành bậc quân vương thánh hiền. Hải Lương Nghi còn có bao nhiêu dư lực nữa? Đem an nguy xã tắc gửi gắm cho một mình lão vốn là điên đảo tôn ti, lẫn lộn nặng nhẹ.”
*tam cố: mời với tấm lòng thành. Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia Cát Lượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp => Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho được.
Tề Huệ Liên nói: “Phụ tá quân chủ vốn là thiên chức của thần tử. Hải Lương Nghi cực lực kéo thế suy tàn, điều hòa tám phương, hắn đang làm hết sức rồi. Hắn là trung thần, lẽ nào ngươi còn muốn hắn làm kẻ thế thân Lý thị, loạn thần tặc tử thay đổi triều đại sao?”
“Tranh đấu giữa thế gia và hàn môn trăm năm không dứt, muốn trừ khử mầm bệnh phải có quyết tâm quyết đánh đến cùng.” Tiết Tu Trác đứng dậy nói, “Lý Kiến Hằng không được thì còn có người khác. Đại Chu là giang sơn của Lý thị, chỉ cần còn có huyết mạch Lý thị, như vậy để vượt qua ải khó, thay đổi người cũng là hợp tình hợp lý.”
Tề Huệ Liên và hắn khác biệt cách nhìn, ông chỉ coi hắn là con nhà thế gia lộng quyền vì tư lợi, không chịu đàm luận với hắn.
Tiết Tu Trác đứng im giây lát, nói: “Ta với tiên sinh cũng là người đồng đạo. Chỉ tiếc rằng tiên sinh không tin ta, nhưng ta cũng phải nói cho tiên sinh, Thẩm Trạch Xuyên là dư nghiệt tàn hơi ôm nỗi hận, tâm hắn không chứa thứ khác, chỉ vì báo thù mà sống. Hắn làm việc tàn nhẫn, làm người hẹp hòi, cách biệt rất xa với thái tử, tiên sinh dùng tấm lòng dạy dỗ đế vương đi dạy hắn, không khác nào vẽ đường cho hươu chạy. Cho dù tương lai hắn có tư cách, cũng sẽ không phải một lương chủ.”
Kỷ Cương đột nhiên gác dao khắc lại, trợn mắt nhìn Tiết Tu Trác: “Ngươi hiểu Xuyên Nhi bao nhiêu? Các ngươi luôn miệng gọi nó là dư nghiệt, nhưng ta thấy từng kẻ các ngươi mới là dư nghiệt tận tủy! Ngươi câm miệng, cút mau!”
Tiết Tu Trác hành lễ, nói: “Nếu tiên sinh đổi ý, ta xin đợi bất cứ lúc nào.”
Hắn lui ra, hạ mành rời đi.
Tiết Tu Dịch đi loanh quanh ngoài viện, từ xa xa thấy Tiết Tu Trác đã về. Hắn lượn chiếc dù, xuyên qua hành lang, lại đúng lúc gặp đám học sinh vừa tan học.
Những học sinh xuất thân thanh lâu đó hành lễ với hắn. Tiết Tu Dịch ném dù cho nha hoàn phía sau, hắn nhìn lần lượt từng người, nha hoàn nói: “Đây là đường các ngươi được đi sao? Đụng phải đại gia, không biết lễ nghi!”
Bọn học sinh cúi đầu lui tránh, có một nữ hài mười bảy mười tám đứng phía sau. Tiết Tu Dịch nhìn nàng tư sắc bất phàm liền ngả ngớn kéo tay áo nàng, hỏi: “Ngươi cũng là đứa trẻ Diên Thanh mua về à? Tên gì?”
Cô nương này liếc Tiết Tu Dịch một cái, không trả lời. Đúng lúc Tiết Tu Trác từ bên kia tiến đến gần, cản Tiết Tu Dịch lại, cười nói: “Đại ca mới trở về sao? Về viện đi, mưa lớn lắm, đừng để ướt mưa.”
Tiết Tu Dịch phủi tay hắn ra, không kiên nhẫn nói: “Biết rồi!”
Tiết Tu Dịch đi được mấy bước, nghe thấy bọn học sinh phía sau đồng loạt hành lễ, xưng Tiết Tu Trác là “tiên sinh”. Hắn quay đầu liếc mắt nhìn, lại thấy cô nương ban nãy kia đang nghiêng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt kia không sợ sệt, cũng không kinh hoảng, sau khi bị Tiết Tu Dịch phát hiện cũng không lập tức tránh né, ngược lại nhìn đến nỗi Tiết Tu Dịch không nhịn được phải quay đầu đi.
Mưa gió phả vào mặt, Tiết Tu Dịch run lập cập, ôm cánh tay bước nhanh rời khỏi.