Quyển 1 - Chương 61: Thung lũng chết (1)
“Mở mắt ra!!!”
Cả cơ thể lâng lâng mỏi mệt. Tư Mạn ho khan hai tiếng, mơ màng mở mắt giữa tiếng gọi khẩn trương kia. Đập vào mắt cô là khuôn mặt và mái tóc ướt sũng của James Khải Huân.
Vừa nhìn thấy cô tỉnh lại, ánh mắt cũng sáng lên, thở hắt ra một hơi: “Dọa ch.ết tôi rồi, rõ ràng là còn thở vậy mà không chịu tỉnh lại.”
James Khải Huân tựa hồ như lúc này mới lấy lại được trấn tĩnh, ngồi sang bên cạnh vắt chiếc áo đã ướt sũng của hắn.
Tư Mạn hoa mắt khó nhọc ngồi dậy, quả thật cơ thể cô so với trước đây yếu ớt hơn, có lẽ là vì ở Nghiêm gia chẳng mấy khi vận động lại năm lần bày lượt trúng độc suýt ch.ết. Khả năng tuổi thọ giảm xuống trầm trọng.
Cô ngơ ngác nhìn xung quanh một lượt, nếu là nữ chính trong mấy bộ phim giờ vàng chắc chắn sẽ có biểu tình ‘Đây là đâu? Tôi là ai?”
Thực tế thì cô vẫn chưa mất trí nhớ, cho nên dễ dàng nhớ lại trước khi ngất đi. Cô bị tên James kia đưa đi, đến nửa đường thì phương tiện hư hỏng rơi xuống nơi này.
Đảo mắt một vòng liền thấy nơi này vô cùng quái dị.
Xung quanh bao bọc bởi những ngọn núi cao vút, phiến đá gập ghềnh đồ sộ hiện hữu ngay trước mắt, nhiều nhánh tầm xuân vắt vẻo trên từng ngóc ngách. Cây lá um tùm phủ bóng râm xuống mặt đất mượt mà những đám cỏ. Ngay trung tâm là một dòng sông êm ái được lấp đầy bằng ngột con thác hùng vĩ.
Bóng nước trong suốt trắng tinh khôi thi nhau nhảy múa. Gió lạnh thoang thoảng nhưng lại có cảm giác ấm áp khó tả.
Tuy rằng gần Bắc cực nhưng mặt nước lại không hề bị đóng băng. Mặt trời không đủ can đảm gạt đi tầng mây lạnh lẽo nhưng cũng đủ khiến cho nơi này như tràn ngập ấm nóng. Đơn giản có thể trình bày, nơi này đích thị là:
Phong cảnh hữu tình, vạn lần say mê.
Chốn bồng lai đẹp đẽ này sao có thể tồn tại ở nơi cùng cực lạnh lẽo được nhỉ? Lại không được người ta khai phá làm khu tham quan kiếm tiền đút túi. Thực là uổng phí mà.
Chợt nhớ ra vấn đề trước khi rơi xuống nơi này. Tư Mạn quăng luôn bộ dáng ngắm phong cảnh ra sau đầu, gấp rút tóm cổ áo James gầm lên:
“Nghiêm Trạch! Nghiêm Trạch! Mau đưa tôi quay lại đó.”
Nghe nhắc tới hai chữ Nghiêm Trạch, James đang vắt áo cũng đổi sắc, hất tay cô ra, hừ lạnh đáp: “Cô có biết nơi đó cách chỗ này bao xa không? Ở đây lại vốn dĩ không nằm trong bản đồ, tôi không định hướng được. Thoát ra đây đã khó, hơi sức đâu mà đưa cô trở về.”
“Anh nói cái gì?” Tư Mạn ngơ ngác: “Nơi này không có trong bản đồ? Không thể nào, coi kìa, đẹp nước này, phong tình nước này sao có thể.....” Lại ngờ ngợ một lúc.
Theo tư duy của cô, trong bán kính cả ngàn dặm xung quanh khu vực phía Bắc Canada, không có nơi nào là không có tuyết, khả năng sông hồ ao suối không đóng băng lại cực kỳ hiếm có, huống hồ nơi cô vừa rời khỏi lại có một trận bão tuyết. Lý nào nơi này lại không hề hấn gì, lại tựa hồ một thế giới khác tồn tại ở đây.
Bỗng nhiên cô hốt hoảng chụp lấy cánh tay James, hai mắt mơ hồ nói:
“Chúng ta đi lạc rồi sao?”
James thấy biểu hiện bất an của cô, trầm mặc một hồi mới đáp: “Tôi nghĩ chúng ta không phải lạc. Nơi này vẫn là đất Canada. Vẫn đúng vị trí chúng ta rơi xuống.”
“Vậy tại sao anh lại biết nó không có trên bản đồ.” Cô nghi hoặc.
James đứng dậy, mặc cho áo sơ mi trên người ướt sũng lộ ra vô số những mảng cơ bắp mê hoặc lòng người, hắn vắt áo choàng lên vai, điềm tĩnh đáp:
“Trong phạm vi ảnh hưởng của bão tuyết, không có bất cứ nơi nào có thể tránh đượ, huồng hồ ở đây một hạt tuyết cũng không có, cô không thấy lạ sao? Lại nói nơi này tồn tại thảm thực vật không chịu được lạnh, càng vô lý. Nếu nơi này thật sự tồn tại, ắt hẳn đã sớm được đưa vào kỳ quan thế giới. Thế nhưng chúng ta cái gì cũng không biết, cho nên mới nói nó vốn không tồn tại trên bản đồ.”
