Quyển 1 - Chương 62: Tìm kiếm
Tiếng gầm rú hệt như ma quỷ vang vọng cả hang động lớn như đánh thức vạn vật tồn tại nơi đây, bước chân nặng nề đạp trên vũng nước, đôi mắt đỏ ngầu và thân hình cao lớn bất thường mang bộ dáng của một người đàn ông kiên quyết đuổi theo James và Tư Mạn đang dùng hết tốc lực chạy về phía trước.
Tư Mạn càng chạy càng không thở nổi, tốc độ cũng dần chậm lại, hang động sâu rộng vô tận này dường như không có điểm cuối cùng, khiến cho họ càng chạy càng vô vọng.
“Cố thêm chút nữa!!!” Nhận rõ người đàn ông kia vẫn đang bám riết phía sau, James cầm tay Tư Mạn kéo về phía trước, không để gã kia có cơ hội đuổi kịp.
“Dừng....lại đi.” Tư Mạn kéo tay James lại, chống tay lên đùi thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại thái dương, cả cơ thể mệt đến hai chân run run, trong động tối chỉ có đèn pin trên tay cô rực sáng, ảm đạm nói: “Không thể chạy được nữa.”
“Từ lúc nào cô nhiều lời như vậy, chạy đi rồi tính!” James gấp giọng.
Tư Mạn đưa tay quẹt mồ hôi, nhìn ra phía sau, gã đàn ông không chạy nữa mà chậm rãi đang tiếp cận họ. Cô chỉ về phía trước, hướng đèn pin cho James thấy:
“Phía trước đã bị đám kia chặn rồi.”
James giật mình khi nhìn thấy phía trước là một đám gồm năm người có thân hình cao lớn hệt như gã đàn ông lúc nãy. Đi từ những hẻm tối khác nhau trong hang động đi ra, trên thân chỉ có chiếc quần nhầy nhụa đã hoen ố. Nhìn chất liệu rõ ràng không phải là hàng may mặc của thế giới hiện đại.
Bọn họ không có vũ khí, nhưng những cơ bắp săn chắc trên khối cơ thể đồ sộ kia cũng đủ dọa cho người ta kinh hãi. Ánh mắt của họ lại cực kỳ đáng sợ, tròng mắt trắng dã với con ngươi nhỏ hơn mức bình thường kèm theo những gân đỏ.
Sáu người đó bước về phía James và Tư Mạn, ép hai người không còn đường thoát phải lùi sát về nhau, thủ thế tấn công.
Một gã cao to nhất trong đám, lại có đôi mắt sắc nhất tiến gần về phía Tư Mạn. Lúc này cô mới nhìn ra, thì ra đám người này đều có gương mặt chuẩn hình một con người với ngũ quan đầy đủ. Trên người tuy rằng không mang sát khí nhưng lại mang áp lực rất rõ ràng, khiến không khí trở nên căng thẳng.
James nhận thấy ánh mắt nguy hiểm của gã kia, lập tức kéo Tư Mạn về phía sau, lấy thân che chắn cho cô khỏi gã kia.
“Chúng tôi chỉ muốn tìm lối ra, không có ý làm phiền đến các vị.”
Không biết là đám người kia có hiểu hay không, hắn vẫn dùng tiếng anh kiểu mỹ nói chuyện với họ.
Gã kia hơi nhíu mày nhìn James. Khuôn miệng mở ra, bật lên một nụ cười quái dị. Nụ cười ớn lạnh đến xương sống, khiến James và Tư Mạn bất chợt cảm nhận rõ những gã này đang muốn họ.
“Lâu lắm.....rồi.” Gã kia bật ra giọng nói khàn khàn, là thứ tiếng anh cổ, dặt dẹo không rõ chủ vị nhưng lại có thể dễ dàng hiểu được: “Mới....có...bữa...thịt...người....”
Nghe được câu này, bàn tay James càng cứng rắn nắm lấy Tư Mạn, ánh mắt đỏ rực lên. Chưa kịp để Tư Mạn phản ứng lập tức rút súng ra, thẳng tay nã về phía gã kia.
