Quyển 1 - Chương 86: Bước đường cùng
Cuộc sống quá bình an đôi khi khiến con người trở nên chán nản dễ bị cảm xúc thôi thúc làm ra những chuyện bốc đồng so với bản thân. Tư Mạn chính là vừa trải qua khoảng thời gian bình an nhất trong mười lăm năm vừa thay đổi hoocmon mà cảm xúc lật ngược như thuyền, toàn bộ cơ thể là những tơ máu đang sôi lên sùng sục như muốn thiêu đốt. Có thể đến mức khiến cho toàn bộ gia nhân trong Nghiêm phủ nhìn thấy đã sợ đến kinh hồn bạt vía chẳng dám đến gần.
“Chủ....chủ thượng! Bối tiểu thư....” Nghiêm Trạch đang ở trên lầu vừa bàn xong công chuyện với Hắc Báo, Hắc Miêu thì một cảnh vệ đã tất bật chạy lên, sắc mặt tám phần điềm xấu.
“Có chuyện gì? Bối Tư Mạn làm sao?” Hắc Miêu đoán được có chuyện liền hỏi gấp. Hắn còn chưa nói hết câu Nghiêm Trạch vừa đứng trước mặt đã mất hút. Dường như chỉ một hơi thở của cô cũng khiến hắn gấp đến độ không kịp hỏi.
“Mau, đi theo thôi.”
Hắc Báo cùng Hắc Miêu liền tất bật đi xuống nhưng vừa thấy bóng Nghiêm Trạch đang đứng sững như tượng giữa nền cẩm thạch sáng bóng như gương phản chiếu bóng hắn kia thì cả khuôn mặt cũng hoảng hốt không kém chúng nhân có mặt ở đó.
Tất thảy đều nhìn thấy Tư Mạn một thân bụng bầu lớn, tay kéo lê một bình ga cỡ lớn không biết lấy từ đâu ra. Tiếng kêu kèn kẹt va chạm giữa mặt đất và bình ga như muốn kéo đứt màng nhĩ chúng nhân. Cân nặng của bình ga đó cô chỉ có thể dùng sức kéo lê đi, những tưởng phụ nữ đang có thai không thể mạnh đến mức đó nhưng trong đôi mắt đầy những tơ máu giận dữ của cô, tất thảy đều có thể làm được.
“Bối....Bối Tư Mạn, cô làm trò gì vậy Mấy người kia sao lại để cô ta lấy cái thứ đó?” Hắc Miêu nuốt khan cất giọng quát đám cảnh vệ đang mặt mày tím tái vì hoảng hốt không dám nhìn Nghiêm Trạch. Hắc Miêu âm thầm dò xét sắc mặt Tư Mạn vài phút trước còn rất tốt, tại sao bây giờ lại nhìn Nghiêm Trạch căm phẫn đến mức phải tự mình kéo theo một bình ga?
“Bỏ tay ra khỏi thứ đó ngay!” Nghiêm Trạch trầm giọng quát, chỉ sợ cô nặng nhọc nhưng lại không tiến tới trực tiếp gạt cô đi vì đã đoán ra được ánh mắt của cô khác xa ngày thường như thế nào. Vừa rồi chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
“Nghiêm Trạch!” Tư Mạn vẫn giữ nguyên tư thế của mình, đặt bình ga yên ổn nằm một bên, ánh mắt nguôi đi một chút giận dữ cố điều hòa hơi thở, cô cất giọng lành lạnh: “Tôi có chuyện muốn hỏi anh, hi vọng anh có thể giải đáp.”
Mắt Nghiêm Trạch sâu hoắm nhìn cô, từ khi gặp cô mỗi biểu cảm của cô hắn đều có thể đoán ra được suy nghĩ trong cái đầu lừa đảo đó. Chỉ là bây giờ hắn đã đoán được vài phần nhưng lại tự cho mình sai, không đúng như hắn suy diễn đi.
Thấy Nghiêm Trạch không đáp lời, Tư Mạn lại lần nữa nhàn nhạt nói, lời nói cứ như là đang nói chuyện ngoài đường: “Độc XPE đó là anh hay Nghiêm Giác Siêu hạ gia đình tôi?”
Không vòng vo, dài dòng, không lôi thôi kéo lại lịch sử mà đi trực tiếp vào vấn đề. Nếu như hắn hiểu có nghĩa chuyện Nghiêm gia nhúng tay là chắc chắn không cần hỏi nữa.
Sắc mặt Hắc Báo, Hắc Miêu ba phần bất ngờ bảy phần kinh hãi. Cái ngày mà họ sợ hãi cuối cùng cũng đến. Tư Mạn đã biết mọi chuyện rồi.
Còn Nghiêm Trạch, hắn chẳng qua không có biểu hiện nào đặc sắc, chỉ là đôi mắt đặc hàn khí kia dường như quá cô độc nhìn Tư Mạn như thể một người lạ. Vốn dĩ bản thân tự cho mình tinh tường, bao nhiêu năm đạp lên xác người mà ngồi trên cao nhìn xuống không sợ trời không sợ đất, bây giờ mới nhận ra thời gian qua ở trước mặt người phụ nữ này bản thân cũng chẳng qua là một kẻ nhút nhát, che che dấu dấu không dám đối mặt với hoàn cảnh ngày hôm nay. Cuối cùng ngày này cũng đến hắn mới hiểu được cái cảm giác trong tim như bị đục khoét như thế nào.
