Quyển 1 - Chương 21: Đụng độ FBI (F3)
“Là anh tự cao tự đại, đâu phải do tôi.” Tư Mạn vừa nói vừa cố vùng vẫy chống cự nhưng vô ích, tay chân James như gọng kìm, không cách nào thoát ra.
Đúng lúc này chiếc xe va phải một thanh sắt khiến cho chiếc xe va đập mạnh, mặc dù đã được tên tài xế giữ tay lái nhưng cũng chẳng thể nào tiếp tục lăn bánh ổn định.
Một lần này khiến cho James Khải Huân mất đà lăn qua một góc, giúp Tư Mạn có cơ hội thoát thân. Khẩu súng của cô không biết đã ra đi từ lúc nào, Tư Mạn đành phá cửa, toan nhảy ra ngoài hòng thoát khỏi gọng kìm của James Khải Huân.
Thế nhưng cửa vừa được phá, chân cô đã bị James Khải Huân chụp lại.
“Lý nào tôi để cô thoát thêm lần nữa.”
“Buông ra!!!” Tư Mạn dùng sức đá vào tay James buộc hắn phải buông tay nhưng vô ích.
Trong lúc bên phía Tư Mạn đang rơi vào thế giằng co, phía Nghiêm Trạch đã hoàn toàn bắt được Phùng Khắc trong tay. Đoàn xe áp giải của cảnh sát và FBI đã bị bao vây và trừ khử gần hết, bị biệt lập khi rơi vào con đường trên một hẻm núi, không thể làm gì khác ngoài chờ cứu viện. Đoàn dẫn độ đã thua cuộc như vậy.
Thời điểm Phùng Khắc được đưa lên xe của Nghiêm gia, tháo khăn che mặt ra, lộ diện bộ mặt với cái đầu trọc lóc y hệt như Rắn độc, chỉ có điều trong đôi mắt con người này không chỉ đơn thuần như Rắn độc, đó là đôi mắt của kẻ thâm hiểm che dấu tội ác.
“Ồ, thì ra là Nghiêm chủ thượng.” Phùng Khắc tỏ ra khá bất ngờ trước tình huống này. Hắn biết có người dở trò lúc hắn bị áp giải, chỉ là không lường được đó lại là Nghiêm Trạch: “Không biết thân già này có phúc phận gì lại được đích thân ngài hạ giá cứu giúp?”
Nghiêm Trạch sắc lạnh nhìn hắn, súng của Hắc Miêu lập tức được lên đạn chĩa thẳng vào mi tâm Phùng Khắc:
“Làm việc cho tôi hoặc ch.ết.”
Đôi mắt Phùng Khắc thẫm lại, như suy nghĩ điều gì đó. Nhưng chỉ chốc lát sau vẻ mặt hắn lập tức trở nên hòa hoãn cười nham nhở:
“Nào có khó gì. Được làm việc cho ngài là phúc tôi tu được mấy đời, tôi nào có lá gan từ chối. Chỉ là....”
“Chỉ là cái gì?” Hắc Miêu thu lại súng, nhíu mày nói.
“Không biết tại sao lần này Nghiêm gia lại có hứng với Lex đến vậy, phận tôi đây bất tài, chỉ có khả năng mở kiện hàng của Lex, nếu không phải vì lý do này, tôi nào có được giải vây như vậy? Có đúng không?”
Hắc Miêu nhíu mi quan sát Phùng Khắc, hắn quả thật không ưa gã. Gã xảo quyệt này ngay cả việc của Nghiêm Trạch cũng giám truy vấn, thật là gan to tày trời. Nhưng hồi lâu không thấy Nghiêm Trạch hồi đáp, đáng lẽ ra giờ phút này hắn phải cho tên kia ăn vài phát đạn vì nhiều lời rồi chứ.
Lúc Hắc Miêu nhìn qua Nghiêm Trạch đang ngồi yên sau, chỉ thấy đôi mắt lạnh của Nghiêm Trạch càng trở nên lạnh lẽo dõi về phía trước. Nơi chiếc xe FBI của James Khải Huân đang mất lái trượt trên đường.
“Đi theo.”
Một câu ngắn gọn như thức tỉnh Hắc Miêu, không hai lời, lập tức bỏ Phùng Khắc ra sau đầu leo lên ghế lái nổ máy.