Thế nhưng một phát súng duy nhất trúng vào bụng gã đó lại chỉ bị chảy một ít máu, hắn không hề bị một đường đạn kia tổn thương. Lại nhanh chóng chụp lấy khẩu súng bóp tan nát. Tóm lấy James ném qua một bên.
Tựa hồ hành vi lúc nãy của James chỉ là trò trẻ con.
“James!” Tư Mạn kinh hãi.
James bị ném đi, cả tấm lưng đập mạnh vào tường rồi rơi xuống. Cả thân thể co quắp vì đau đớn.
Tư Mạn vừa bước hai bước, muốn đến xem James như thế nào liền bị bàn tay nhầy nhụa của gã kia tóm lấy kéo về phía hắn. Ánh mắt hắn ánh lên vẻ vui mừng khi nhìn thấy cô, nơi khóe miệng chảy ra một ít chất dãi gớm ghiếc, khiến Tư Mạn càng buồn nôn.
“E....mau....chạy...” James xem chừng đã bị tổn thương đến xương, đau đớn nhìn cô bị gã kia tóm lấy.
Tư Mạn bị tên kia tóm chặt, vẫn kiên quyết vùng vẫy hòng thoát khỏi tay hắn, nhưng cô càng cố vùng, bàn tay kia lại càng níu chặt cô. Hắn nhìn những gã xung quanh vui vẻ nói:
“Bữa tiệc....sẽ...rất ngon....Ta....có ba...con người.”
Ba người?
Tư Mạn và James kinh ngạc, có một người khác cũng bị bắt như họ ư.
Nhưng chưa để cho cả hai kịp suy diễn thêm một chút. Gã kia như nhìn rõ đồng bọn của hắn không hiểu ở đâu ra người thứ ba. Gã liền đưa bàn tay nhầy nhụa áp vào phần áo khoác trên bụng của Tư Mạn nói:
“Cô...ta....Trẻ con....Ha..ha.”
Sau tràng cười của gã là tiếng cười kinh dị của đồng bọn hắn, hào hứng nhìn chằm chằm vào bụng của cô.
Tư Mạn kinh hãi trợn tròn mắt, miệng há hốc không nói nên lời.
Trẻ con ư? Trong bụng cô?
Ý của bọn chúng chẳng phải nói cô đang có thai sao?
Tư Mạn ngờ ngệch bắt đầu suy luận.
Dạo này không thấy bà dì ghé thăm, ngủ rất nhiều, những ngày đi cùng Nghiêm Trạch đều ngủ quên trời đất, lại khó ăn hơn trước, đau lưng không đi nổi, lúc nào cũng mệt mỏi. Lại nhớ dạo gần đây Nghiêm Trạch lần nào ra chiến trường cũng dùng hàng thật, súng thật không xài công cụ bảo vệ.
Tư Mạn A lên một tiếng.
Cô thật sự đã mang thai rồi sao? Là đứa con của cô và Nghiêm Trạch....
Nhưng mà cô còn không biết. Hắc Miêu là bác sĩ đại tài cũng không nhìn ra, sao một gã kỳ quái ở nơi khỉ ho cò gáy này chỉ cần nhìn mặt cô đã có thể biết được. Cũng có thể có hiểu lầm gì đó ở đây.
Nhưng mà....những biểu hiện của cô đều phù hợp với phụ nữ có thai, cô lại chưa từng trễ mùa dâu lâu như vậy. Nghiêm Trạch mỗi đêm đều rất nhiệt tình, cô lại quá tin tưởng hắn sẽ kịp xử lý. Nên bây giờ khả năng cô có thai lên đến tám mươi phần trăm.
Con số này quá cao rồi.
Tư Mạn ngơ ngác trợn mắt hồi lâu, đầu óc rối như tơ vò chính vì chưa bao giờ cô nghĩ đến chuyện làm mẹ, càng không nghĩ rằng sẽ sinh con cho Nghiêm Trạch.
James nằm một góc, cả cơ thể bất động nhìn vào bụng cô. Ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang giận dữ. Bàn tay bóp chặt lại lộ từng đốt trắng. Hắn không biết vì sao hắn lại giận dữ, hắn ngàn vạn lần không ngờ đến bước đường này.