Tư Mạn ngờ vực nhìn phong cảnh hữu tình, vô thức mà lưu vào trong mắt địa điểm hữu tình trở thành quái dị. Cô và James đều không nhớ rõ thời điểm rơi xuống nhìn thấy cái gì ở bên dưới, chỉ nhớ rằng đã lao qua một đám mây trắng.
“Không phải cô nghĩ đến mấy thứ phù thủy phép thuật gì gì của đám trẻ con chứ?” James nhìn vẻ mặt suy nghĩ của Tư Mạn, tranh thủ trêu đùa.
“Tôi không trẻ con như vậy.” Cô lườm hắn: “Có giỏi thì anh nói xem, tại sao nơi này lại tồn tại trên mảnh đất lạnh của Canada?”
James thu lại vẻ trêu đùa, xải bước về phía trước, chạm tay vào từng phiến đá đan xen nhau, cảnh vật hoang sơ, dường như không hề bị cái gì gọi là ô nhiễm chạm tới, khí hậu lại phù hợp với con người, chỉ có không khí ấm áp xung quanh là không ổn.
“Tôi đoán đây là thung lũng ch.ết bí ẩn từng được nhắc đến.”
“Thung lũng ch.ết?” Nghe cái tên cũng khiến người ta rùng mình: “Là thung lũng khiến đoàn thám hiểm biến mất không dấu vết vài năm trước ư?”
“Cô biết sao?” James quay đầu, nghi hoặc nhìn Tư Mạn. Lại ba lên một tiếng vỗ trán: “Tôi quên mất, cô là E, cái gì tuyệt mật thì cô đều biết.”
Đúng là như vậy, thông tin về thung lũng ch.ết này là tin mật của Quốc gia, vốn không được thông tin trên đài báo, rất ít người biết về chuyện như thế nào. Chính phủ che dấu là e sợ rất nhiều phương diện đả kích. Dời sự mất tích của đoàn thám hiểm qua một địa phận khác, chuyện này từng giúp Tư Mạn kiếm được không ít tiền vì bán thông tin này cho quốc gia đối nghịch. Cũng vì lẽ đó mà mạng của cô càng tăng giá.
James quăng thử một hòn đá phía sau dòng chảy ngọn thác, phiến đá biến mất mà không bị bật ngược ra, lại vang lên tiếng lạch cạch, chứng tỏ phía sau còn có một hang động. Hắn quay lưng hỏi: “Cô vẫn không tin?”
Tư Mạn quan sát thật kỹ nơi này thêm một lần đáp: “Tôi không rõ.”
James gãi cằm, điềm nhiên nói: “Thực ra trực thăng chúng ta đi vốn dĩ có thể đi thêm vài trăm dặm nữa nhưng nó hỏng lúc nào không hỏng, lại hỏng đúng vị trí này. Lúc tôi để chế độ bay tự động là đi hương Bắc, nhưng khi tôi quay lại, trực thăng lại đi hướng Đông, chênh lệch lại khá là nhiều. Lúc đó tôi đã nhận ra chỗ không ổn.”
James Khải Huân càng nói, Tư Mạn càng lạnh tóc gáy. Cô sợ hãi bước đến gần hắn hơn cảm nhận được hơi người duy nhất ở nơi này. Trấn tĩnh đáp: “Theo tôi nhớ, lúc tôi lấy được thông tin, tờ báo cáo chỉ nói rằng nơi này mơ hồ tồn tại. Vốn dĩ rada không định vị được, máy bay hay trực thăng cũng khó mà tiếp cận. Bao bọc xung quanh là nước, băng và sương mù. Một khi đã đi vào là không thể thoát ra.”
James Khải Huân nghe thông tin của Tư Mạn, càng nhận ra địa điểm quái dị này không hề bình thường như phong cảnh của nó, thuận theo tự nhiên, đẩy Tư Mạn về phía sau lưng hắn, nghiêm mặt đáp:
“Bây giờ đã biết nơi này không thể ở lâu, cô nên ngoan ngoãn đi theo tôi. Còn chưa biết được ở đây tồn tại cái thể loại gì, tốt nhất là nhanh chóng tìm kiếm phương hướng khác.”
Nhìn bóng lưng cao lớn của James che chắn, Tư Mạn lại nhớ đến Nghiêm Trạch, không biết hắn bây giờ như thế nào rồi, bão tuyết kia có làm gì hắn hay không.
“Được. Tôi tin anh.” Tư Mạn tán thành đi theo James. Việc cấp bách bây giờ của cô là đi theo James tìm đường thoát khỏi chốn quái quỷ này. Nếu cô và James chung số phận như đoàn thám hiểm. Cuộc đời cô lại cứ như vậy mà kết thúc.
James nở nụ cười sáng lạng, tuấn tú đầy mị hoặc cầm lấy cổ tay Tư Mạn nói: “Đừng lo. Tôi không tin trên thế giới lại có chỗ làm khó James Khải Huân này.”