Quyển 1 - Chương 38-2: Căn phòng kỳ lạ (2)
“Khụ khụ...Chủ...chủ thượng.”
Tư Mạn là khán giả thứ hai nhìn thấy tuyệt tác này, đương nhiên cũng sốc không kém. Chỉ tiếc là vẻ mặt kia chỉ tồn tại chưa được mười giây đã lập tức biến mất không dấu vết. Tựa hồ vừa rồi chỉ là hai người họ hoa mắt.
“Chủ thượng, lão gia đang chờ phòng bên.” Hắc Miêu liếc mắt sang cánh cửa lúc nãy Nghiêm Trạch đi vào, ái ngại nói.
Là bọn họ ở phòng bên bàn chuyện, chỉ vì nghe thấy tiếng la của Tư Mạn mà vị nào đó vứt ghế bỏ đi, báo hại chủ nhân Nghiêm gia đen mặt ngồi bên kia, không cần nhìn cũng biết. Sắc mặt Nghiêm Giác Siêu lúc này chắc chắn rất khó coi.
“Nằm yên.”
Nghiêm Trạch lạnh lùng buông một câu, tính toán bước đi thì Hắc Miêu lại mở miệng nhắc nhở:
“Bối tiểu thư đã tỉnh, thuộc hạ sẽ cho người đưa cô ấy trở về phòng.”
“Để yên đó.” Nghiêm Trạch không quay đầu, vẫn điềm nhiên như không đáp.
“Nhưng mà đây là căn cứ bí mật, cô ấy vẫn chưa qua ngạch trung thành....”
Nói đến đây, Tư Mạn lập tức hiểu ra ý nghĩa trong màn đối thoại này. Cô lần nữa đưa mắt quan sát căn phòng như nhà xác này, lần cuối khẳng định đây chính là đại bản doanh của Nghiêm gia, cũng chính là phòng ngủ của Nghiêm Trạch, căn cứ bí mật cất dấu mọi bí mật của giới hắc bang. Phòng bên cạnh chắc chắn là phòng họp của Nghiêm gia.
Cũng có thể hiểu đơn giản, nơi này căn bản không thể để một con muỗi xâm phạm tới, hệ thống bảo an không thể tốt hơn. Cho nên người ngoài như cô được vào đây là một sự nhân nhượng đến không thể hiểu nổi. Hắc Miêu ý muốn nhắc nhở, chính là không muốn để thông tin buổi họp bị cô nghe thấy.
“Không cần thiết.” Nghiêm Trạch quăng một câu, đi sang phòng bên cạnh mà không cần thêm một lời nào nữa.
“....”
Hắc Miêu hơi nhíu mày, quăng cho Tư Mạn một cái lườm sắc bén khiến Tư Mạn vốn bình thản lại bất giác phòng thủ:
“Chủ thượng đã để cô bước vào căn phòng này, chính là cả đời này cô chỉ có thể tận tụy hầu hạ ngài, tuyệt đối trung thành, tận tâm đến ch.ết. Nếu cô dám phản bội, ngài chắc chắn sẽ để cô sống không bằng ch.ết.”
Dọa xong một câu, Hắc Miêu phất áo bước sang phòng bên, không quên đóng cửa lại, để mặc Tư Mạn ngơ ngác ngồi trên giường nhìn cánh cửa khép lại, hồi lâu nghe vài tiếng bên kia truyền ra mới tỉnh.
Thế ra là, cô đối với Nghiêm Trạch, niềm tin đã từ con số âm mà trở nên dương vô cùng rồi sao.
Tư Mạn vỗ đùi đánh đét, tự mình nể mình quá cao tay. Chỉ qua vài lần sinh tử đã có thể khiến tên quỷ vương kia tin tưởng, đâu phải đơn giản mà cô lại có thể trở thành Ephemera vang danh thiên hạ đâu.
Nghĩ qua một chút, Tư Mạn lại thấy chân tay rã rời, xem ra là bất tỉnh quá lâu, cơ thể không linh hoạt được như trước.
Cô liền rời giường, bước vài bước khởi động thân thể, lại muốn tìm nước uống nhưng cơ bản căn phòng này cái gì cũng không có. Cô quả thật không hiểu nổi tính cách Nghiêm Trạch, sống mà không cần đồ vật thường dùng cũng được sao? Hay là mọi thứ đều có người hầu kẻ hạ nên không cần thiết dùng?
Nhìn vào cánh cửa phòng họp, chợt nghĩ bên kia hẳn có nước. Tuy rằng biết bên kia đang bàn công sự, nhưng cô đang khát khô cả họng, chỉ muốn xin một ngụm nước mà bước đến bên cánh cửa, tính toán lịch sự gõ vài cái thì bên trong vang vọng ra tiếng nói của Tạ Bân:
“Thuộc hạ đã tìm hiểu rất kỹ, không thể nào tìm ra Nghiêm gia đã có chỗ nào đụng đến Lex. Năm năm trước hắn chỉ là một tên đầu đường xó chợ, nếu không có Đinh gia hỗ trợ, hắn tuyệt đối không có ngày hôm nay.”
“Cứ cho là Nghiêm gia chiếm thị trường, thì dùng cách đuổi cùng diệt tận, muốn Nghiêm gia tuyệt hậu này không phải là cách làm của Đinh gia hay bất cứ gia tộc này, chỉ trừ khi hắn có thâm thù đặc biệt.” Giọng nói của Hắc Báo cất lên.
“Phía Đinh gia xác nhận, từ mấy năm trước, Lex đã cắt đứt quan hệ với Đinh gia xây dựng lãnh địa mới, cho nên loại trừ khả năng hắn vì Đinh gia mà hạ thủ.”
“Hắn đã muốn quyết chiến, thì cứ để hắn thỏa mãn, tìm hiểu thâm thù của hắn để làm gì?” Giọng nói bất cần của Nghiêm Giác Siêu vang lên, rõ ràng không buồn để một chữ Lex vào mắt, ngay cả khi hắn đã dồn ông vào bước đường cùng. Đây chính là định nghĩa của cao ngạo.
Tư Mạn đứng bên ngoài, cô thực ghét nghe lén, nhưng lại không hiểu vì sao lại bất động im lặng. Muốn thâu tóm mọi lời đối thoại trong kia.
“Miêu.” Nghiêm Trạch cất giọng.
“Vâng!” Hắc Miêu nhanh nhẹn hiểu ý, liền đưa ra một tập tài liệu, bên trong có vài thông tin cơ bản mà Nghiêm gia thu thập được: “Chỉ có thông tin về hắn trong vòng mười năm trở lại đây, thông tin về thân phận thật của hắn thuộc hạ vẫn chưa thể nắm bắt.”
Bên ngoài, ngón tay Tư Mạn đan chặt vào nhau, ánh mắt cũng trở nên khác lạ.
“Nhưng có một điều thuộc hạ chắc chắn. Hắn là người của một trong ba hào môn gia tộc chiếm lĩnh thị trường Canada trong trận huyết chiến mười lăm năm trước.”
Ánh mắt Tư Mạn trở nên đỏ rực như máu, bàn tay nắm chặt lộ từng đốt trắng, sắc mặt đã không còn vẻ vô tư như ngày thường.
Trận huyết chiến mười lăm năm trước?