Chưa kịp để hai người kia thích nghi với thông tin này. Những gã đàn ông kia liền không khách khí vác Tư Mạn và James dời đi, dường như là muốn đưa họ về doanh trại.
Tư Mạn bị vác đi, ngờ ngệch xoa xoa bụng mình.
Sớm không đến, muộn không đến, sao đứa trẻ này lại đến vào thời khắc nguy hiểm này chứ? Lại nhớ cả ngày hôm nay cô đã trải qua không ít lượt sống ch.ết. Nhưng lại được Nghiêm Trạch và James đỡ đến mấy lần.
Đứa trẻ này cũng thật cứng cỏi, nhất quyết không vì cô gặp mấy chuyện này mà rời bỏ cô. Thiên tính làm mẹ của cô lập tức đưa lên cảnh giới cao nhất. Bằng mọi cách cô cũng sẽ bảo vệ nó.
Lại thắc mắc trong lòng, nếu Nghiêm Trạch biết cô đang mang thai, có phải sẽ bắt cô bỏ nó đi hay không?
Mặc kệ là ý muốn của hắn, cô cũng nhất định bảo vể nó khỏi đám người quỷ quái này.
Nếu là trước đây cô vẫn mài mặt ở Nghiêm gia, đứa bé có xuất hiện thì cô cũng không có ý định giữ lấy, càng không sinh cho Nghiêm Trạch, cô với hắn không danh phận, không tình yêu, đoán rằng hắn cũng không muốn cô sinh con cho hắn. Cho nên không có lý do để giữ lại.
Nhưng đứa trẻ này lại đến ngay lúc này. Nhất quyết muốn cùng cô trải qua cửa ải này, càng khiến cô có tinh thần muốn thoát khỏi đây bất kể có chuyện gì xảy ra.
------
“Không có tín hiệu.”
“Không phát hiện ra trực thăng.”
“Không có người nào xung quanh đây.”
....
Những báo cáo liên tục ập đến, đổ vô vọng vào đám người Nghiêm gia đang đỏ mắt tìm kiếm Tư Mạn không biết đã bốc hơi phương trời nào.
Hắc Báo, Hắc Miêu đã mấy lần nhìn thấy địa điểm cuối cùng trực thăng còn tồn tại trên rada. Nhưng dù họ có đào năm tấc đất ở khu vực đó cũng không tài nào phát hiện ra một chút dấu vết nào ngoại trừ một cánh quạt đã bị gãy. Cứ như rằng rada đã bị hỏng, hoặc giả cả người lẫn trực thăng đều như vậy mà tan vào không khí.
Người nhà Nghiêm gia nhìn sắc trời từ sáng đến tối, tối lại sáng mà thân ảnh của Nghiêm Trạch vẫn không ngừng nghỉ chạy trên khu vực phát tín hiệu tìm kiếm Tư Mạn, sắc mặt lạnh đến độ muốn san bằng tất cả thì vã mồ hôi hột.
Nghiêm Trạch cũng thật phi thường, chỉ vì tìm kiếm một người phụ nữ mà không ăn không uống không nghỉ ngơi liên tục tìm kiếm như vậy, cũng chẳng hề than vãn một câu, đủ biết cô đối với hắn có trọng lượng như thế nào.
Hắn liên tục dùng tất cả phương tiện để kết nối liên lạc với chiếc đồng hồ Tư Mạn luôn đeo trên tay. Hắn biết được đồng hồ vạn năng của cô có thể thay thế điện thoại di động, cũng biết rõ cô sẽ không bao giờ làm mất chiếc đồng hồ quý giá kia. Nhưng hắn dù làm cách nào cũng không thể kết nối được.
“Báo.” Nghiêm Trạch cả thân thể cao lớn với tấm thân đã đầy những đợt tuyết tan rã trên lưng hắn ngưng tìm kiếm mà nhíu mày nói: “Hôm qua đám người nguyên thủ quốc gia có nhắc đến khu vực cấm ở gần đây. Chú có nhớ không?”
Hắc Báo nghe vậy ánh mắt lập tức sáng lên, lật đật mở bản đồ ra: “Phải rồi, họ có nhắc đến phía Bắc Canada có một khu vực cấm địa, xét tọa độ thì nó nằm ngay ở khu vực chúng ta đang đứng. Nơi này là vị trí cuối cùng người ta tìm ra dấu vết đoàn thám hiểm mất tích vài năm trước.”