Bên trong xe của James Khải Huân là một đống đồ đạc gãy vỡ, trận giao đấu kẻ tám lạng người nửa cân giữa Tư Mạn và James Khải Huân vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Tư Mạn đã hơn mấy lần bấm huyệt James khiến hắn thụ động ăn cước, nhưng rồi hắn lại biết được ngón nghề của cô, nhất quyết bẻ quặp tay cô, không cho cô giở trò.
“Trời...trời ơi!” Giữa lúc này, tên tài xế đang điều khiển xe nhìn về phía trước kêu thất thanh lên một tiếng, không nói thêm lời nào nữa mà lập tức đẩy cửa, mặc kệ xe đang di chuyển không cách nào dừng lại mà lao bổ ra đường.
James cùng Tư Mạn đồng thời đưa mắt nhìn ra. Phía trước một chiếc xe tải trọng lớn vừa ăn một quả đại bác đang bốc cháy dữ dội đang chặn đứng tuyến đường phía trước, mà chiếc xe của James giống như một con thiêu thân, đang liên tục lao về phía trước.
Chỉ còn chưa đầy năm mươi mét.
“ch.ết tiệt. Buông ra!” Tư Mạn dùng hết sức lực hất văng tay của James Khải Huân ra. Tuy rằng thoát được bàn tay hắn nhưng lúc này cô mới phát hiện, hắn bị kẹt chân trong ghế, không cách nào thoát ra được.
Tư Mạn vừa nhìn chân hắn, vừa nhìn chiếc xe đang bốc cháy càng lúc càng gần ở phía trước. Chỉ sau vài giây đắn đo. Lập tức cô chụp lấy tay James, dùng hết sức lực kéo thật mạnh.
James Khải Huân ban đầu thoáng kinh ngạc, nhưng lúc cái ch.ết đến gần này lại có thể gạt phăng mọi thứ đi, níu giữ sợi dây mạng sống mong manh này. Hắn níu chặt lấy tay cô, dùng sức thoát khỏi chiếc ghế đang kẹp chặt chân hắn.
Khoảng cách giữa xe của James và xe đang bốc lửa kia càng lúc càng bị rút ngắn, ngắn đến mức Tư Mạn có thể cảm nhận rõ được sức nóng của nó đang dần lan tỏa trên người cô, bao vây lấy một vùng trời.
Tim cô nhảy lên từng đợt hoảng hốt, hơi nóng tràn vào phổi cô, đe dọa cô đang đối mặt với cái gì, trong lúc này Tư Mạn có thể mường tượng ra, nếu cô ch.ết bằng cách này, chắc chắn không thể toàn thây.
Cô có thể buông tay người này và nhảy ra trước, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn người khác rơi vào chỗ ch.ết.
“Bối Tư Mạn! Mau nhảy ra!!!” Giọng nói của Hắc Miêu vang lên bên tai. Giây phút này cô nhìn thấy chiếc xe jeep đang theo sát phía sau không có ý định dừng lại. Cứ như đang dõi theo cô.
Ngay khi khoảng cách chỉ còn lại mười mét. Trong đầu cô là ánh mắt của Nghiêm Trạch đang dõi theo. Như có một luồng nhiệt huyết trong máu gan, Tư Mạn dùng tất thảy sức lực vốn có của mình, kéo thật mạnh người đàn ông kia ra khỏi chiếc ghế. Như có một bàn tay vô hình giúp đỡ. James Khải Huân đã thoát ra được khỏi chiếc ghế.
Chưa kịp vui mừng, cả hai liền thuận đà bật nhảy ra khỏi xe.
James và Tư Mạn như một hai bóng dội xuống mặt đường, va đập mạnh xuống lòng đường lăn đến chục vòng giữa mặt đường bỏng rát.
Chiếc xe kia tiếp tục lăn bánh, lao thẳng về phía trước, đâm sầm vào chiếc xe đang bốc cháy kia.
Bùm!!!
Chiếc xe của James Khải Huân vang lên một tiếng nổ đinh tai nhức óc, càng tăng thêm cho màn lửa kia thêm phần bỏng rát, linh kiện văng tứ tung kèm theo khói đen mù mịt.