Sự tĩnh lặng trong không gian rộng lớn bao trùm lấy chúng nhân, đâu đó chỉ nghe tiếng gió thoảng đưa lá cây và hơi thở cố nén của một vài người. Ai cũng thấy rõ ánh mắt đang gần như lạc đi của Tư Mạn và sự im lặng đến mức đáng sợ của Nghiêm Trạch. Người ta nói rằng sự im lặng còn đáng sợ hơn tất cả mọi thứ trên đời bởi vì con người giao tiếp bằng ngôn ngữ, cho dù là ngôn ngữ nói hay ngôn ngữ hình thể, sự giao thoa giữa con người sẽ thật sự kết thúc nếu im lặng.
“Tại sao anh không nói? Tại sao lại im lặng?”
Có lẽ đã lường được điều này, thời gian ở cạnh người đàn ông này cho cô hiểu được hắn là một người kiệm lời. Kiệm nói ra những thứ không cần thiết, kiệm nói đôi lời yêu thương sến sủa, kiệm cả sự thật tàn nhẫn mà cô không bao giờ được biết.
Bàn tay Tư Mạn trở nên túng quẫn, cô nắm lấy núm bình ga mở van. Tiếng ga xì ra kèm theo khí ga tỏa ra không gian xộc thẳng lên mũi chúng nhân khiến toàn bộ đều xanh mặt kinh hãi. Đến khi Nghiêm Trạch vừa động mình muốn dùng thân thủ trực tiếp kéo cô ra khỏi cái bình ga nguy hiểm kia thì cô nhanh hơn một chút ôm chặt lấy bình ga, bên tay trái mở nắp một chiếc bật lửa Zippo, khóe môi hơi nhếch lên và đôi mắt đã gần như điên dại. Phải chăng sự im lặng của hắn là một phần của câu trả lời Nghiêm gia thật sự đã hại ch.ết Bối gia rồi.
“Thử xem anh nhanh hơn hay tay tôi nhanh hơn.”
“Trời ơi. Bối Tư Mạn, cô bình tĩnh lại đi.” Hắc Báo kinh hãi thốt lên, bây giờ mới nhìn ra mục đích của việc cô kéo lê một cái bình ga đến đây là gì. Cô biết rằng hỏi khống Nghiêm Trạch sẽ không bao giờ trả lời cô mới dùng cách này để bức hắn phải nói ra, nếu không cô làm liều, đừng nói đến mẹ con cô mà cả Nghiêm phủ này cũng không tránh khỏi họa.
“Bây giờ anh có chịu nói không?” Bóng dáng Tư Mạn vẫn rất thong thả lật chiếc bật lửa trong tay. Sự xa cách giữa hai người khiến cho không gian như muốn nghẹt thở. Người có thể dùng đến cách này để uy hϊế͙p͙ Nghiêm Trạch cũng chỉ có một mình cô.
“Em đừng quên bây giờ trong bụng em còn có đứa trẻ, em không thể làm liều.”
Nghiêm Trạch coi như nhịn cô, nói một câu để cô trấn tĩnh.
“Nghiêm Trạch, đứa trẻ này là con anh nên anh mới thấy quan trọng, còn Bối gia nhà tôi không máu không mủ lại còn dành lấy vị trí của Nghiêm gia cho nên mới không quan trọng, mới đem hạ độc hết cho cảm nhận đau đớn rồi ch.ết trong biển lửa phải không? Anh nói đi có phải không” Tiếng của Tư Mạn được đẩy lên âm vực cao nhất, trong mắt là những tơ máu và đôi môi cắn chặt, sự phẫn nộ sâu trong đôi mắt ngưng tụ tạo thành một giọt lện uất hận mà rơi xuống.
Cô không hề nhận ra, bản thân nhìn người đàn ông này mà trái tim đau đớn đến điên cuồng, nếu bây giờ hắn mở miệng thanh minh rằng không phải hắn làm, chỉ là Kyle đổ thừa mà thôi thì cô chắc chắn sẽ tin hắn. Sự mù quáng của tình yêu chính là như vậy, cho dù mắt thấy tai nghe cũng chẳng bằng người mình yêu mở miệng nói một câu, phải chăng đó là cái giá phải trả của việc dành tình cảm quá nhiều đến mức ngu muội.
Nhưng không, Nghiêm Trạch lại không để cô ngu muội mà để cô nhìn rõ mọi thứ đều là cô tự mình an ủi. Nghiêm Trạch giống như một cục đá ném thẳng vào mặt cô một câu nói đau đớn đến tận xương tủy, khiến cho trái tim bi thương rỉ máu:
“Phải. Là Nghiêm gia hạ độc, cũng chính tay anh đã phóng hỏa, tất cả Bối gia đều bị giết bởi Nghiêm gia.”