“Là thung lũng ch.ết.” Hắc Miêu xoa cằm bỗng nhớ ra, liền nói: “Cái thung lũng bí ẩn khiến con người biến mất không dấu vết, nhưng không phải ai cũng có thể tìm được hay đi vào đó nằm ngay đây. Chẳng trách Bối Tư Mạn có thể bốc hơi như vậy.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến những nơi như thế này có thể tồn tại, cứ nghĩ người ta đồn thổi chứ?” Hắc Báo nửa tin nửa ngờ nói.
“Bây giờ không tin cũng phải tin. Trực thăng của chúng ta không phải dễ như vậy mà lại mất tín hiệu. Bên kia có một cánh quạt nên càng đảm bảo được khả năng họ biến mất ở vị trí này. Cho nên phỏng chừng khả năng họ rơi vào thung lũng ch.ết lên đến tám mươi phần trăm.” Hắc Miêu nhìn Nghiêm Trạch mạch lạc trình bày.
Nghiêm Trạch đã nghĩ đến phương hướng này, cho nên càng chắc chắn vị trí của Tư Mạn đang mập mờ trong khu vực sương gió lạnh lẽo này.
“Giả sử Bối Tư Mạn thật sự rơi vào thung lũng ch.ết, chúng ta cũng đâu có cách nào tìm ra nó, càng không có cách thâm nhập. Nếu như thâm nhập cũng không thể thoát ra.”
Đây vốn là suy nghĩ duy nhất trong đầu họ, tìm người đã khó. Nếu như cứu được người, cơ hội thoát thân càng không có. Nhưng Nghiêm Trạch thì không nghĩ đến vế sau. Khi đã chắc chắn Tư Mạn rơi vào thung lũng ch.ết, hắn nhanh chóng phân phó cho người chuẩn bị một chiếc trực thăng.
“Chủ thượng! Ngàn vạn lần không được. Ngài là chủ nhân của Nghiêm gia, không thể vì một người phụ nữ mà liều lĩnh đến mức này.”
Hắc Miêu ban đầu không hiểu Nghiêm Trạch muốn trực thăng làm gì, vừa thấy hắn ngồi lên, đã không hai lời phá hủy một vài chức năng trên đó liền hiểu ra. Cách thức duy nhất để vào thung lũng ch.ết là giống như Tư Mạn, vì hỏng trực thăng mà rơi xuống.
“Ngài không thể làm như vậy, nếu như rơi xuống không vào được thung lũng ch.ết, chúng thuộc hạ phải làm sao” Hắc Báo kiên quyết chặn đứng Nghiêm Trạch.
“Các chú dạo này cũng liều đấy.” Nghiêm Trạch tức giận quát: “Tôi làm việc còn phải chờ các chú nhắc nhở hay sao. Tránh ra!”
Hắc Báo liếc thấy Nghiêm Trạch đã chuẩn bị một balo nhảy dù đằng sau liền an tâm thở ra. Nghiêm Trạch trước nay làm việc đều có suy tính kỹ càng, tuyệt đối không làm bừa.
“Thuộc hạ đi cùng ngài.” Hắc Miêu leo lên trực thăng, cũng đeo balo nhảy dù vào.
“Thuộc hạ cũng...” Hắc Báo nói chưa hết câu đã bị Nghiêm Trạch chặn họng.
“Chú ở lại đó chờ ứng phó.”
Nói rồi lập tức cất cánh. Chiếc trực thăng cứ như vậy mà bay lên bầu trời đầy gió kia.
Hắc Báo cùng người Nghiêm gia đứng bên dưới, ngước nhìn hai người trên trực thăng mà lòng thấp thỏm không yên.
Bùm!!!
Tiếng nổ phát ra từ chiếc trực thăng kia. Một làn khói trắng như mây mù nhanh chóng bao vây lấy họ. Trong những đợt tuyết dày đặc và mây mù xa xăm, không ai nhìn thấy chiếc trực thăng chở Nghiêm Trạch và Hắc Miêu đã như vậy mà biến mất từ khi nào.